Nhưng hai ngày qua đi, ngày thứ ba người gác cổng chạy vào báo, nói Thẩm đại nhân lại xin cầu kiến công chúa.
Lý Thuật mượn cớ ốm không ra khỏi cửa, mấy ngày vừa qua Thôi Tiến Chi ở trong phủ, liền thay mặt nàng giao thiệp khắp nơi. Thôi Tiến Chi thái độ cứng rắn, nói không cho mượn là không cho mượn.
Đảo mắt liền đến mồng tám tháng sáu, sinh thần Hoàng Hậu, qua loa không được, sáng sớm Lý Thuật đã phải rời giường trang điểm, lúc ra cửa thì cũng đúng lúc gặp Thôi Tiến Chi đi ra. Hai người không nói lời dư thừa, Lý Thuật ngồi xe, Thôi Tiến Chi cưỡi ngựa, một đường thẳng tiến vào cung.
Đến Đan Phượng Môn, cung nữ thái giám đều đã đứng chờ sẵn, xung quanh có không ít xe ngựa của đám thế gia. An Lạc công chúa đến muộn hơn Lý Thuật nửa bước, phò mã Dương Phương cẩn thận đỡ nàng ta xuống xe, lại bị An Lạc không lưu tình gạt phắt tay đi.
Lý Thuật nhìn qua, Dương Phương hơi xấu hổ cười đáp lại nàng. Hắn dường như muốn đi qua chào hỏi một câu, lại bị An Lạc trừng mắt, nàng ta liếc Lý Thuật một cái rồi quay đầu đi thẳng.
Dương Phương liền vội vàng chạy theo.
Thôi Tiến Chi đứng bên cạnh Lý Thuật bất mãn: " Đã nhiều năm như vậy sao An Lạc công chúa vẫn chưa bỏ thói kiêu căng thế nhỉ."
An Lạc công chúa được sủng ái từ nhỏ, hành động theo cảm tính, lúc bé không ít lần bắt nạt Lý Thuật. Thôi Tiến Chi năm mười lăm tuổi tiến cung đọc sách cùng các hoàng tử công chúa, quan hệ nói chung cũng gần gũi. Đặc biệt là An Lạc thường xuyên quấn lấy y, sau đó y mới biết đến Lý Thuật.
Một Tiểu Hoàng Môn chạy lại hành lễ, rồi dẫn bọn họ tiến vào trung cung. Lý Thuật lại nói: "Cô ta có kiêu căng hơn nữa thì vẫn có người sủng ái."
Nàng chưa bao giờ nói với ai, rằng nàng thật sự hâm mộ An Lạc.
Thôi Tiến Chi nghe vậy dừng chân, vừa muốn đáp lại gì đó, chợt nghe phía sau có người gọi: "Bình Dương công chúa!" Lý Thuật quay người, nhận ra là Tiểu Hoàng Môn của Hàm Nguyên Điện.
Tiểu Hoàng Môn cười toét miệng: "Nô tài thỉnh an công chúa."
Lý Thuật gật đầu, nghe Tiểu Hoàng Môn nói: "Công chúa đã hơn hai tháng không vào cung, bệ hạ nhắc công chúa mãi, hôm nay cuối cùng cũng đợi được công chúa rồi......"
Lý Thuật nghe xong, cùng Thôi Tiến Chi trao đổi ánh mắt, cả hai đều mang thần sắc nghi hoặc. Thôi Tiến Chi hơi nhíu mày.
Giữa trưa sẽ có cung yến, đến lúc đó bệ hạ không phải có thể gặp Lý Thuật rồi à. Một hai cứ phải gọi nàng đi lúc này? Rõ ràng là có chuyện gì đó muốn âm thầm bàn bạc.
Lý Thuật cũng đoán được, vì vậy mỉm cười với Tiểu Hoàng Môn: "Ta cũng đang nhớ mong phụ hoàng đây, thời gian ở chùa Thiên Phúc đều là để chép kinh cầu phúc cho người. Nếu đã vậy, còn nhờ công công dẫn đường cho ta."
Nàng đánh mắt với Thôi Tiến Chi: "Ngươi đi trước đi, chờ ta gặp qua phụ hoàng xong sẽ lại tìm ngươi."
Thôi Tiến Chi gật đầu, nhìn theo nàng đi xa.
*truyện chỉ được đăng tải trên trang wattpad cá nhân @Aili142, tất cả những trang web khác đăng tải truyện đều không có sự đồng ý, hãy là người đọc văn minh, ủng hộ editor tại trang chính chủ!!!!!!
*
Lúc Lý Thuật bước vào Hàm Nguyên Điện, phụ hoàng đang ở gian trái xem tấu chương, Lý Thuật uốn gối hành lễ, Chính Nguyên Đế ngẩng đầu lên:
"Hai tháng nay con đi đâu thế? Đến phụ hoàng cũng vứt ra sau đầu rồi?."
Giọng nói uy nghiêm, nhưng ngữ khí lại mang ý cười. Giống như người phụ thân trong mọi gia đình bình thường, đối với con cái vừa nghiêm khắc lại vừa yêu thương.
