Tại một gian phòng ở Tiên Khách Lai, Thẩm Hiếu và Lý Cần ngồi đối diện nhau cách một bàn trà.
Thẩm Hiếu dựa lưng vào ghế, tay trái đặt lên tay phải, cố ý hay vô tình khẽ vuốt lòng bàn tay, thanh âm trầm ổn:
"Cơ hội đi cứu tế Hoàng Hà nhất định phải giành được về tay, đối với việc nâng cao địa vị cho ngài hết sức quan trọng."
Lý Cần:
"Ta biết, nhưng nhị ca cũng muốn tranh thủ, hôm nay thượng triều ngươi cũng thấy hắn rồi đấy, dáng vẻ đó là không có được sẽ không từ bỏ, Thái Tử bị cấm túc, có không ít ngọn cỏ đầu tường đã ngả về phía hắn. Hôm nay hắn cũng được nhiều người ủng hộ."
Thẩm Hiếu cười:
"Quan viên đề cử là một chuyện, Hoàng Thượng có đồng ý hay không lại là chuyện khác."
Chàng giúp Lý Cần xóa bỏ tự ti:
"Chuyện Hoàng Hà lần này so với những chuyện khác càng trọng yếu. Chỉ cần ngài có thể đưa ra phương pháp trị thủy, bệ hạ rất có khả năng suy xét đến ngài."
Lý Cần liền hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra cách rồi?"
Thẩm Hiếu gật đầu.
"Thật ra nguyên nhân Hoàng Hà năm nào cũng lụt rất dễ đoán, đó là vì dưới đáy Hoàng Hà bùn đọng quá nhiều, lòng sông không ngừng nâng lên, hễ mưa xuống liền thành lũ lớn, nơi nơi gặp họa."
Lý Cần tuy chưa từng động đến việc của Công Bộ nhưng cũng hiểu:
"Vậy vấn đề quan trọng là giải quyết số bùn đó?"
Nhưng làm thế nào dọn sạch được bùn? Chắc chắn không thể để thợ lặn mỗi người một cái xẻng lặn xuống xúc đi rồi?
Thẩm Hiếu nhìn ra nghi hoặc của Lý Cần, mở nắp chung trà, lấy một ít lá trà trong đó ra để lên bàn trước mặt.
"Từ Hà Nam đến cửa biển, dòng chảy của Hoàng Hà đều ở bình nguyên, địa thế cân bằng. Ngài xem lá trà này như bùn sa trong lòng sông, nếu dòng nước thong thả......"
Thẩm Hiếu chậm rãi đổ nửa chung trà xuống bàn, chỉ thấy lá trà bị dòng nước nhẹ nhàng xô đẩy, nhưng không trôi mất.
"Như vậy bùn đất chỉ có thể lắng xuống đáy sông."
"Nhưng là nếu dòng nước chảy siết......"
Thẩm Hiếu nhanh tay hất nửa chung trà còn lại xuống, chỉ thấy lá trà lập tức bị dòng nước mạnh mẽ đẩy trôi đi.
"Như vậy bùn ở đáy sông sẽ bị dòng nước siết cuốn ra biển rộng, bùn ít, tự nhiên mực nước sẽ giảm xuống, không những năm nay lũ lụt không còn, sau này dù có mưa to cũng sẽ không xảy ra chuyện tràn bờ."
Cuối cùng Thẩm Hiếu buông chung trà:
"Từ trước tới nay cứu trợ Hoàng Hà, trọng điểm đều chỉ gia cố đê điều, đê điều đương nhiên quan trọng, nhưng đó chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc."
Lý Cần nhịn không được vỗ tay tán thưởng:
"Đúng là biện pháp tuyệt diệu! Làm sao ngươi nghĩ ra được?!"
Hắn càng cảm thấy Thẩm Hiếu là một báu vật, hắn như có một cuốn bách khoa toàn thư trong tay.
Thẩm Hiếu cười nhẹ, đối với khen ngợi của Thất hoàng tử cũng không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, đương nhiên, càng không vẫy đuôi tự phụ. Thất hoàng tử dù có khen ngợi chàng như thế nào cũng không bằng Lý Thuật. Ngoại trừ trước mặt nàng, đối với toàn bộ những chuyện khác chàng đều vô cùng trầm ổn.
