*giờ dậu: 17h-19h, giờ tuất: 19h-21h
Trước cửa treo hai chiếc đèn, gió đêm bắt đầu thổi, chiếc đèn lung lay theo gió, chiếu xuống Thẩm Hiếu đứng bất động dưới mái hiên. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn ở Ngự Sử Đài, mọi việc còn chưa quen, nên giờ mới hạ mão*.
*hạ mão (下卯): ý chỉ việc người đi làm hết giờ phải có mặt làm việc thời xưa.
Con phố tối đen như hũ nút vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản.
Thẩm Hiếu siết tấu chương của mình trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không xa xôi.
Đây là tấu chương buộc tội Bình Dương công chúa hắn đệ lên sáng nay, nhưng tấu chương còn chưa tới trước mặt hoàng thượng, đã bị Môn Hạ Tỉnh trả về. Cũng đúng, Môn Hạ Tỉnh là địa bàn của Trịnh bộc xạ, Trịnh bộc xạ lại là cha vợ Thái Tử, mà phò mã Thôi Tiến Chi của Bình Dương công chúa lại là bạn bè tốt của Thái Tử, vì tầng quan hệ này, Trịnh bộc xạ tất nhiên cũng muốn bảo vệ Bình Dương công chúa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hiếu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Triều đình này, thật đúng là quan lại bao che lẫn nhau, mạng lưới dày đến không một kẽ hở, hắn xuất thân hàn vi mà muốn tiến một bước, thật quá khó.
Đúng lúc này, hai thị vệ đeo đao không biết từ đâu xuất hiện như quỷ ở trước mặt Thẩm Hiếu, đôi mắt như ưng của bọn họ đánh giá Thẩm Hiếu từ đầu đến chân một lần, "Giám sát ngự sử Thẩm đại nhân?"
Sắc mặt không tốt, ngữ khí không tốt, như thể giây tiếp theo sẽ cắt cổ Thẩm Hiếu ném tới bãi tha ma.
Nhưng Thẩm Hiếu lại khẽ cười cười, dưới ống tay áo rộng, hắn gắt gao siết chặt phong tấu chương kia của mình —— tuy tấu chương bị Môn Hạ Tỉnh trả về, không kịp đưa tới trước mặt hoàng thượng, nhưng tình báo của Bình Dương công chúa rất nhiều, tất nhiên biết chuyện mình bị tố cáo.
Nếu đổi lại tiểu quan khác không có mắt, chọc Bình Dương công chúa không vui, một câu của nàng đã có thể chèn ép người. Nhưng Thẩm Hiếu không giống thế, Thẩm Hiếu có " tình cũ" với nàng, chính vì chuyện cũ này, nàng cũng sẽ không âm thầm biếm hắn xuống —— ít nhất muốn gặp mặt một lần.
Thận trọng từng bước, Thẩm Hiếu trong lòng đã suy tính rõ ràng.
Thế gia đại tộc, tranh đấu đoạt đích, trên triều đình mạng lưới quan hệ dày đặc đều không thể động vào, hắn chẳng qua chỉ là kẻ xuất thân nghèo hèn, dù cho có làm Trạng Nguyên, mà muốn bò lên trên sợ là so với người khác phải trả giá vạn lần vẫn không bằng, nên càng cần phải mạo hiểm một phen.
Năm xưa nàng đùa giỡn hắn, đừng trách sáng nay hắn lợi dụng nàng.
"Bình Dương công chúa cho mời, Thẩm đại nhân, cùng chúng ta đi một chuyến thôi."
*
Thẩm Hiếu vốn tưởng rằng hai thị vệ sẽ đưa hắn tới phủ đệ của Bình Dương công chúa, không ngờ lại đưa hắn đến đường Chu Tước phồn hoa bậc nhất, tuy đã vào đêm, nhưng đường Chu Tước vẫn đèn đuốc sáng trưng. Tửu lâu Tiên Khách Lai nến đỏ trên cao rọi chiếu, khách đến đông đúc.
Thẩm Hiếu hơi ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu mạ vàng ba chữ "Tiên Khách Lai" phía trên, nhớ tới mấy ngày trước mình đi mua gạo, xa giá của Bình Dương công chúa cũng dừng trước cửa tửu lâu.
Xem ra nàng thực sự rất thích tửu lâu này.
Thị vệ mang Thẩm Hiếu tiến vào Tiên Khách Lai, ngay sau đó lên thẳng lầu ba. Lầu ba chỉ có ghế lô, so với sảnh lớn an tĩnh hơn rất nhiều, trước cửa ghế lô Kim Ngọc Các có bốn thị vệ đứng hầu, thấy Thẩm Hiếu tới, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, hướng về phía cửa cung kính bẩm báo, "Công chúa, Thẩm đại nhân tới rồi."
Cửa khẽ mở, ánh sáng từ ngọn đèn bên trong chiếu xuống thềm hành lang. Thẩm Hiếu siết chặt lòng bàn tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.
Dưới chân lót thảm dày, bước trên đó không phát ra tiếng động, trong góc đặt tám chiếc trụ đèn khắc hình chim hạc mạ vàng, chiếu lên những vật dụng vàng ngọc lộng lẫy bên trong. Đi qua bức bình phong trạm rỗng, Thẩm Hiếu nhìn thấy một nữ tử hoa phục ngồi trên tháp La Hán bên cạnh cửa sổ..
Ngoài cửa sổ sau lưng nàng là ánh đèn rực rỡ của cả thành Trường An.
Một thị nữ khoác y phục đỏ thẫm lặng im không tiếng động tiến tới đón chào, "Thẩm đại nhân, bên này", dẫn hắn vòng qua tấm bình phong, đi tới bên cửa sổ, cung kính hành lễ với nữ tử mặc hoa phục ngồi trên tháp La Hán,"Công chúa, Thẩm đại nhân tới rồi ạ."
Nhưng người ngồi trên tháp La Hán lại không có một chút phản ứng, như thể không nghe thấy, chỉ lo chơi cờ một mình.
Nếu không được cho phép, tiểu quan bát phẩm như Thẩm Hiếu không thể nhìn thẳng vào công chúa. Thẩm Hiếu rũ mắt, nhìn xuống hoa phục của nàng, làn váy kéo dài trên mặt đất, giống như từng đóa mẫu đơn vàng nở rộ.
Rất tục khí, lại vô cùng mỹ lệ, đẹp đẽ quý trọng.
Chỉ vàng chiếu cả phòng rực rỡ, lay động rọi vào mắt Thẩm Hiếu. Hắn chắp tay hành lễ, cất giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Vi thần Thẩm Hiếu tham kiến Bình Dương công chúa."
Trên tháp La Hán không có tiếng đáp lời.
Chỉ có âm thanh quân cờ đặt lên bàn, trong căn phòng im ắng đặc biệt vang rõ.
Không tiếng động ra oai phủ đầu.
Qua thời gian một nén nhang, bàn cờ đã hạ được một nửa, hai quân đen trắng lâm vào cục diện bế tắc, Lý Thuật khẽ liếc mắt, nhìn thấy quan bào màu xanh thẫm mới tinh đứng chờ, cũng không hốt hoảng.
Được cái cũng là người trầm ổn.
Lý Thuật ném quân cờ trong tay lên bàn, tiếng lạch cạch đánh vỡ cả phòng yên tĩnh. Lúc này mới tựa như chợt thấy Thẩm Hiếu đứng giữa phòng, ra vẻ kinh ngạc: "Ôi, đây không phải tân khoa Trạng Nguyên sao, sao lại đứng đây thế này? Mấy tên nô tài không có mắt kia, còn không nhanh dọn chỗ!"
Ngữ khí lạnh lùng còn mang theo chế nhạo, vì thế câu "Không có mắt" kia nghe như đang mắng Thẩm Hiếu.
Còn không phải là đồ không có mắt à, chỉ là tiểu quan bát phẩm, trên triều còn chưa đứng vững gót chân, phong tấu chương đầu tiên đệ lên lại dám buộc tội Bình Dương công chúa? Bình Dương công chúa được Hoàng Thượng sủng ái nhất, con dâu đích của Thôi quốc công gia, một trong những người phụ nữ tôn quý nhất Đại Nghiệp, buộc tội nàng ư? Muốn có danh tiếng đến phát điên rồi!
Thẩm Hiếu hiển nhiên nghe ra nàng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, vẻ mặt thay đổi, nhưng rất nhanh đã dằn cảm xúc xuống.
Lòng dạ thâm sâu, trời sinh thích hợp làm quan. Lý Thuật nhìn hắn, nghĩ vậy.
Thẩm Hiếu ngồi ở sườn khác của tháp La Hán, cách bàn cờ, hai người ngồi đối diện nhau.
Lý Thuật vê trong tay một quân cờ bằng ngọc thạch, lơ đãng thưởng thức.
"Giám sát ngự sử, Thẩm Hiếu."
"Thưa vâng."
"Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường*. Trạng Nguyên lang thật lợi hại nha."
*hai câu thơ đầu trong bài thơ thứ năm thuộc tuyển tập "Thần đồng thi" của Uông Thù thời Bắc Tống, mang nghĩa "ban đầu làm nông dân, ngày sau lại làm tể tướng trong điện của hoàng đế".
"Công chúa quá khen."
"Nào có quá khen? Trạng Nguyên lang quả thực văn hay chữ tốt. " Công chúa dùng đũa ngọc, mỗi ngày tiêu tốn hơn vạn quan tiền; bá tánh phải buộc giường vào bếp gạch, treo chiếu lên làm cửa".
Lý Thuật hờ hững đọc lại từng câu từng chữ trong tấu chương của Thẩm Hiếu. Đọc xong chậm rãi vỗ tay, "Viết rất hay, quả thực viết rất hay nha!"
"Sáng nay thần mới đệ tấu chương lên Ngự Sử Đài, buổi tối công chúa đã đọc lại được không sai một chữ. Công chúa quả là có trí nhớ tốt, đã thấy thì không quên."
Lý Thuật hơi nhướng mày.
Những lời này không phải thật khen nàng trí nhớ tốt, rõ ràng trào phúng ám chỉ nàng có tai mắt nhiều.
Đúng nha, con người sắc bén như vậy mới đúng là Thẩm Hiếu, kẻ năm xưa vì muốn một chức quan, mà có thể chịu đựng được nỗi nhục trở thành trai lơ. Đối thủ như vậy mới thú vị.
Thú vị thật, rốt cuộc vì sao Thẩm Hiếu lại muốn buộc tội nàng?
Vì đêm đó cách đây ba năm ư?
Không có khả năng.
Thẩm Hiếu là kẻ thông minh như vậy, sẽ không chọn cách lấy trứng chọi đá, chỉ để trả thù ngu ngốc.
Hắn mới vào triều, căn cơ không vững, lúc này hẳn là nên khiêm tốn làm quan, nỗ lực làm việc. Nhưng hắn lại phách lối buộc tội nàng, chỉ sợ mọi người không biết hắn muốn sống chết với Bình Dương công chúa.
Vì sao?
Lý Thuật chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân —— có người sai khiến.
Ai sai khiến hắn? Mục đích là gì?
Muốn lật đổ nàng? Hay muốn lật đổ Thôi Tiến Chi?
Hay là...... Nhằm vào Thái Tử?
Tay liền dừng việc thưởng thức quân cờ, ánh mắt Lý Thuật bén nhọn nhìn chằm chằm Thẩm Hiếu.
Nếu không phải muốn biết ai là kẻ sai khiến sau lưng hắn, có mục đích gì, thì hôm nay Lý Thuật vốn sẽ không gặp hắn.
Cùng lắm chỉ là tên trai lơ có một đêm hầu hạ, căn bản không đáng cho nàng bỏ ra một chút mềm lòng.
"Cạch", quân cờ trong tay rơi xuống bàn.
"Thẩm đại nhân, có biết chơi cờ không?"
"Thỉnh công chúa chỉ giáo."
Quân đen quân trắng, một trận ám chiến trên bàn cờ.
Thế cục bây giờ là tử cục ban nãy nàng tự chơi với chính mình, quân trắng chiếm ưu thế tuyệt đối, quân đen trong nháy mắt sẽ chết, bởi vậy Lý Thuật mới không muốn hạ cờ nữa.
Lúc này hai người chọn cờ, Lý Thuật đoạt lấy quân trắng trước, Thẩm Hiếu chỉ đành nhận quân đen.
Công bằng? Trong thế giới của Lý Thuật chưa từng có hai từ này. Nàng trăm cay ngàn đắng mới có được quyền thế hôm nay, không phải để hạ thấp mình nói chuyện công bằng với một tiểu quan bát phẩm.
Một bàn tử cục, Thẩm Hiếu không có khả năng sống sót.
Trừ phi hắn chủ động quy phục nàng.
......
"Cạch," một tiếng giòn vang.
Quân đen đặt xuống bàn, chẳng qua chỉ mới được thời gian một nén nhang, hồi sinh từ tử cục, sống sót trước chỗ chết.
"Công chúa, đa tạ."
Thẩm Hiếu nói. Môi mỏng gợi lên một nét cười trào phúng không dễ nhận ra.
Lý Thuật ngẩn ra, quân cờ trên ngón tay nhất thời không giữ chắc, rơi xuống bàn. Kỳ nghệ của Lý Thuật tuy không coi là đệ nhất ở Đại Nghiệp, nhưng nàng vốn thông minh trời sinh, chuyện đấu tâm nhãn trước giờ đều một chút liền thông suốt, kỳ nghệ của nàng chưa từng để đối thủ sống sót từ tử cục bao giờ.
Huống chi là trong tình huống nàng không nhận ra.
Giỏi lắm!
Kẻ lợi hại như vậy, nên làm minh hữu, đưa về dưới trướng Thái Tử. Đáng tiếc sau lưng Thái Tử đều là thế gia đại tộc, vốn xem thường con cháu hàn môn.
Như vậy...... thì chỉ cần hoàn toàn chèn ép hắn, không nên giữ lại làm mối họa!
Lý Thuật nâng mắt, sau khi đánh giá liền giấu đi tia sáng lạnh lẽo, nghiêm túc nhìn hắn.
Hôm nay hắn mặc bộ quan phục dành cho quan chức bát phẩm triều đình mới phát, chính bát phẩm, quan phục là áo cổ tròn màu xanh lục đậm. Ở thành Trường An có một câu châm biếm, rằng "Quan kinh thành tựa bí đao, sinh trưởng trong bóng tối", nói tới chính là quan bát phẩm, tròng lên bộ quần áo màu xanh lục đậm, trông giống như một trái bí đao ngồi xổm ở góc tường.
Chỉ là Thẩm Hiếu hắn cao gầy, sống lưng thẳng tắp, nên "trái bí đao" hắn trông ra lại thành cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Hiếu quả thực anh tuấn, nhưng không giống loại xuất thân thế gia thanh tuấn tự phụ như Thôi Tiến Chi, tướng mạo hắn thiên về lạnh lùng trầm mặc. Hình dáng đỉnh mày sắc nét kéo dài đến tận thái dương, đôi mắt sâu thâm thúy, mũi cao thẳng. Khuôn mặt thon dài, vì gầy nên trên mặt không có chút thịt thừa.
Lúc không biểu tình, gương mặt hắn rất nghiêm nghị, giấu tất cả vui buồn, khổ giận dưới tròng mắt.
Lý Thuật ngắm một hồi, trong mắt hiển hiện vẻ thưởng thức, chợt cười, "Trước đây không nhìn kỹ, hôm nay mới phát hiện ra, Thẩm đại nhân thật sự là một mỹ nam tử."
Mày rậm mắt sâu, là người anh tuấn, cũng là kẻ lạnh lùng.
Thẩm Hiếu mới vừa chèn ép nàng trên bàn cờ, trong đầu còn đang vội suy đoán xem Bình Dương công chúa sẽ phản ứng gì sau đó. Cảnh tượng nàng lật ngã bàn cờ chạy trong đầu hắn không chỉ một lần, nhưng vạn lần không nghĩ tới...... Nàng bỗng nhiên lại nói về chuyện nam sắc.
Nhàn nhã chống khuỷu tay lên bàn cờ, Lý Thuật chống má, dịch sát vào Thẩm Hiếu, lại nhìn hắn kỹ một lần, "Thật sự đẹp trai nha."
Thẩm Hiếu giật mình, nghĩ không ra nàng đây là muốn làm gì. Người ta hay nói Bình Dương công chúa giỏi mưu mô, giờ phút này nào có mưu với mô đâu, rõ ràng là...... giỏi nam sắc.
Thẩm Hiếu sống 25 năm, sinh hoạt nghiêm cẩn, đọc sách khắc khổ, hắn cổ hủ nên chưa bao giờ có ý niệm về nữ sắc. Nếu không phải ba năm trước bị ép thị tẩm cho nàng, có lẽ đến giờ hắn vẫn còn là trai tân.
Cũng vì vậy mà chuyện đêm đó thị tẩm đặc biệt rõ ràng trong đầu hắn.
Đó là sự sỉ nhục, tàn phá, ghê tởm bởi vì không quyền không thế mà chỉ có thể giống như con chó chọc người vui vẻ.
Lý Thuật dứt lời, giơ tay muốn sờ mặt hắn, cười nói, "Nhìn hàng mày, đôi mắt này mà xem, thật sự là ——"
"Loảng xoảng......"
Lý Thuật còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy Thẩm Hiếu chợt biến sắc mặt, giơ tay hất đổ cả bàn cờ xuống đất, hắn hốt hoảng lui về phía sau vài bước, dựa vào bên cạnh lan can, thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thuật như thể lâm đại địch.
Tựa như Lý Thuật nàng là rắn độc ghê tởm, hay một thứ đáng sợ nào đó.
Bàn tay Lý Thuật định chạm vào Thẩm Hiếu ngừng giữa không trung, nàng đón ánh mắt chán ghét của hắn, chậm rãi thu hồi tay.
Sắc mặt nhanh chóng kết băng.
Nàng còn nhỏ lớn lên ở lãnh cung, không hiểu quy củ, cũng không có tài học gì, mỗi lần có cung yến, nàng chỉ biết mặc bộ y phục mới, sợ hãi rụt rè ngồi trong yến hội, như một con chó không cẩn thận ngồi lên chỗ của con người.
Người tham gia cung yến cũng nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ như vậy, không khác gì Thẩm Hiếu lúc này.
Lý Thuật bỗng nhiên cười khẽ, đứng lên tiến về phía Thẩm Hiếu vài bước, thanh âm nhẹ nhàng, mà lạnh lẽo.
"Thẩm đại nhân làm sao vậy? Người không biết còn tưởng ta làm chuyện gì đó không an phận với đại nhân cơ."
Nàng cười nói, "Thẩm đại nhân yên tâm, bổn cung không có hứng thú với ngươi. Chẳng qua ta nghĩ...... Thẩm đại nhân anh tuấn như vậy, quan phục màu xanh lục đậm không hợp với da trắng của ngươi, màu xanh lục nhạt thì hợp hơn đấy."
Lý Thuật khua tay một hồi, "Giống trúc xanh thẳng tắp ấy, có phải hay không?"
Thẩm Hiếu ngẩn ra.
Quan bát phẩm, áo màu xanh đậm; quan cửu phẩm, quan phục màu xanh nhạt.
Từ bát phẩm xuống cửu phẩm, không chỉ là vấn đề phẩm giai. Quan cửu phẩm bất nhập lưu*, không có thực quyền, chỉ làm mấy công tác vụn vặt.
*bất nhập lưu: Thời Đường có một thể chế quan lại gọi là ngoại nhập lưu nội, "lưu nội„ chỉ các quan lại có thực quyền, "lưu ngoại„ chỉ các quan lại cấp thấp không chưởng quản bất cứ việc gì quan trọng, làm quan mà như không làm quan.
Nhiều năm học hành gian khổ, mới đổi được một chức Trạng Nguyên; chỉ vì một phong tấu chương, phải nhận lấy quan phục cửu phẩm.
Đôi mắt sắc bén sáng suốt kia vẫn dừng trên người hắn, giống như từng thanh đao nhọn, đóng đinh hắn trong bóng đêm thành Trường An.
Cả đời không được siêu sinh.
"Hồng Loa, đêm đã khuya, hồi phủ."
Lý Thuật xoay người liền đi, làn váy kéo dài trên thảm, tựa như ngàn đóa mẫu đơn nở rộ trên mặt đất.
Nở rộ một cách không hề kiêng nể.