Đột nhiên nàng cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, như có cọng lông chim quét qua, thực ra khá là thoải mái. Lý Thuật đang muốn ngủ sâu, lại phát hiện chiếc lông kia dần dần tiến về phía cổ.
Nàng giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, lấy tay che cổ.
Thôi Tiến Chi thấy nàng tỉnh, lại làm ra động tác mạnh như vậy, vội ấn tay nàng xuống:
"Nàng để ý tay kìa, mau nằm xuống đi!"
Nhưng y càng ấn tay Lý Thuật, nàng lại càng chống cự. Nhưng Lý Thuật dù gì cũng là phận nữ, sao có thể chống lại sức của Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi cơ hồ gỡ tay nàng khỏi cổ dễ như trở bàn tay.
Lý Thuật chống cự quá mạnh, hơn nữa nàng vừa mới nằm ngủ, cổ áo lỏng lẻo, một sợi dây treo ngọc bội cứ thể lộ ra.
Thấy thế nàng liền lập tức lấy tay che lại.
Nàng rất nhanh, nhưng Thôi Tiến Chi là người tập võ, đôi mắt rất tinh, huống chi...... Kí hiệu trên miếng ngọc kia là thứ vô cùng quen thuộc, sao y có thể không nhận ra!
Thôi Tiến Chi nhất thời đơ ra, giọng nói đầy căng thẳng: "Đó là cái gì?"
Lý Thuật lạnh mặt: "Không gì cả."
Thôi Tiến Chi nhìn xoáy vào nàng, ép buộc:
"Trả lời ta, đó là gì?"
Xưa nay nàng hành sự cẩn thận, nhiều năm qua tới chùa Thiên Phúc bao nhiêu lần, chưa bao giờ xảy ra chuyện, vì sao đêm qua lại có thể rơi xuống núi?. Đêm qua...... Hôm qua chính là ngày y phát hiện ra nàng phản bội Thái tử.
Còn nữa, vì sao từ lúc được cứu về, nàng lại một mực bảo vệ phần cổ.
Thôi Tiến Chi không ngốc, chỉ cần dựa vào chút manh mối liền có thể nhìn ra toàn cảnh. Y thậm chí hận mình vì sao lại thông minh như vậy, nhìn một cái đã biết được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.
Nhưng y lại kháng cự không muốn tin.
Giọng Thôi Tiến Chi khản đặc: "Tước Nô, nàng nói cho ta biết, đêm qua nàng rơi xuống núi thế nào?"
Y vẫn cố gắng cầu một tia hi vọng, dù cho nó là không thể nào.
Lý Thuật đáp hời hợt: "Do ta bị trượt chân."
Rõ ràng đây là đáp án y mong đợi, như vậy y không cần phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Nhưng y làm sao mà tin được!
Thôi Tiến Chi ngồi hẳn lên giường, y vòng tay như muốn giam lấy Lý Thuật, hơi thở phả lên mặt nàng___"Nàng nói thật với ta đi."
Lý Thuật hơi ngửa ra sau, giương mắt nhìn Thôi Tiến Chi, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt.
Nàng im lặng không nói.
Thôi Tiến Chi bộc phát, cắn răng gằn từng chữ: "Nàng nói đi chứ, nàng rốt cuộc tại sao lại rơi xuống núi?!"
Lý Thuật thấy y bỗng nhiên nổi giận chỉ nhếch môi.
Nàng nhìn y đầy vẻ thương hại.
"Ngươi đã biết rồi thì còn hỏi làm gì."
Trước gương mặt nhuốm màu chế nhạo của nàng, Thôi Tiến Chi ngã ngồi về phía sau, quân lính tan rã.
Sắc mặt y tái nhợt vô vùng.
Là Thái Tử......
Thái Tử muốn giết nàng......
Y nguyện trung thành với Thái Tử, hắn lại muốn giết thê tử của y......
Thôi Tiến Chi cười khục một tiếng, như thể được thả tự do, y liên tục lui về phía sau, cười một tràng.
Y nguyện trung thành với Thái Tử, hắn lại muốn giết thê tử của y.
Đúng lúc này có người đi vào.