Lý Thuật nghe vậy cười tủm tỉm, bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ: "Phụ hoàng thứ tội."
Nàng tiến đến gần, thấy Chính Nguyên Đế đang phê tấu chương, liền đi tới một bên án thư, nhẹ nhàng vén tay áo mài mực.
"Mẫu thân qua đời gần mười năm, con nghĩ năm nay nên cầu cho bà ấy nhiều phúc một chút, nên mới tới chùa Thiên Phúc ở hai tháng ăn chay niệm phật."
Chính Nguyên Đế nghe xong lại không cho là đúng: "Nếu con muốn cầu phúc, ở chùa Đại Từ Ân cũng được. Hà tất phải chạy ra tận ngoài thành."
Lý Thuật dừng tay một lát: "Chùa Thiên Phúc thanh tịnh, mẫu thân thích ở đó hơn ạ."
Thật ra nàng cũng không biết mẫu thân thích thanh tịnh hay náo nhiệt, từ lúc nàng có ký ức thì đã ở trong cung điện hoang tàn đó, vô cùng an tĩnh. Bọn họ cũng chẳng có quyền được chọn chỗ an tĩnh hay náo nhiệt.
Chùa Thiên Phúc là do chính Lý Thuật bỏ tiền xây, không mở cửa cho người ngoài, chỉ để cung phụng cho một mình mẫu thân. Chùa Đại Từ Ân kia tuy nổi tiếng về Phật pháp, nhưng chùa lớn thì lắm người, tế điện không thành tâm.
Chính Nguyên Đế nghe vậy chỉ "Ừ" một tiếng, không để ý lắm.
Mẫu thân của Bình Dương trông như thế nào, hắn hoàn toàn không nhớ rõ, người phụ nữ kia chắc cũng đã ở trong tâm trí hắn một đêm, nhưng sau đó rất nhanh bị quên lãng.
Đàn bà trong hậu cung rất đông, người sinh con đẻ cái cũng nhiều, quá nhiều thì không đáng quý. Không được coi trọng thì người cũng giống như cỏ dại, sống hay chết đều không được ai chú ý.
Chính Nguyên Đế tiếp tục xem tấu chương, trong điện nhất thời chỉ còn âm thanh Lý Thuật mài mực. Trong sự im lặng đó mỗi người đều có tính toán riêng.
Một lát sau, Chính Nguyên Đế bỗng buông tấu chương xuống, hỏi: "Trẫm nghe nói con và Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu dạo này khá thân thiết với nhau?"
Lý Thuật run tay, mực trong nghiên thiếu chút nữa đã sánh ra ngoài.
Cái gì mà nàng và Thẩm Hiếu thân thiết cơ. Nàng chợt nghĩ có khi nào phụ hoàng biết mình từng gọi Thẩm Hiếu làm trai lơ không.
Sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, biết phụ hoàng đang nói không phải việc tư kia.
Thẩm Hiếu vì chuyện mượn lương gần như toàn thành Trường An nhà ai cũng đã gõ cửa một lần, mấy hôm nay vẫn còn cắm rễ trước phủ mình. Đây mới là vấn đề Phụ hoàng muốn hỏi.
Lý Thuật đè lại căng thẳng, cười đáp: "Nhi thần và Thẩm đại nhân thì có giao tình gì chứ. Chỉ là mấy ngày trước ngài ấy bỗng nhiên tới bái phỏng nhi thần, nói là muốn thay mặt Hộ Bộ mượn chút lương thực."
"Nhi thần biết tình hình hạn hán nghiêm trọng, vốn định cho Thẩm đại nhân mượn lương, nhưng phụ hoàng cũng biết, phò mã làm đốc công ở Vĩnh Thông, mấy tháng nay không ít lần lấy lương thực trong phủ bù vào chỗ thiếu hụt. Nhi thần thật sự lực bất tòng tâm."
Chính Nguyên Đế trầm mặc một lát, thấy Lý Thuật không nói gì thêm, sắc mặt lạnh xuống.
"Tước Nô, con có biết trận hạn hán này sẽ kéo dài đến lúc nào không?"
Hắn phất phất tay, lệnh cho tất cả mọi người lui ra.
Cửa lớn Hàm Nguyên Điện im lặng đóng lại.
Chính Nguyên Đế nói: "Người của Khâm Thiên Giám đã tính qua, trận hạn hán này có thể còn kéo dài thêm khoảng tám, chín tháng nữa."
Hắn thở dài một hơi, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Lời này trẫm chưa nói với ai cả, hôm nay nói với con."
Lý Thuật rũ mắt, không nói lời nào.
Chính Nguyên Đế thấy Lý Thuật không đáp, không khỏi nhíu mày: "Tước Nô, con nói xem giờ phải làm thế nào?"
Lý Thuật mới đáp: "Những năm trước bất luận là hạn hán hay nạn châu chấu, đều do Hộ Bộ ra mặt cứu tế. Năm nay cũng không ngoại lệ."
Nàng tránh nặng tìm nhẹ.
Chính Nguyên Đế đương nhiên cũng biết Hộ Bộ ra tay cứu tế, hắn không định nghe Lý Thuật nói điều này. Hắn nhíu chặt mày, vẫn quyết định xé toạc vấn đề luôn, bằng không với miệng lưỡi của Tước Nô chỉ sợ cả ngày hôm nay sẽ hướng câu chuyện đi quanh co vòng vèo.
"Con không biết đâu, nhị ca con mỗi ngày đều khóc với trẫm. Trẫm chê hắn phiền, bảo hắn cút đi, hôm qua mới vừa mắng hắn một trận, trẫm phân cho hắn Hộ Bộ, hắn lại còn than khóc gì với trẫm nữa. Năm bộ bên kia còn sắp chết đói đến nơi. Sau đấy trẫm kiểm tra lại, mới phát hiện số lương thực còn lại của Hộ Bộ rất nhanh sẽ hết. Không trách được nhị ca con mấy tháng qua sốt ruột đến bốc hỏa."
Lý Thuật nghĩ thầm, nhị ca mà không nóng nảy không bốc hoả, thì kế "Dĩ lương đại tiền" mình bày ra kia chẳng phải vô ích à.
Chính Nguyên Đế thở ngắn than dài: "Ở đây không có người ngoài, trẫm cũng không vòng vo với con nữa. Thẩm Hiếu mượn lương, là thay mặt Hộ Bộ đi mượn, lương thực là để cứu đói dân chúng. Nhưng thiếu tận ba mươi vạn thạch lương thực, hắn cầm chiếu lệnh của trẫm lại chỉ mượn được mười vạn thạch, hai mươi vạn thạch còn lại con nói phải làm sao?"
"Tước Nô" _Chính Nguyên Đế nhìn xoáy vào Lý Thuật:
"Trẫm muốn con chủ động cho hắn mượn chút lương."
Chính Nguyên Đế triệu kiến Lý Thuật, không vì lí do gì khác, gì mà lâu không gặp chỉ là cái cớ.
Ý định chân chính của hắn là điều này.
Hắn ôn tồn giảng giải: "Con mà cho hắn mượn, người khác thấy cũng sẽ làm theo, vấn đề lương thảo của Hộ Bộ rất nhanh sẽ được giải quyết."
Hắn thấy Lý Thuật đứng đực ở đó, mềm giọng: "Nếu có biện pháp khác trẫm cũng sẽ không bắt con phải làm chuyện này. Nhưng con là người có nhiều thực ấp nhất trong mấy đứa con gái, cho mượn mấy chục vạn thạch cũng không ảnh hưởng gì."
Những lời này như thể chọc trúng tâm tư Lý Thuật, đánh vỡ sự trầm mặc của nàng, nàng nói khẽ: "Phụ hoàng, số thực ấp của nhi thần và An Lạc muội muội bằng nhau."
Lúc nàng nói chuyện, ngước mắt nhìn Chính Nguyên Đế. Chính Nguyên Đế mới phát hiện, thì ra nàng có một đôi mắt sắc sảo thông suố, dường như có thể đọc tâm. Hắn từ trước đến nay chưa từng để ý kĩ.
Chính Nguyên Đế khựng lại một lát, giải thích: "Con cũng biết An Lạc cả ngày chỉ biết vui đùa, làm gì hiểu chuyện triều chính."
Lý Thuật nghe xong, chỉ im lặng nhìn Chính Nguyên Đế thật lâu. Lâu đến mức Chính Nguyên Đế muốn tránh ánh mắt nàng, Lý Thuật mới thôi.
Nàng hơi cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Không phải An Lạc không hiểu chuyện, chỉ là phụ hoàng muốn bảo vệ An Lạc mà thôi.
Thế lực phe cánh của Thái Tử trong triều phát triển an toàn, dưới trướng lại có vô số thế gia đại tộc, tất cả đều ngậm chặt miệng sống chết không cho mượn lương. Lúc này ai cho mượn chính là phản bội Thái Tử, cũng là phản bội những cái thế gia đại tộc đó.
Chuyện đắc tội cả nửa triều đình này, phụ hoàng sao nỡ đổ lên đầu An Lạc chứ.
*
Bậu cửa Hàm Nguyên Điện vốn cao, đi vào đi ra đều phải cẩn thận, bất cẩn có thể té ngã. Đấy nhìn xem, Bình Dương công chúa đi ra không để ý, chút nữa là bị vướng ngã rồi. Lưu Thấu đứng một bên nhanh tay đỡ nàng.
Công chúa quay sang nói nhỏ với Lưu Thấu: "Đa tạ công công".
Sắc mặt nàng không tính là tốt. Lưu Thấu nhịn không được nhìn nhiều một chút. Dường như không nhận ra tình trạng bất thường của bản thân, Bình Dương công chúa cười mỉm, giấu tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, nói: "Canh giờ không còn sớm, ta còn muốn đi bái kiến Hoàng Hậu."
Nàng đi dọc theo hành lang dài sơn son thiếp vàng đi xa, không biết có phải do ảo giác, Lưu Thấu cảm thấy sống lưng thẳng của nàng từ trước đến nay giờ lại có chút suy sụp.
Giống như có gánh nặng ngàn cân đè lên, gắng gượng để không bị khuất phục.