Thẩm Hiếu chợt tỉnh táo, rút bàn tay đang đặt trên vai người phụ nữ như bị điện giật. Hắn thở hổn hển, trong đôi mắt đen tối tăm của hắn hàm chứa bạo nộ, lạnh lẽo nhìn vị công chúa y phục không chỉnh tề trước mặt.
Nàng ta là Khang Ninh trưởng công chúa đương triều, muội muội ruột của hoàng đế. Ưa thích nam sắc, giỏi lấy quyền thế bức ép người khác......
Thẩm Hiếu nhanh chóng nghĩ trong đầu.
Hắn hung ác giơ bàn tay phải lên nhìn, trên đó như còn lưu lại xúc cảm từ làn da đối phương. Xúc cảm rất tốt, nhưng Thẩm Hiếu chỉ cảm thấy trên tay như dính thứ chất lỏng tanh tưởi từ loài rắn độc, hắn không nhịn được chà mạnh tay lên bộ quan bào đã nhăm nhúm.
Thẩm Hiếu vẫn còn thấy ghê tởm. Công chúa hoàng thất gì đó đều ghê tởm nhưu nhau. Dù là Bình Dương công chúa ngoài kia, hay là vị Khang Ninh trưởng công chúa trong này.
Trong mắt họ, hắn nghèo hèn không quyền không thế, cho nên chỉ xứng cho các nàng chơi đùa như chó cưng. Đàng lẽ ra hắn phải vứt bỏ tôn nghiêm, cong lưng uốn gối, vẫy đuôi lấy lòng.
Lồng ngực Thẩm Hiếu như bị ngọn lửa căm thù thiêu đốt, đốt từ cái đêm hắn bị Lý Thuật gọi thị tẩm đến tận hôm nay. Bình Dương công chúa Lý Thuật khiến hắn nhận ra những người có quyền có thể chà đạp tôn nghiêm người khác như thế nào, nay Khang Ninh trưởng công chúa lại làm cho hắn trải nghiệm được các nàng có thể tùy ý làm bậy ra sao.
Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì hắn xuất thân nghèo khó!
Lửa giận thiêu đốt khắp cơ thể, tác dụng với dược lực, lại thổi bùng lên một trận khô nóng. Vì thế gương mặt người đàn bà kia lại trở thành thứ duy mĩ nhất trên đời.
Thẩm Hiếu dùng hết ý chí quay đầu, cắn chặt răng, đỡ bàn trà muốn đứng lên.
Hắn không thể ở lại chỗ này, nếu không hắn sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Nhưng Thẩm Hiếu mới vừa đứng lên, phía sau Khang Ninh trưởng công chúa đã lên tiếng, "Ngươi muốn đi đâu đây?"
Thanh âm ngọt ngấy, nháy mắt liền quấn chặt quanh thân hắn, ép cho hắn không thể động đậy, thậm chí khiến cho dục vọng trong hắn cơ hồ có thể cắn nuốt hết lí trí.
Thẩm Hiếu quay lại nhìn Khang Ninh trưởng công chúa vẫn còn đang ngồi.
Hoa phục tuột xuống bên hông, hai vai trần trụi, chiếc yếm đỏ thêu mẫu đơn đâm vào mắt hắn.
Sau lưng như có sức mạnh nào đó thúc đẩy khiến hắn vô tri giác quay lại chỗ Khang Ninh trưởng công chúa, rồi quỳ gối trước mặt nàng ta.
Khang Ninh trưởng công chúa cười xùy một tiếng.
Thuốc này rất mạnh, trong tất cả đàn ông nàng ta từng chơi qua chưa có ai có thể cưỡng lại được. Thẩm Hiếu không có khả năng là một ngoại lệ.
Nhìn người đàn ông khom lưng rũ đầu quỳ trước mặt, Khang Ninh trưởng công chúa phát hiện hắn có một hàng mi dài thật dài, xóa bớt đi vẻ ngoài lạnh lẽo khó gần, ngược lại mang đến chút cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa.
Ả hiếm khi có chút đau lòng, nghĩ thầm, ngày sau nhất định phải chiều chuộng hắn mới được. Thưởng chút tiền tài, rồi đề bạt hắn lên, Ngô Thanh đã là chính lục phẩm, cũng không ngại để Thẩm Hiếu lên chính ngũ phẩm, khiến hắn chỉ có thể một lòng với mình.
Ngón tay thon thả của nàng ta vuốt theo sườn mặt hắn trượt xuống, chui vào trong cổ áo, khẽ kéo trung y, bộ ngực trần trụi lộ ra ngoài.
Ngón tay đi càng sâu, dọc theo bộ ngực phập phồng.
"Tới đây đi nào, Thẩm lang......" Thanh âm phụ nữ ngọt ngấy vang lên bên tai, Thẩm Hiếu đột nhiên nâng mắt, ngắm khuôn mặt Khang Ninh trưởng công chúa như si như say, sau đó...... ánh mắt hướng lên, dừng lại ở bộ trâm vàng gắn ngọc rũ xuống* trên búi tóc.
*bộ diêu: ý chỉ cây trâm gắn chuỗi hạt rủ xuống, mình để là trâm cho dễ liên tưởng
Thẩm Hiếu cười mỉa. Hắn luôn mang bộ mặt lạnh lùng, ít khi nói cười, đột nhiên cười như vậy, lại có cảm giác tàn nhẫn.
Khang Ninh trưởng công chúa bỗng cảm thấy có chút bất an. Đúng lúc này, Thẩm Hiếu bất chợt giương tay giật cây trâm trên đầu ả xuống.
Cây trâm vàng phản chiếu trong đáy mắt hắn, đầu mũi nhọn ánh lên vẻ hung ác đang chĩa thẳng vào mặt ả.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"
Ý tưởng kiều diễm trong đầu Khang Ninh lập tức bay biến, ả trợn mắt hoảng sợ nhìn Thẩm Hiếu, "Ngươi...... Ngươi dám làm ta bị thương...... chín tộc nhà ngươi đều phải chết!"
Vì sợ hãi mà giọng của ả cũng trở nên bén nhọn.
Thẩm Hiếu chán ghét đối diện với gương mặt vặn vẹo của ả, chỉ cảm thấy đó là thứ ghê tởm nhất thế gian.
Tác dụng của thuốc lại lần nữa bốc lên, Thẩm Hiếu thở hổn hển ra mấy ngụm khí nóng, Khang Ninh trưởng công chúa cũng phát hiện, vội cười làm lành, muốn dùng mỹ nhân kế khiến Thẩm Hiếu lần thứ hai mất đi lý trí, "Thẩm lang, chàng làm sao vậy?"
Nhưng khuôn mặt nàng ta lúc này vặn vẹo, cười một cái như vậy càng khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Hiếu đẩy ả ta ngã ra đất, vội vã đứng lên, đụng vào giá đèn lưu ly bên cạnh đổ loảng xoảng.
Thẩm Hiếu nắm chặt cây trâm vàng trong tay một cách hung ác, trực tiếp cắm vào tay trái của mình. Vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn rút phắt cây trâm ra khiến máu đỏ chảy ra như suối.
Máu tươi dọc theo cánh tay gân guốc, không tiếng động nhỏ xuống tấm thảm màu đỏ.
Lý trí đã hoàn toàn trở về.
Hai mắt Thẩm Hiếu đỏ quạnh, hắn chỉ nhìn lướt qua Khang Ninh còn đang ngã ngồi dưới đất bằng một ánh mắt chán ghét đến cùng cực, sau đó đẩy cửa xông ra ngoài.
· Truyện được đăng tải duy nhất trên kênh wattpad cá nhân https://www.wattpad.com/user/Aili142, tất cả những trang web khác đăng lại đều là ăn cắp, làm ơn chỉ đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor!!!
"Vi thần Lại Bộ triều nghị lang Ngô Thanh tham kiến Bình Dương công chúa."
Lý Thuật nghe xong, lạnh lùng đảo mắt sang Ngô Thanh, kiêu ngạo "Ừm" một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, một câu cũng lười nói liền đi vào Kim Ngọc Các.
Giờ không có sức trò chuyện với ngươi đâu. Đói chết người rồi.
Ngô Thanh bị bơ, chỉ có thể hậm hực xoay người, để ý thấy sau cánh cửa phía cuối hành lang không có thêm động tĩnh gì, đặc biệt im ắng, sợ là đang trong lúc hành sự, phỏng chừng còn lâu nữa, hắn bèn quyết định trước hết xuống lầu làm vài chén rượu.
Lý Thuật vào trong Kim Ngọc Các, lười biếng dựa vào ghế giãn gân cốt.
Cơm chay hôm nay ở chùa Thiên Phúc đúng là ngán đến tận cổ, cả ngày đều không có tí vị muối nào, nên vừa nãy đã đặt một bàn rượu thịt.
Nàng muốn ăn thịt cơ.
Tiểu nhị vừa đi, đã lại nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, mười phần dồn dập, không kịp để Lý Thuật phản ứng, một bóng người đã đâm vào cửa phòng.
Như thể phải chịu đựng vô vàn thống khổ, sau khi đâm đầu vào cửa phòng hắn liền ngã sóng xoài trên mặt đất, ôm tay trái, thở ra từng hơi nóng rực nặng nhọc.
Hồng Loa đang châm trà ở gian bên, nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, nhịn không được hít ngược một ngụm khí lạnh, "Kẻ nào to gan, người đâu...——"
Ai ngờ Lý Thuật lại thập phần bình tĩnh, khoát tay ngăn không để Hồng Loa hét lên.
Người trước mặt là Thẩm Hiếu, nàng nhận ra được.
Dù cho Thẩm Hiếu hắn bây giờ y phục cởi một nửa, lộ cả ngực ra; dù cho giờ hắn có đỏ hết mặt, môi tái nhợt, một bộ dạng ăn nhầm xuân dược, Lý Thuật vẫn có thể nhận ra hắn.
Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu trên mặt đất, hắn hiển nhiên cực khổ đấu tranh, thở từng ngụm hổn hển, ngực phập phồng.
Lý Thuật dừng mắt trên phần ngực trần lộ ra, nghĩ thầm, ba năm trước không nhìn kĩ lắm, không ngờ Thẩm đại nhân dáng người cũng khá là đẹp nhỉ. Bình thường nhìn có vẻ cao gầy, thực tế vẫn có da có thịt.
Lý Thuật xoa xoa giữa mày, nghĩ miên man, hôm nay thật sự muốn ăn thịt, nhưng ông trời hình như hiểu lầm ý nàng rồi. Nàng có phải muốn ăn "thịt" Thẩm Hiếu đâu, mặc dù trông cũng "ngon?" đấy.
Lúc này ngoài hành lang truyền đến tiếng hét của Khang Ninh trưởng công chúa:
"Ngô Thanh? Ngô Thanh đâu rồi?" Thanh âm bén nhọn, quả nhiên vô cùng phẫn nộ.
Lại thấy Thẩm Hiếu đang nằm trên đất, khi nghe thấy tiếng của Khang Ninh lập tức hồi thần, giãy giụa từ trên đất đứng lên đóng chặt cửa phòng bao lại. Hắn dựa vào cửa phòng, từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc. Trên cánh tay trái máu tươi chảy tí tách, Thẩm Hiếu cảm thấy có chút chóng mặt.
"Giấu đầu lòi đuôi, ngươi đóng cửa mạnh như vậy, Khang Ninh trưởng công chúa chắc chắn nghe thấy."
Trong phòng chợt vang lên giọng nữ lãnh đạm, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần trào phúng. Thẩm Hiếu giật mình, chợt nắm chặt cây trâm trong tay.
Trước mặt hắn là Bình Dương công chúa, nàng đnag ngồi lười biếng cách một chiếc bàn tròn.
Thẩm Hiếu có chút ngơ, nhìn trang trí trong phòng, lúc này mới nhận ra đây là Kim Ngọc Các. Loạn một đoàn, hắn không hiểu sao lại chạy vào địa bàn của Bình Dương công chúa rồi.
Thoát khỏi hang hùm, lại rơi vào ổ sói. Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thẩm Hiếu.
"Ngươi đây là...... bị Khang Ninh trưởng công chúa cưỡng gian? Trúng xuân dược à?" Giọng nói lãnh đạm lại lần nữa vang lên. Lúc nàng nói mấy từ bất nhã như "Cưỡng gian" hay "Xuân dược", ngữ khí cũng không khác gì so với bình thường.
Thẩm Hiếu nhất thời không rõ hàm ý của Bình Dương công chúa, hắn chỉ có thể gật gật đầu. Thẩm Hiếu dựa vào cửa, dồn sức cả người chống đỡ để không bị ngã xuống...... Hoặc chăng, để không bị cơn khô nóng trong cơ thể dày vò.
Trong phòng có phụ nữ, bất kì ai cũng làm hắn tâm phiền ý loạn, huống chi Bình Dương công chúa và hắn năm xưa từng có thân mật xác thịt.
"Thật là...Ngươi đây là thà chết chứ không chịu khuất phục, có cốt khí đấy. Trưởng công chúa dùng chiêu này chơi qua không ít người, theo ta được biết, ngươi là kẻ đầu tiên có thể chạy thoát nha."
Đúng lúc này, trên cầu thang lại có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là giọng nói lo lắng của Ngô Thanh, "Trưởng công chúa, người làm sao vậy?" Cách cửa phòng, dường như có thể nghe thấy tiếng Ngô Thanh hít khí lạnh, "Thẩm Hiếu đâu rồi?"
"Chạy rồi!" Trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi hét lên. Ả muốn chơi đàn ông, chưa từng có ai chạy được. Nàng ta chỉ vào Kim Ngọc Các, "Có phải hắn chạy vào phòng bao của Bình Dương rồi không, ta vừa nghe thấy bên đó có tiếng động, ngươi mau cho người sang hỏi xem!"
Tiếng nói chuyện ngoài hành lang vọng vào, trong phòng cũng vang lên giọng nói khác, "Chà chà...... Ta kết luận hơi sớm rồi, e rằng ngươi chạy không thoát được đâu."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngô Thanh gõ cửa, "Tại hạ Ngô Thanh, cầu kiến Bình Dương công chúa."
Thẩm Hiếu thở hổn hển, cảm thấy thần kinh cả người đều căng hết lên, hắn gắt gao chống cửa, hướng đôi mắt đen nhánh về hướng Lý Thuật đang ngồi.
Nếu Lý Thuật không nhìn lầm, ánh mắt trước giờ lạnh lẽo âm trầm, lúc này thế mà lại ẩn chứa ý cầu xin.
Thẩm Hiếu căng cả đầu, không biết được bộ dạng hắn lúc này lại càng "ngon"*. Gương mắt hắn trước giờ đều là vẻ cự tuyệt người khác ngàn dặm, khó gần, giờ phút này, một nửa vì trúng dược, một nửa vì mất máu, làn da vừa có chút ửng hồng, vừa có chút tái nhợt, trông đến là đáng thương.
*tú sắc khả xan (秀色可餐): đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi
Lý Thuật dời mắt đi, không nhìn Thẩm Hiếu nữa.
Ngoài cửa Ngô Thanh một lần nữa lên tiếng, "Tại hạ Ngô Thanh, cầu kiến Bình Dương công chúa."
Trong Kim Ngọc Các vẫn như cũ không ai trả lời.
Lúc này từ cầu thang lại truyền đến từng trận bước chân, là mười người thị vệ tùy thân của Khang Ninh trưởng công chúa. Ban nãy bọn họ đều đợi ngoài cửa tửu lâu, được gọi liền ba chân bốn cẳng chạy vào.
Khang Ninh trưởng công chúa nổi giận, tối nay dù có phải lật tung ba thước đất, cũng phải đào cho ra Thẩm Hiếu!
Chưa từng có tên đàn ông nào nàng ta nhìn trúng có thể thoát khỏi ma trảo, cũng chưa từng có người nào dám kháng lệnh nàng ta.
Khang Ninh trưởng công chúa chỉnh đốn trang phục xong liền đi một đường qua hành lang, thẳng đến trước cửa Kim Ngọc Các.
"Bình Dương, mở cửa, ta làm mất đồ, để thị vệ của ta vào tìm một lần đi."_Giọng điệu không che giấu sự tức giận.
Bên trong Kim Ngọc Các.
Thẩm Hiếu dựa cửa, sắc mặt gần như tái nhợt.
Bình Dương công chúa vẫn ngồi ở chính sảnh, sau khi nghe yêu cầu của Khang Ninh trưởng công chúa mới lười biếng cựa mình, chậm rãi đứng lên, rồi đi về phía cửa.
Đôi mắt Thẩm Hiếu gắt gao bám chặt vào nàng, lắc lắc đầu.
Lần đầu tiên hắn tỏ ra vẻ cầu xin như vậy.
Thẩm Hiếu mấp máy môi, muốn nói gì đó với Lý Thuật, nhưng hắn chỉ có thể nghẹn ở cuống họng, rốt cuộc vẫn không nói lên lời.
Hắn phải cầu xin nàng hay sao?
Chính vì năm xưa nàng đã từng khiến hắn chịu nhục, cảnh tượng đêm hôm đó hắn phải hạ mình như chó mặc người vui vẻ vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn, ba năm qua chưa từng lãng quên.
Hắn ghét nàng.
Nhưng nếu giờ hắn không van cầu, hơn mười năm gian khổ học hành, thật vất vả mới trúng Trạng Nguyên, được lâm triều làm quan...... Nhiều nỗ lực như vậy, chẳng mấy chốc có thể hóa hư vô dưới tay Khang Ninh trưởng công chúa.
Thẩm Hiếu nhắm chặt mắt.
Dã tâm của hắn, không thể bị chặt đứt tối nay, không thể chặt đứt chỉ vì chuyện này.
Hắn lại mở mắt ra, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng cùng cực, được ăn cả, ngã về không.
Lúc này Lý Thuật đã đến gần, cách Thẩm Hiếu chỉ hai cánh tay.
Thẩm Hiếu yên lặng nhìn nàng, từ từ quỳ xuống.
Kim Ngọc Các im ắng như tờ, âm thanh hắn quỳ trên đất đặc biệt lớn.
Hắn cúi gằm, "Vi thần...... Cầu xin công chúa."
Cầu xin điều gì, hắn cũng không nói ra.
Nhưng hai người đều biết ý của hắn là gì.
Hắn xin Lý Thuật đừng mở cửa, giúp hắn bình an qua kiếp nạn này.
Nàng là Bình Dương công chúa được thánh sủng nhất, Thẩm Hiếu nghĩ, nàng với Khang Ninh trưởng công chúa địa vị ngang nhau, hẳn là không có vấn đề gì.
Chỉ cần nàng đồng ý giúp hắn, nàng nhất định có thể giúp hắn.
Nhưng nàng sẽ giúp hắn ư......
Lý Thuật trầm mặc đứng trước mặt Thẩm Hiếu, nhìn hắn từ trên cao. Nàng lạnh nhạt cất lời:
"Thẩm đại nhân, ngươi cản đường ta rồi.".