Hồng Loa gặp mưa bị phong hàn, thái y không cho nàng ta vào hầu hạ nữa, sợ lây bệnh cho công chúa. Bởi vậy người tới đưa thuốc là một thị nữ khác, nàng ta bước vào ngạch cửa, vừa bưng thuốc vừa nói:
"Công chúa, ngài mau uống thuốc nhân lúc còn nóng ạ. Bọn hạ nhân đã thu thập xong rồi, chỉ chờ ngài nghỉ ngơi đủ là chúng ta có thể trở về rồi."
Thị nữ nhìn phò mã gia trong nội gian, thập phần kinh ngạc. Phò mã gia bị làm sao vậy? Trông cứ như đang phát điên.
Biểu cảm trên mặt rất đau khổ, nhưng lại cười dài.
"Hồi phủ ư?"
Thôi Tiến Chi nghe thấy hai từ này như được đánh tỉnh lại.
Vì sao nàng lại vội vã hồi phủ, nàng rõ ràng có thể ở lại chùa Thiên Phúc điều dưỡng thêm vài ngày nữa!
Thôi Tiến Chi quay phắt lại, gắt gao nhìn Lý Thuật:
"Nàng muốn về phủ.....hay là muốn vào cung?"
Ngọc bội kia.....chính là bằng chứng Thái Tử mưu sát muội muội.
Nàng muốn nhanh chóng mang ngọc bội vào cung. Chỉ cần Hoàng Thượng nhìn thấy chứng cứ......Thái Tử coi như.....
Tay chân tương tàn, Chính Nguyên Đế nhất định sẽ phế Thái Tử!
Nàng vẫn luôn che cổ, chính là sợ y nhìn thấy!
Thái Tử muốn giết nàng, y sao có thể trông cậy vào nàng lấy ơn báo oán......
Nhưng nếu Thái Tử bị phế...... Đám thế gia bọn họ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ chờ Hoàng Thượng giương một đao chém hết tất cả!
Không, Thái Tử không thể bị phế, hắn chính là ngọn cờ thế gia dựng lên, hắn nhất định phải bước lên đế vị!
Thôi Tiến Chi vẫn nhìn Lý Thuật, biểu cảm trên mặt nhanh chóng biến đổi.
Một lúc sau y nhắm mắt, hạ quyết tâm.
"Tước Nô" ___Thôi Tiến Chi nghẹn giọng___ "Đưa ngọc bội cho ta."
Lý Thuật lạnh lùng nhìn y.
Đây chính là lựa chọn của y sao.
Dù cho nàng đã sớm nghĩ đến kết quả như vậy, nhưng khi y thật sự đưa ra lựa chọn đó, nàng vẫn cảm thấy......thật đau khổ.
Nàng đau khổ gì chứ, nàng sớm đã chết tâm rồi.
Từ giây phút này, nàng và Thôi Tiến Chi chỉ còn là đối thủ, ngoài ra giữa bọn họ không còn bất kì mối quan hệ nào khác.
Lý Thuật nhìn sang thị nữ, hét lên: "Mau gọi thị vệ đến đây!"
Thị nữ kia không rõ nguyên do, nhưng rất nghe lời, thấy vẻ mặt Lý Thuật nghiêm trọng, phò mã gia lại bị sao sao đó, nàng ta đặt bát thuốc xuống chạy đi.
Thôi Tiến Chi quay đầu lại thấy nàng ta đã chạy đến cửa, hô to:
"Thôi Lâm, bắt ả lại! Gọi người của Binh Bộ đến khống chế toàn bộ thị vệ công chúa cho ta!"
Sau đó y quay lại, tiến từng bước đến bên Lý Thuật: "Tước Nô, đưa ngọc bội cho ta."
Đôi mắt Lý Thuật nhìn Thôi Tiến Chi như có thiên đao vạn quả, nàng lùi lại vào góc giường, bàn tay giữ chặt ngọc bội.
Thôi Tiến Chi nhấc chân trèo lên giường, lại tới gần một bước: "Đưa ta."
Thân hình y cao lớn, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, bóng của y che lấp cả người Lý Thuật. Như một bóng ma không thể tránh thoát.
Lý Thuật không thể lùi thêm nữa, lưng dán vào tường, tay gắt gao bảo vệ vật trên cổ.
Nàng không thể chống lại y, bên ngoài đều là người Binh bộ.
Nàng chưa từng bị yếu thế như vậy, lúc này lại hy vọng Thôi Tiến Chi có thể nhìn thấy sự yếu ớt của nàng.
Nàng thiếu chút nữa đã chết rồi.
Nàng ngửa đầu, bày ra dáng vẻ cơ hồ là cầu xin, cũng càng tuyệt vọng.
"Thôi Tiến Chi, hắn muốn giết ta."
Thân hình Thôi Tiến Chi rõ ràng cứng lại, y đáp: "Sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Hắn sẽ không, sẽ không đâu."
Y nói tận ba lần "Sẽ không", hứa hẹn: "Ta sẽ bảo vệ nàng."
Chờ sau khi y về thành, nhất định phải đòi nợ với Thái Tử! Nàng là vợ của y, phải cho hắn biết sau này không được chạm đến nàng dù chỉ là một sợi tóc!
Y cúi xuống nhìn Lý Thuật, giọng nói cũng đè thấp, sắc mặt ôn nhu:
"Đưa ngọc bội cho ta, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng."
Hi vọng của Lý Thuật vỡ tan, ánh mắt nhìn Thôi Tiến Chi cũng lạnh xuống.
Tất cả phẫn nộ dồn nén trong cơn sinh tử đêm qua giờ hoàn toàn bộc phát. Lý Thuật gắt lên:
"Ngươi đòi công bằng cho ta thế nào đây? Ngươi là một con chó của Thái Tử, ngươi có gan cắn ngược lại hắn không?!"
Nàng túm lấy một chiếc gối ném về phía Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi hất gối ra, đáp trả: "Nhưng đó là vì nàng phản bội trước!"
"Sao nàng nhất định phải mưu tính chuyện cướp lương? Vì sao lại muốn phản bội? Nếu không phải vì thế thì đêm qua đã chẳng xảy ra chuyện gì!"
Thôi Tiến Chi: "Ta và nàng rõ ràng là người cùng một phe."
Lý Thuật cười lạnh ra tiếng: "Ngươi nguyện làm chó cho người, nhưng ta lại không muốn nữa!"
Thôi Tiến Chi sửng sốt.
Trước đó, dù cho Lý Thuật đã tự lên kế hoạch cho vụ cướp lương, nhưng Thôi Tiến Chi vẫn tin tưởng, chỉ cần y khuyên nàng, y vẫn có thể kéo nàng trở về con đường cũ, y và nàng vẫn đứng trên một chiếc thuyền.
Nhưng lúc này nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý Thuật, y mới nhận ra—— Lý Thuật không thể nào còn đứng về phía Thái Tử nữa.
Thê tử của y muốn hủy hoại quân chủ của y, vị quân chủ kia cũng muốn giết hại nàng.
Trái phải đều là bức tường, cứ như thế chèn ép y, muốn y chết ngạt trong khe hở.
Sau lưng, trước ngực đều như bị người đâm kiếm xuyên qua, gió lùa buốt giá, thân thể vắng vẻ, như thể máu bị rút cạn.
Có ngày y phải đứng trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan như này ư.
Nhân lúc Thôi Tiến Chi còn đang ngơ ngẩn, Lý Thuật lập tức bò xuống giường, chân trần chạy thẳng ra cửa.
Thôi Tiến Chi giật mình tỉnh lại, hai ba bước đã tóm được tay nàng.
Thái Tử không thể bị phế!
Y túm giật Lý Thuật trở lại, ghìm trong ngực: "Tước Nô, ta nói lần cuối cùng, đưa ngọc bội ra đây."
Lý Thuật ngửa đầu, không chịu yếu thế: "Ta cũng nói lần cuối cùng, hắn muốn giết ta."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thôi Tiến Chi như có mặt biển dậy sóng, y cắn răng: "Nàng không nên ép ta."
Lý Thuật lấy tay giữ chặt cổ áo, nhưng Thôi Tiến Chi vẫn chậm rãi dùng tay phải bẻ từng ngón tay nàng ra, tay trái chạm vào ngọc bội.
Lý Thuật tuyệt vọng nhìn động tác của Thôi Tiến Chi, nàng chỉ có thể lặp lại một câu: "Hắn muốn giết ta, Thôi Tiến Chi, hắn muốn giết ta."
Vì sao y không thể đứng về phía nàng?
Vì sao y không thể giúp nàng?
Thôi Tiến Chi không nói lời nào. Dây treo ngọc bội rất ngắn, tay y liền dán lên da thịt Lý Thuật.
Y dùng đôi mắt đa tình đó nhìn Lý Thuật, vừa nắm chặt ngọc bội trong tay.
Bột phấn liền từ bàn tay y rơi lả tả xuống đất.
Giống như có cơn gió thổi bột phấn bay vào mắt, hốc mắt y đỏ một mảng.
Y nhìn Lý Thuật, không chớp mắt lấy một cái, hứa hẹn với nàng:
"Về sau sẽ không có chuyện giống như vậy xảy ra nữa, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
Đôi tay Lý Thuật liền được buông lỏng.
Lý Thuật lùi về phía sau một bước, nhìn Thôi Tiến Chi bằng ánh mắt căm hận, sau đó rất nhanh giáng cho y một cái tát!
Cái tát này tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực của nàng, rất vang, Thôi Tiến Chi bị đánh đến nghiêng đầu.
Y quay mặt lại, nhìn bột mịn rơi trên đất, nhàn nhạt nói một câu: "Đáng đánh."
Lý Thuật lại vung tay, cho y thêm một cái tát nữa.
Trên mặt có chút ướt, Thôi Tiến Chi vươn tay sờ khóe miệng, sờ thấy một vệt máu.
Lý Thuật lại giơ tay, muốn cho y cái tát thứ ba, nhưng tay vừa giơ, Thôi Tiến Chi đã bắt được.
Kia không phải máu của y. Vết thương trên tay Lý Thuật rách ra rồi.
Lý Thuật thấy trên mặt y dính vết tay máu của mình, đáng lẽ trông phải thật dữ tợn, nhưng y vẫn một bộ dáng cao quý. Giống như năm ấy y đứng trong sân điện hoang vắng của lãnh cung, mỉm cười với nàng.
Thôi Tiến Chi nắm tay Lý Thuật: "Chờ tay nàng khỏi rồi, muốn đánh thế nào cũng được."
Thái y nói tay nàng phải cẩn thận chăm sóc, không được động mạnh.
Lý Thuật nghe xong chỉ cười khẩy.
Đến mạng còn suýt mất, y có tư cách gì bảo nàng phải dưỡng tay!
Nàng chợt hỏi: "Thôi Tiến Chi, nếu ta chết rồi thì sao?"
Nếu ta ngã xuống vách núi chết, khi nhìn thấy ngọc bội này, ngươi sẽ làm gì?
Thôi Tiến Chi như bị một mũi tên cắm vào tim, đồng tử vì đau mà co rụt lại, y cắn răng: "Nàng không chết."
Lý Thuật dùng ánh mắt ghim chặt Thôi Tiến Chi: "Ta nói...... nếu ta chết rồi thì sao?"
Nếu nàng chết......
Thôi Tiến Chi chợt xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn vào mắt Lý Thuật.
Nếu nàng chết rồi......
Y cự tuyệt suy nghĩ đến điều đó.
Nhưng giọng nói của Lý Thuật giống như quỷ sai truy hồn, xuyên qua y phục thân thể, đâm thẳng vào trái tim y: "Nếu ta đã chết thì sao?"
Thôi Tiến Chi run lên: "Nhưng nàng chưa chết."
Lý Thuật cao giọng: "Ta hỏi ngươi, nếu ta vì thế mà chết thì ngươi tính sao!"
Nàng bướng bỉnh, nhất định phải có một đáp án.
Thôi Tiến Chi nắm thành quyền, y đứng hồi lâu, lại trước sau trầm mặc, một lời cũng không nói.
Cơ thể y căng cứng, lê từng bước ra ngoài, đóng cửa.
Câu hỏi của Lý Thuật, cuối cùng cũng không có hồi đáp.