Thẩm Hiếu nói:
"Thật ra tiền triều đã có người nhắc đến biện pháp này, chẳng qua chưa có người thực hiện thôi. ' một thạch nước, sáu đấu bùn ', bởi vậy nước phải thật mạnh mới có thể rửa trôi bùn." (1)
Thẩm Hiếu đọc sách nhiều, không chỉ bỏ công ở tứ thư ngũ kinh, mà còn đọc rất nhiều tạp thư, như tinh tượng địa lý, chàng đều đọc qua không ít. Năm xưa nhà nghèo không có tiền mua sách, chàng thường mượn sách người ta sao chép rồi trả lại, hiện giờ trên tay phải đã có một lớp chai dày.
Thế gian này số người thiên bẩm thông minh rất ít, rất nhiều người lấy cần cù bù thông minh, ngày ngày chăm chỉ.
Thẩm Hiếu vẩy nước trà, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn thong thả lau tay.
Lý Cần đang đắm chìm trong suy ngẫm, nghĩ cách nào có thể khiến dòng chảy Hoàng Hà mạnh hơn, ánh mắt lại bị chiếc khăn trong tay Thẩm Hiếu hấp dẫn.
Không thể trách hắn không tập trung, thật sự chiếc kia khăn tay...... là khăn của con gái mà!
Khăn được dệt từ tơ trắng, trên bốn góc vuông thêu hồng mai, mặc dù Lý Cần không hiểu nhiều về vải vóc cũng có thể nhìn ra chất liệu chiếc khăn vô cùng tốt, đường thêu cũng rất tinh xảo.
(Editor: Mọi người còn nhớ chiếc khăn này nữ chính đưa cho nam chính lúc nào không J))
Đừng nói là dân nữ bình thường, đại đa số gia quyến quan viên trong triều cũng không dám dùng loại vải này.
Sau đó Thẩm Hiếu gấp khăn ngay ngắn, trân trọng bỏ lại vào tay áo, tiếp tục trưng bộ mặt trầm tĩnh tám ngọn gió thổi cũng không lung lay.
Chàng nói:
"Biện pháp cụ thể rất đơn giản, chỉ có tám chữ, ' đắp bờ thúc nước, mượn nước rửa bùn. '" (2)
Bộ dạng nghiêm nghị đó thật đó để người ta liên hệ với người vừa dùng khăn của nữ nhân lau ngón tay kia.
"Điện hạ hãy nhanh dâng tấu cho bệ hạ, nói cho người biết biện pháp trị thủy này, bệ hạ nhất định phải nhìn ngài bằng con mắt khác."
Ai ngờ Lý Cần nghe xong lại nhăn mày, chần chừ:
"Nhưng...... biện pháp là do ngươi nghĩ ra, đáng lẽ để ngươi dâng tấu mới phải."
Hoàng Hà là vấn đề không nhỏ luôn treo trong lòng phụ hoàng, ai có thể có phương pháp trị thủy Hoàng Hà là người đó liền có mặt mũi.
Hơn nữa hiện giờ Công Bộ thiếu người, Thẩm Hiếu rất có khả năng nhờ chuyện này ngồi lên vị trí Công Bộ thị lang đang bỏ trống của Thôi Tiến Chi.
Lý Cần nói:
"Đây là cách do ngươi nghĩ ra, ta không thể đoạt công lao của người khác."
Lý Cần không phải kẻ tiểu nhân, cũng không muốn làm người không làm mà vẫn có ăn.
Thẩm Hiếu cười, trong ánh mắt toát lên tán thưởng đối với Lý Cần. Hắn là người đáng để nâng đỡ.
Thẩm Hiếu nhìn người luôn rất chuẩn, ít nhất so với Lý Thuật thì tốt hơn bao nhiêu.
Nếu Thẩm Hiếu là Lý Thuật, ngay từ đầu chàng sẽ không chọn ở bên cạnh Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi sinh ra là con cháu thế gia, lại thông minh thiên bẩm, cuộc sống quá mức xuôi chèo mát mái, chưa từng bị cuộc đời thử thách qua, bởi vậy một khi gặp biến cố, y căn bản không có cách nào khắc phục, dễ dàng đi lên con đường sai trái cực đoan.
Dù vậy cũng không trách được Lý Thuật, chuyện tình cảm luôn khiến người ta có mắt như mù.
Thẩm Hiếu thu hồi suy nghĩ, khuyên nhủ:
"Điện hạ, ta là người phụ tá cho ngài, ngài có thể bước lên vị trí cao bao nhiêu, cũng sẽ quyết định ta có thể đi đến đâu. Biện pháp trị thủy có phải ta nghĩ ra hay không không quan trọng, quan trọng là trên danh nghĩa của ai mang lại lợi ích lớn nhất."
"Ta dâng tấu có thể được cử vào Công Bộ, làm công bộ thị lang, phụ trách khai thông Hoàng Hà. Nhưng nếu ngài dâng tấu, ngài là có thể quản lý rất nhiều quận huyện lưu vực Hoàng Hà rộng lớn, Công Bộ, Hộ Bộ thậm chí là Binh Bộ, trong khi trị thủy đều phải nghe ngài sai khiến. Địa vị của ngài trước mặt Hoàng Thượng sẽ nhảy vọt một bước xa. Nếu so sánh lợi ích, ngài dâng tấu là tốt nhất."
Lý Cần còn muốn chối từ, Thẩm Hiếu ngắt lời:
"Đối với ta quyền thế không quan trọng đến vậy."
Lý Cần im lặng, biết Thẩm Hiếu nói có lý. Hắn gật đầu:
"Chờ lát nữa trở về ta liền viết tấu chương."
Đối với Thẩm Hiếu, Lý Cần đã không chỉ là nể trọng, thậm chí bắt đầu có tình cảm quân thần thân thiết như cá với nước.
So với đám quan lại trong triều Thẩm Hiếu là một người có nội hàm, lại kiên trì. Chỉ đi đường lớn, làm người ngay thẳng.
Lý Cần nghĩ, Thẩm Hiếu không chỉ có thể làm một thần tử tài năng, mà cũng có thể trở thành một danh thần.
Bàn xong chính sự, Thẩm Hiếu liền thả lỏng, dựa vào lưng ghế, tay trái lại vô ý thức sờ lòng bàn tay phải, sau đó không biết nhớ tới cái gì, tự nhiên vui vẻ.
Cái loại vui vẻ này tất nhiên không thể hiện ra gương mặt, chỉ là phong thái trở nên mềm mại, bớt đi sự sắc bén, như thể nội tâm được một thứ gì đó ấm áp ôn như bao trùm.
Lý Cần phát hiện Thẩm Hiếu hôm nay sờ lòng bàn tay mình không ít lần, hắn quan tâm hỏi:
"Thẩm đại nhân trên tay có tật à?"
Trên tay bị mẩn ngứa hay gì?
Thẩm Hiếu vội vàng thả ta: "Không có."
Cảm xúc lúc chàng nắm tay Lý Thuật ở chùa Thiên Phúc hôm qua phảng phất còn vương trong tay chàng. Trên người nàng hơi lạnh, lại vì gầy, giống như tính cách của nàng vậy, cả người toát ra cường ngạch cứng rắn, nhưng cổ ta lại rất mềm.
Động tác vươn tay của chàng chỉ để thăm dò, nhưng Lý Thuật lại không phản kháng.
Tuy nàng cố tỏ vẻ thờ ơ không để ý như thể tất cả cảm xúc của nàng đều chai lì hết, không nhận ra động tác lén lút đó của chàng. Nhưng chàng cảm nhận được trong giây lát cơ thể nàng cứng lại.
Nàng có lẽ còn do dự, còn chần chừ, không sao cả, Thẩm Hiếu có kiên nhẫn. Chỉ cần nàng không kháng cự, chàng tin rằng mình có thể từng bước, từng bước đến gần nàng.
Nhớ tới Lý Thuật, Thẩm Hiếu lại bắt đầu vô thức sờ lòng bàn tay.
Lý Cần có ngốc đến đâu cũng nhận ra Thẩm Hiếu lúc này đang đắm chìm trong hơi thở hạnh phúc.
Lý Cần không tiếng động bật cười.
Tuy nói Thẩm Hiếu so với hắn còn lớn hơn năm tuổi, nhưng con cháu hoàng thất đều thành hôn sớm, con trai Lý Cần cũng đã biết chạy, còn Thẩm Hiếu thì giấu không được vẻ mới yêu lần đầu, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười.
Lý Cần bưng chung trà uống một, nghĩ thầm, thuyền giặc lên cũng đã lên rồi, chi bằng quan tâm nhau sâu một chút, sau này cũng không sinh ra cách lòng.
Lý Cần buông chung trà, giống như lơ đãng bắt đầu nói chuyện phiếm:
"Lại nói tiếp, sinh thần của Bình Dương hoàng tỷ còn có hơn một tháng nữa, trước kia quan hệ giữa ta và hoàng tỷ không thân, nên cũng chưa từng cẩn thận chọn quà, bây giờ ta nhận được sự giúp đỡ của hoàng tỷ, cũng muốn biểu hiện chút lòng biết ơn. Năm nay nên đưa qua cái gì, Thẩm đại nhân không phiền thì nghĩ giúp ta một chút?"
Thẩm Hiếu nghe thấy thế, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì khác lạ, rất nghiêm túc gật đầu:
" Sinh nhật Công chúa đương nhiên phải coi trọng."
Nàng sắp sinh nhật à.
Thẩm Hiếu lại lơ đãng sờ lòng bàn tay.
*
Sáng sớm hôm sau, Lý Cần đệ một phong tấu chương trình bày cách trị thủy Hoàng Hà. Chính Nguyên Đế xem xong lập tức triệu Lý Cần vào cung.
Hai người bàn bạc kĩ lưỡng về vấn đề Hoàng Hà, lại khảo sát công việc mấy năm nay của Lý Cần ở Lễ Bộ. Chính Nguyên Đế đối với Lý Cần rất vừa lòng. Hơn nữa khoảng thời gian trước Lý Cần đề cử Quế Trực, một người không có gia thế bối cảnh vào Hộ Bộ, Chính Nguyên Đế cho rằng, Lý Cần khác với Thái Tử và Nhị hoàng tử, lão Thất hành sự rất phù hợp với người lí tưởng trong lòng ông ta, không kết giao thế gia, ngược lại nâng đỡ thế lực hàn môn.
Chính Nguyên Đế nhìn đứa con trước nay mình không coi trọng này, thở dài.
Nếu Thái Tử có thể giống Lý Cần, cách xa đám thế gia kia một chút, đi lại gần hơn với hàn môn, làm việc khiêm tốn, ông ta cũng không cần vì Thái Tử mà rầu thối ruột, lo bạc cả đầu.
Càng được quan tâm bồi dưỡng, càng dễ sinh tự phụ kiêu căng. Ngược lại những người bị bỏ sang một bên, lại có thể giống sinh trưởng kiên cường mạnh mẽ như cỏ dại.
Chính Nguyên Đế trưa hôm đó ra chiếu thư, Thất hoàng tử Lý Cần thông minh cơ trí, phụ trách quản lí, giải quyết lũ lụt Hoàng Hà, khi làm nhiệm vụ cần giúp sức từ công, bộ, ban nào, đều phải toàn lực phối hợp, không được chậm trễ.
Một hoàng tử khiêm tốn đến mức như vô hình, lại lấy một loại khí thế như chớp rạch ngang trời xuất hiện trước mặt bá quan văn võ.
Mọi người lúc này mới phát hiện, vị này nhìn như nhu nhược văn nhã, lại có khí chất trầm ổn cương nghị.
Thật sự chuyện Thất hoàng tử được cử đi xử lí thiên tai Hoàng Hà làm mọi người chấn kinh, so với nó, chuyện Thẩm Hiếu vạch trần Cao quận thủ Lạc Phủ ở ven bờ Hoàng Hà lại nhanh chóng bị người ta quên lãng.
Chàng cũng chỉ thăng một bậc, từ Cấp sự trung lên Gián nghị đại phu, vẫn thuộc Môn Hạ Tỉnh, nhưng có quyền hơn rất nhiều, đó là can gián thiên tử và buộc tội triều thần.
Lạc phủ quận thủ tham ô không làm tròn trách nhiệm đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Chính Nguyên Đế, ra lệnh tra rõ đám quan viên cai quản ven bờ Hoàng Hà. Ngự sử rải đi khắp nơi, nhưng cần có một người tổng lĩnh. Chính Nguyên Đế để Thẩm Hiếu tiếp nhận chuyện này.
Thẩm Hiếu không có bất cứ quan hệ nào với thế gia trong triều, lại là người có dũng khí và chính kiến, xử lý chuyện này chính là động một mắt xích làm rung chuyển cả một mạng lưới, Thẩm Hiếu là người duy nhất phù hợp.
Có được nhiệm vụ này, quyền lực trên tay Thẩm Hiếu lại càng lớn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng chuyện phát sinh trên triều càng đi theo hướng tốt. Mấy tháng trước lúc Lý Thuật bị Thôi Tiến Chi bóp nát miếng ngọc bội, không nghĩ được rằng chỉ mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, nàng lại lần nữa có được những ngày tươi sáng.
Thẩm Hiếu bị công việc làm cho bận đến quay cuồng, đợi lúc chàng có thời gian nghỉ ngơi ló đầu khỏi chính sự thì nửa tháng đã đi qua.
Chàng lặng lẽ đi tới Tiên Khách Lai, nhưng Kim Ngọc Các lại đóng im ỉm. Thẩm Hiếu tự nhiên đẩy cửa vào, cũng không có tiểu nhị tới ngăn cản.
Kim Ngọc Các bày trí xa xỉ, không khác gì so với lần trước, chỉ khác là trên chiếc bàn vốn đặt bàn cờ nay lại đặt mấy cuốn sách. Thẩm Hiếu đi vào, nhìn thấy trong một cuốn sách có kẹp một tờ giấy nhỏ.
Chàng rút nó ra đọc, môi không nhịn được khẽ cong.
"Phương pháp trị thủy được lắm."
Nàng chữ viết thanh mảnh, cũng không giống nét chữ uyển chuyển của những nữ tử khác, ngược lại rất tiêu sái phong lưu. Nàng chỉ viết một câu như vậy, nhưng ở góc mảnh giấy lại dùng bút son vẽ một bông hồng hoa (3).
Khen ngợi.
Thẩm Hiếu vuốt ve nét mực trên mảnh giấy, như thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng cầm bút.
Đuôi lông mày chau lại bất đắc dĩ, khóe mắt lại mang theo ý cười.
Ầy, khen chàng một câu vậy, trên triều bận bịu như chó*. Lúc nàng đặt bút chắc đang nghĩ như vậy đúng không.
* nguyên văn J)
Mười mấy cuốn sách trên bàn đều là sách quý không còn xuất bản, có tiền cũng không thể mua.
Nhưng Thẩm Hiếu rõ ràng cảm thấy mảnh giấy trên tay so với chúng còn quý hơn vạn lần.
_______
Chú thích của tác giả:
(1) Đây là điều Trương Nhung, một danh thần trị thủy thời Tây Hàn từng nói: " Tính chất của nước là lắng đọng, một khi bùn đất được loại bỏ, lòng sông sẽ rộng và sâu hơn. Nước sông đục ngầu, có nghĩa là một thạch nước có tận sáu đấu bùn."
(2) Biện pháp được đưa ra bởi Phan Quý Tuần, một triều thần thời nhà Minh được giao việc trị thủy Hoàng Hà.
Khi tôi tra thông tin thì thấy phương pháp trị thủy cổ đại chính là cách làm ngày nay vẫn áp dụng. Xin ngã mũ với các vị tiền nhân.
_______
Chú thích của editor:
Hồng hoa (紅花) là cái cây này này chứ không phải hoa hồng: