• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hai lần gặp gỡ, hai lần rung động, hai lần thất tình...

Đã từng trải qua cảm giác đau đớn tột cùng trong cảm xúc, lần thất tình này đối với Du Uyên Nhi giống như “ôn lại chuyện xưa”, khóc hết một lần trút tất cả những khó chịu trong lòng sẽ bình ổn trở lại, nhưng trong trái tim đã để lại vết sẹo có thể mãi mãi cũng không lành lại được.

Biết rõ bản thân đã làm tổn thương Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch đối diện với thái độ lạnh nhạt xa cách của cô không còn đủ dũng khí để níu kéo mối quan hệ này.

Hai lần gặp gỡ, hai lần im lặng, hai lần đánh mất nhau...


Khi người ta làm sai, không phải ai cũng đủ dũng khí để nhận tội, nhất là với người mình xem trọng.

Kết thúc kỳ thi đã gần đến Giáng sinh, Khang Bất Dịch bận rộn phụ giúp anh trai chuẩn bị hôn lễ nên cũng không còn thời gian suy nghĩ đủ thứ chuyện tiêu cực, nhưng thực ra mỗi khi rảnh tay lại ngẫm lại, nếu như anh và Du Uyên Nhi còn hẹn hò, anh đã có thể đưa cô cùng đến dự hôn lễ của anh trai anh với tư cách là người nhà.

Hôn lễ của Khang Bất Di và Kim Mỹ diễn ra vào ngày hai mươi ba tháng mười hai, khách mời chỉ có bạn bè thân thiết và gia đình bên vợ, bởi sau khi bố mẹ Khang ly hôn thì anh em Khang Bất Di cũng không còn liên hệ với dòng họ nội ngoại, nhưng lần này là ngoại lệ bởi bố mẹ Khang cũng sẽ tham gia vào hôn lễ này.

Tầm chín giờ sáng, bạn bè thân thiết thời cấp ba và đại học của Khang Bất Di đã đến nhà hàng từ sớm để cùng nhau nói lại chuyện xưa, trong lúc cô dâu đang trang điểm ở phòng chờ thì chú rể đi gặp bạn cũ trước.

Khang Bất Dịch ngủ dậy muộn nên đến nhà hàng muộn hơn, tuy gọi là muộn nhưng vẫn còn cách giờ diễn ra hôn lễ đến hai tiếng rưỡi.

Vào nhà xe tại tầng hầm của nhà hàng, Khang Bất Dịch vừa cởi nón bảo hiểm thì cùng lúc bắt gặp Du Uyên Nhi từ trên một chiếc xe hơi bước xuống, cô mặc một bộ váy màu đen dài tay kín đáo, mái tóc dài thẳng tự nhiên cũng đã được uốn xoăn. Từ chổ Khang Bất Dịch chỉ thấy được từ phía sau, người lái xe bước xuống là một người đàn ông tầm trên dưới ba mươi tuổi, mặc sơ mi trắng đóng thùng, dù đeo mắt kính vẫn thấy được nhan nhắc nhất định không tầm thường.

Người đàn ông đó đến ôm vai Du Uyên Nhi, còn thân mật hôn đỉnh đầu cô một cách nâng niu, trái tim Khang Bất Dịch lập tức chết lặng, suốt những ngày chia tay đã dằn vặt lòng dạ anh, đến khi thấy cô tìm được người thương cô đáng lẽ phải vui mừng nhưng anh không thể nào chấp nhận được hiện thực này.

Ngay cửa hội trường tiệc chính, Khang Bất Di định ra gọi điện cho Khang Bất Dịch tình cờ chạm mặt Du Hiên Hạo, nhìn qua Du Uyên Nhi khiến anh sửng sốt tròn mắt, từ khi nào cô gái trong ảnh hình nền của em trai anh lại nhảy sang choàng vai thân mật với bạn anh? Trước đó anh cũng đã nghe Kim Mỹ nói lại buổi chiều Du Uyên Nhi đến nhà, cùng với trạng thái của Khang Bất Dịch có lẽ đã thật sự chia tay.

“Chúc mừng tân hôn, sớm sinh quý tử” Du Hiên Hạo tươi cười mở lời, đập tay bá vai cùng Khang Bất Di.


Vẻ mặt Khang Bất Di vẫn chưa hết ngạc nhiên, nghi vấn hỏi: “Ai vậy?”

“Quên rồi sao? Em gái tôi”

Du Hiên Hạo vừa dứt lời, Du Uyên Nhi liền mỉm cười lịch sự chào hỏi. Nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên môi Khang Bất Di, nhớ lần gần nhất anh gặp cô đã nhiều năm về trước, khi cô vẫn là một cô bé tròn trĩnh, không ngờ có ngày cô lại trở thành bạn gái em trai anh. Khang Bất Di vừa định lên tiếng nhận thông gia thì bị Du Hiên Hạo dùng giọng châm chọc nhắc nhở: “Đừng, tôi biết cậu định nói gì, đừng để chuyện bọn nhỏ khiến chúng ta trở mặt”

“Hiên Hạo, thật sự xin lỗi, chúng ta có gì từ từ nói” Khang Bất Di hạ giọng nhún nhường, làm bạn với Du Hiên Hạo đã lâu nên chắc chắn biết được tính tình, lần này em trai anh đắc tội với em gái cưng của người ta thì người làm anh đây cũng có trách nhiệm.

“Anh!”

Một giọng nói vọng đến phá tan bầu không khí đang dần trở nên nóng nảy, đối với Du Uyên Nhi giọng nói này quen thuộc đến mức nằm mơ cũng nghe thấy. Cô cứng nhắc xoay đầu theo tiếng phát ra, Khang Bất Dịch mặc vest đen đi đến, với vóc dáng cao ráo cùng gương mặt lạnh lùng, mái tóc chải gọn gàng hoàn toàn làm nổi bật khí chất.

“Đến đúng lúc lắm, lại đây” Khang Bất Di ngoắc tay hối thúc với vẻ mặt nghiêm trọng.

Đến khi Khang Bất Dịch đứng cạnh chú rể, Du Uyên Nhi mới nhận ra cả hai rất giống nhau, cô ngớ người ngẩng đầu nhìn Du Hiên Hạo, anh đã sớm biết chú rể là anh trai Khang Bất Dịch, biết Khang Bất Dịch cũng sẽ tham gia hôn lễ nên mới cố tình rủ cô đi theo, bởi nói anh trai cô không phải người bình thường cực kỳ đúng, thấy em gái mình bị người ta làm tổn thương còn tiếp tục làm tổn thương thêm lần nữa.


Trực tiếp đối diện với nhau trong khoảng cách gần, Du Hiên Hạo không chút nể mặt Khang Bất Di mà nhìn Khang Bất Dịch bằng vẻ mặt không hài lòng, chậm rãi cất tiếng: “Ngoại hình thật sự rất tốt, khó trách em gái tôi lại mê muội cậu đến hai lần”

Nghe đến “em gái” Khang Bất Dịch mới tỉnh táo lại, quả thật trước đây Du Uyên Nhi từng nói cho anh biết cô có anh trai, anh cũng đã nhìn thấy ảnh nhưng Du Hiên Hạo đeo kính nên anh không nhận ra. Trái tim Khang Bất Dịch sống lại lần nữa, trong lòng Du Uyên Nhi không có người khác.

Quan sát tình hình, Khang Bất Di tinh ý kéo Du Hiên Hạo vào trong, tìm cớ cho Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi có không gian nói chuyện: “Mọi người đang đợi mỗi cậu thôi đấy!”

Du Hiên Hạo bị kéo đi, lúc ngang qua Khang Bất Dịch liền kéo gọng kính mát xuống mũi, gằn giọng nhắc nhở: “Tôi ghim cậu rồi đấy!”

Du Uyên Nhi bất động khi bị bỏ rơi, sau vài giây chần chừ quyết định cũng đi vào hội trường, nào ngờ vừa tới cửa đã bị Khang Bất Dịch dùng thân chặn đường lại.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK