• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta ghét Bình Dương...... Ngươi không được nhắc cô ta trước mặt ta!"

An Lạc công chúa vừa tức vừa tủi.

Thôi Tiến Chi bị mắng rất là bất đắc dĩ.

Hôm nay làm sao vậy, mười lần cung yến thì đến chín lần An Lạc công chúa vì Lý Thuật mà cáu kỉnh. Đến vui vẻ, về tức giận.

Lý Thuật từng lén lút nói với y, rằng An Lạc giống một con cá nóc, chọc nhẹ một cái cả người liền phồng lên như bóng.

Thôi Tiến Chi thở dài: "Công chúa hà tất phải cùng Bình Dương tranh hơn thua."

Thôi Tiến Chi hiểu Lý Thuật, nàng tính tình lãnh đạm, nếu không phải An Lạc chủ động trêu chọc, Lý Thuật sẽ mặc kệ An Lạc.

Nàng ngại cái tính trẻ con của nàng ta.

"Bảo ta tranh hơn thua với cô ta á?"

An Lạc nghe xong lại càng tức, đỏ mắt nhảy từ trên tảng đá xuống__ "Ai thèm tranh hơn thua với cô ta! Rõ ràng là cô ta chọc vào ta trước, dựa vào đâu ngươi cảm thấy là ta đang tranh hơn thua với cô ta?"

Thôi Tiến Chi vội vàng chắp tay: "Công chúa bớt giận, là thần lỡ lời."

Tranh chấp với An Lạc chẳng có gì hay, cũng giống như việc chúng ta không chấp trẻ con vậy. Không tranh được ai đúng ai sai.

Y còn đang vội đi tìm Lý Thuật, lúc này không muốn dây dưa với An Lạc quá lâu, chắp tay: "Thần còn có việc, cáo lui trước......"

An Lạc thấy y quyết đoán muốn đi, giống như nói chuyện với nàng ta là một loại dày vò, càng cảm thấy chua xót. Không chịu được, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu nức nở: "Dựa vào đâu...... Dựa vào đâu các ngươi đều thích Bình Dương...... Tại sao chứ?"

"Cô ta cướp đi tất cả của ta rồi......"

Thôi Tiến Chi bất đắc dĩ quay lại, thấy An Lạc ngồi xổm trên mặt đất có chút đáng thương. Y cũng ngồi xuống, khuyên nhủ: "Công chúa...... Người nói gì vậy, Bình Dương cướp đồ của người lúc nào?"

An Lạc thấy Thôi Tiến Chi quay lại liền ngước mặt lên, trên mặt còn treo hai hàng nước mắt, đầy vẻ tủi thân, không còn dáng điệu kiêu căng ngạo mạn kia nữa.

"Cô ta cướp phụ hoàng của ta......"

Nàng ta cáo trạng với Thôi Tiến Chi.

Thôi Tiến Chi: "Hoàng Thượng sao có thể bị nàng ấy cướp đi chứ——"

"Cô ta cướp rồi đấy!"

An Lạc ngắt lời Thôi Tiến Chi: "Phụ hoàng vốn thương yêu ta nhất, nhưng hôm nay ông ấy không thèm để ý đến ta, còn gọi mỗi mình Bình Dương đến nói chuyện."

Thôi Tiến Chi xoa xoa giữa mày, nghĩ thầm ngươi còn không biết phụ hoàng ngươi đã nói gì với Bình Dương đâu.

Oán giận nói khỏi miệng liền ngăn không được: "Còn Thái Tử ca ca nữa, từ trước tới nay đối xử với ta tốt lắm, nhưng hôm nay vì Bình Dương mà mắng ta vô dụng...... trách ta không thông minh bằng Bình Dương, không thể giúp huynh ấy có thêm trợ lực......"

Thôi Tiến Chi lại chửi thầm, nghĩ, ngươi không biết Thái Tử ca ca của ngươi đang muốn Bình Dương làm gì đâu.

An Lạc càng nói càng tức: "Còn ngươi! Cô ta cũng cướp ngươi luôn!"

"Khi đó...... rõ ràng là ta thích ngươi trước, người muốn gả cho ngươi cũng là ta, không phải Bình Dương."

Nói đến nửa sau, thanh âm nàng ta cũng hạ xuống.

Tuy rằng chuyện đó đã qua năm năm, nhưng An Lạc đến nay vẫn chưa buông xuống được

Ai ngờ Thôi Tiến Chi nghe vậy lại lập tức lạnh mặt, y đứng lên: "Công chúa ăn nói cẩn thận!"

Loại lời này mà cũng nói ra được! Nếu bị người khác nghe thấy, mách với Dương Phương, hắn sẽ nghĩ gì! Sau này làm sao hai người có thể đối mặt với nhau trong triều?!

May là xung quanh không có người, bọn hạ nhân sớm đã bị An Lạc đuổi đi rất xa

Nhưng An Lạc lại không quan tâm cái gì mà cẩn vô ý ngôn, thấy Thôi Tiến Chi mắng mình, nàng ta càng không vui, cũng đứng dậy:

"Ta không cần nói năng cẩn thận, đây vốn dĩ chính là suy nghĩ trong lòng ta đấy!"

"Ta thích ngươi, cô ta lại cướp ngươi đi mất, chính là sự thật! Cô ta cướp hết mọi thứ ta có cũng là thật, ta căm ghét cô ta!"

An Lạc gào lên.

Nàng ta đúng là ghét Lý Thuật.

Cho đến hiện tại, nàng ta vẫn không quên được chuyện Thôi Tiến Chi cùng Lý Thuật thành thân.

Không phân biệt nổi là vì nàng ta quá thích Thôi Tiến Chi hay là oán hận Lý Thuật quá nhiều. Hai loại cảm xúc này trộn lẫn vào nhau, thời gian trôi đi, làm tình ý nàng ta dành cho Thôi Tiến Chi càng sâu đậm, mà oán hận với Lý Thuật cũng ngày càng chồng chất.



Thôi Tiến Chi là thứ quý giá nhất Lý Thuật cướp khỏi tay mình.

Năm ấy nàng ta mười bốn tuổi, hôn sự với Thôi Tiến Chi gần như là ván đã đóng thuyền, chỉ chờ nàng ta cập kê là có thể gả đi. Nhưng trong một đêm, phụ hoàng bỗng hạ ý chỉ, muốn Bình Dương công chúa chọn ngày cùng Thôi Tiến Chi thành hôn.

Long trời lở đất.

Cho đến hôm nay An Lạc vẫn không hiểu Lý Thuật đã dùng thủ đoạn gì, như thể Lý Thuật chỉ cần ngoắc tay, động môi, đã nhẹ nhàng đoạt Thôi Tiến Chi về tay.

Nàng thật lợi hại, cũng thật đáng sợ...... An Lạc rõ ràng có xuất thân cao quý hơn, nhưng trước mặt nàng lại không có sức mạnh gì có thể đánh trả.

Mỗi một năm qua đi, đầu tiên đoạt mất Thôi Tiến Chi, sau đó cướp đi phụ hoàng mẫu hậu, rồi Thái Tử ca ca, còn cướp mất địa vị của mình. Bây giờ nhắc đến công chúa Đại Nghiệp, nhớ đến đầu tiên đều là Bình Dương, mà không phải nàng ta.

Lý Thuật đã thu hết toàn bộ chú ý.

Nhỡ đâu đến một ngày, Lý Thuật sẽ cướp đi mọi thứ nàng ta có, đến lúc đó, nàng ta chẳng là ai cả. An Lạc sợ ngày ấy sẽ đến.

Vì thế mỗi lần nhìn thấy Lý Thuật, nàng ta chỉ có thể bày ra một bộ mặt cau có, hận không thể đuổi nàng đi cho khuất mắt. Giống như...... con chó nhỏ bảo vệ chút tài sản cuối cùng.....không phản kích được, vì thế chỉ có thể giả bộ hung hăng dọa nạt người khác.

An Lạc ghét nàng, sợ hãi nàng...... Cũng ghen tị với nàng.

Ghét nàng cướp đi thứ mình có, sợ nàng cướp đi tất thảy, cũng ghen tị năng lực của nàng.

Nhiều năm tích tụ oán khí trong lòng, An Lạc cắn môi, nhìn Thôi Tiến Chi trước mặt, dưới sự xúc động quyết định làm một chuyện.

Nàng ta lập tức nhào vào ngực Thôi Tiến Chi, ôm y chặt cứng.

Nàng ta cũng muốn đoạt lại Thôi Tiến Chi, để Lý Thuật nếm thử tư vị bị cướp đi thứ mình thích.

Thôi Tiến Chi không ngờ An Lạc có gan làm chuyện này. Lý Thuật dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng ta, y chính là tỷ phu của An Lạc! Thôi Tiến Chi ngày xưa có hoang đường đến đâu cũng không làm được loại chuyện như vậy!

Thôi Tiến Chi vội vàng muốn đẩy An Lạc ra, lại nghe đằng sau có tiếng nói: "Dương phò mã?"

Thanh âm từ xa truyền đến, Thôi Tiến Chi không nghe được rõ, có chút giống giọng Lý Thuật, nhưng lại có chút không giống nàng.

Y đẩy An Lạc, quay người, mơ hồ nhìn thấy nơi đình thủy tạ phía xa xa có bóng hình ai đó.

Từ nơi đó nhìn qua, hẳn đã thu hết mọi chuyện xảy ra bên hồ vào mắt.

*

Dương Phương đi vào Ngự Hoa Viên, tìm An Lạc một lúc lâu cũng không thấy, đang muốn rẽ sang chỗ hồ nước lại nghe có người gọi.

"Dương phò mã."

Hắn quay đầu, thấy trên đình có người đang đứng.

Cách hơi xa, hắn không nhìn thấy mặt, chỉ là người đó mặc một bộ hoa phục quý giá thêu mẫu đơn, đoán chừng là Bình Dương công chúa.

Lý Thuật đứng trong đình hóng gió, nhìn Dương Phương chầm chậm tới đây. Dương Phương đi lên, Lý Thuật cũng đi xuống, cuối cùng chạm mặt Dương Phương chỗ núi giả.

Đứng ở chỗ này nhìn sang hướng bờ hồ, vừa hay cảnh tượng bên hồ đều bị núi giả che lấp.

—— không biết vì sao, nàng không muốn để Dương Phương nhìn thấy chuyện kia.

Dương Phương cười chào hỏi: "Tham kiến Bình Dương công chúa, công chúa sao lại ở đây một mình vậy?"

Tướng mạo Dương Phương không xuất chúng, chỉ có thể coi như là đoan chính, hắn làm việc bên Lễ Bộ, chưởng quản điển nhạc lễ giáo, không phải tranh đấu với người ta, phần lớn thời gian đều là vật lộn với giấy tờ.

Chủ yếu là do Lễ Bộ không tham gia tranh chấp trong triều, không khiến người ta mất đi sơ tâm, lúc Dương Phương cười còn có nét ngây ngô thiếu niên.

Lý Thuật cũng cười đáp lại: "Ta không thích xem kịch, ồn chết được, nên mới trốn ra đây thanh tĩnh một mình."

Dương Phương nghe vậy liền cười.

Bình Dương công chúa với An Lạc đúng là tính tình trái ngược. An Lạc thường ngày thấy náo nhiệt là nhất định phải tới điểm danh.

Nghĩ tới An Lạc, Dương Phương vội hỏi: "Không biết công chúa có thấy An Lạc không, nàng chạy đi đâu mất ta tìm nửa ngày còn chưa thấy."

Lý Thuật nhìn lướt qua bên hồ, rất nhanh thu mắt: "Ta cũng không để ý."

Nàng phân phó Hồng Loa: "Ngươi đi tìm xem, xem An Lạc công chúa có ở gần đây không."

Hồng Loa hình như có chút không vui, nghe vậy chần chờ một lát, nhìn ven hồ, lại nhìn Dương Phương.

An Lạc công chúa rõ ràng...... đang dính lấy phò mã gia! Công chúa cần gì phải nói dối? Nên nói với Dương phò mã chuyện này, để xem An Lạc công chúa có còn mặt mũi hay không..

Hồng Loa tức giận thầm nghĩ.

Lý Thuật thấy Hồng Loa bất động, lạnh giọng thúc giục: "Còn không mau đi đi."

Hồng Loa nghe vậy chỉ có thể gật đầu, trong lòng biết công chúa muốn mình đi nhắc nhở phò mã gia và An Lạc công chúa, đừng có ôm ấp nữa, nhanh mà lau nước mắt đi.

Dương Phương nói cảm ơn Lý Thuật.

Lý Thuật đáp: "Không cần khách khí."

Nàng nhìn Dương Phương, bỗng nói: "Ngươi đối với An Lạc thật tốt."

Dương Phương bật cười, hắn từ trước đến nay không giỏi ăn nói, nghe được lời như vậy cũng không biết nên đối đáp thế nào.

May là Bình Dương công chúa cũng không thực sự muốn nói chuyện phiếm với hắn, ánh mắt nàng vắng vẻ, tựa như chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện chốc lát.

"An Lạc có đôi khi kiêu căng, vất vả cho ngươi vẫn yêu thương nàng ta. Nếu là người khác, chưa chắc đã tốt với nàng ta như vậy"

Dương Phương liền nói: "Ta lớn hơn nàng ấy mấy tuổi, vẫn là nên nhường nhịn nàng nhiều chút."

Hắn nói nghe có vẻ bất đắc dĩ, nhưng tình cảm yêu thương kia có giấu cũng không được.

Lý Thuật nghe xong chỉ ở trong lòng khe khẽ thở dài.

Than An Lạc không biết hưởng phúc.

Năm đó nàng có thể nẫng tay trên An Lạc mà thành thân với Thôi Tiến Chi, những chuyện hoang đường của Thôi Tiến Chi chỉ là một trong số những nguyên nhân, lại không phải lí do căn bản.

Nguyên nhân căn bản là phụ hoàng yêu thương An Lạc, muốn tìm cho nàng ta một người chồng tốt.

Không cần phải là con cháu thế gia trăm năm, không cần gia tài đồ sộ, cũng không cần anh tuấn tiêu sái. Chỉ cần thật tâm yêu thương nàng ta, có thể cả đời đối xử tốt với nàng ta là được.

Vì thế Chính Nguyên Đế chọn Dương Phương.

Chính Nguyên Đế đối xử với An Lạc mới là cách một người cha yêu con gái, đáng tiếc An Lạc luôn cảm thấy Dương Phương thua kém Thôi Tiến Chi, ngần ấy năm trong lòng vẫn oán hận như cũ.

Đang ở trong cái phúc mà không biết hưởng.

Ban nãy An Lạc còn nổi cáu với Thái Tử, oán hận không ai yêu thương nàng ta. Thật ra ai cũng thương yêu An Lạc, thứ mà Lý Thuật cướp đi của nàng ta đều chỉ là những thứ vụn vặt không quan trọng.

Hai người nói bâng quơ chốc lát, liền thấy Hồng Loa dẫn Thôi Tiến Chi và An Lạc trở về.



Dương Phương vội vàng đi xuống, Lý Thuật vẫn đứng tại chỗ bất động.

Cách mười mấy bậc thang, nàng lãnh đạm nhìn Thôi Tiến Chi, sau đó liếc mắt một cái khinh thường, không nhìn nữa.

Thôi Tiến Chi thấy Dương Phương đi tới, vội giải thích một câu: "An Lạc công chúa ở ven hồ, ta vừa vặn đi ngang qua."

Dương Phương không hoài nghi gì cả, tâm trí của hắn đều dồn vào An Lạc. Khóe mắt nàng ta có chút hồng, vừa định hỏi một chút làm sao vậy, An Lạc liền nhăn mũi: "Ta bị gió thổi cay mắt."

Một câu cũng không cho hắn hỏi.

Vì thế Dương Phương chỉ đành im miệng.

Mọi người đều đi lên bậc thang, Thôi Tiến Chi đi ngang qua người Lý Thuật thì chần chờ một chút, vươn tay muốn nắm lấy nàng, cùng nàng đi lên.

Nhưng Lý Thuật dường như không nhìn thấy, lập tức bỏ qua y.

Thôi Tiến Chi chỉ có thể thu hồi tay, tự mình lên trên đình thủy tạ.

Dương Phương đỡ An Lạc đi, An Lạc lại dừng trước mặt Lý Thuật, khuôn mặt cứng nhắc: "Ta có lời muốn nói với cô."

Nghe ngữ khí có vẻ không tốt.

Sau đó trên cầu thang chỉ còn lại hai người các nàng.

An Lạc cắn môi, nhìn Lý Thuật: "Cô thấy rồi?"

Lý Thuật lãnh đạm liếc sang: "Thứ ta thấy nhiều lắm, cô đang hỏi cái gì?"

Lý Thuật cao hơn nàng ta nửa cái đầu, vì thế An Lạc không thể không nhìn lên. Điều này làm nàng ta không thoải mái lắm, An Lạc bước lên một bậc, thấy chưa đủ, lại bước thêm bậc nữa.

Như vậy mới có thể cúi xuống nhìn Lý Thuật.

Nàng ta hếch cằm: "Ta mặc kệ cô thấy cái gì...Nói chung là....đấy là sự thật."

Nàng ta nhìn Lý Thuật chằm chằm: "Cô cướp chàng đi, giờ ta muốn đoạt về."

Lời này nghe không thì thấy mười phần khí thế, nhưng hai mắt An Lạc còn hồng như mắt thỏ, cảm thấy thế nào cũng giống thỏ đội lốt hùm.

Lý Thuật cười khẽ, khinh thường nhìn lại: "Phụt...... Cô giỏi thì cô cướp đi xem nào...Cô có bản lĩnh thì tới đi."

An Lạc giống như con cá nóc, bị chọc một phát nhất thời lại nóng giận.

Nàng ta mà đoạt được...... lúc trước Lý Thuật đã không thể gả cho Thôi Tiến Chi!

Nàng ta căn bản là cướp không được. Đến làm cách nào để cướp còn chưa có nghĩ ra.

Mới vừa rồi nàng ta đã làm chuyện to gan nhất cuộc đời mình, đó là ôm Thôi Tiến Chi. Nhưng Thôi Tiến Chi lập tức đẩy nàng ta ra, không chỉ đẩy, còn lạnh giọng quát nạt.

"An Lạc công chúa, cô hồ đồ rồi!"

"Ta là một người sống sờ sờ, không ai có thể định đoạt ta, nếu nói là cướp, chi bằng nói là ta cam tâm tình nguyện. Từ đầu tới cuối ta chưa từng thích cô, sao có thể nói Lý Thuật cướp ta khỏi tay cô?!"

Nàng ta chưa từng gặp qua một Thôi Tiến Chi lạnh lùng như vậy.

Lý Thuật thấy An Lạc á khẩu không trả lời được, lại nhẹ giọng cười nhạo một tiếng:

" An Lạc muội muội à, cô muốn đoạt lại Thôi Tiến Chi, vậy nhanh tay lên......Chỉ là....."

Nàng nhướng mày, hếch mặt về phía Dương Phương ở trên đình thủy tạ:

"Hôm nay ta mới phát hiện, thì ra Dương phò mã lại là người đoan chính như vậy. Không bằng hai ta đánh cuộc đi, xem xem cô cướp được Thôi Tiến Chi trước, hay là ta quyến rũ được Dương Phương trước? Nha?"

An Lạc nhất thời nóng máu, hét ầm lên: "Cô dám! Cô không được để ý đến hắn, Dương Phương là người của ta!"

Dương Phương đang uống trà, không biết sao An Lạc lại thốt ra được lời như vậy, nhất thời giật mình phun nước trà khỏi miệng.

Dương Phương vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, Thôi thị lang, ta thất lễ."

Thôi Tiến Chi ngồi đối diện, yên lặng lau mặt.

An Lạc chạy bình bịch lên lầu, đứng trước mặt Dương Phương, bảo hộ hắn như giấu đồ ăn, trừng mắt nhìn Lý Thuật.

Lý Thuật chậm rãi đi lên cầu thang, nhìn An Lạc một cái, lại nhìn Dương Phương một cái.

Được rồi, thì ra vẫn có chút cảm tình. Không uổng công nàng nói mấy lời kia.

Biết Lý Thuật có " ý đó " với Dương Phương, An Lạc đứng ngồi không yên, hận không thể bọc Dương Phương lại, không cho Lý Thuật nhìn chỉ một cái.

Nàng ta lôi Dương Phương đi một mạch.

Dương Phương không rõ nội tình, chỉ có thể cười xin lỗi với Lý Thuật trước khi rời đi. Kết quả An Lạc chạy càng nhanh.

Lý Thuật nhìn theo bọn họ đi xa.

Nàng không phải muốn giúp An Lạc, mà là muốn giúp Dương Phương một phen.

Những người thâm tình như vậy, nàng luôn hy vọng bọn họ tốt đẹp...... Đừng giống nàng, ngần ấy năm, kết quả đều là dã tràng xe cát.

Trong đình chỉ còn lại Lý Thuật và Thôi Tiến Chi. Thôi Tiến Chi tiến tới đứng bên người Lý Thuật.

Y biết Lý Thuật thấy được chuyện ban nãy, nghĩ thầm muốn giải thích, lại không biết nên nói từ đâu.

Đến lúc mở miệng, thì lại nói chính sự.

"Thái Tử nói, Hoàng Thượng muốn nàng cho Nhị hoàng tử mượn lương."

Giữa bọn họ lúc này, ngoài chính sự ra thì chỉ còn sự im lặng.

Lý Thuật gật đầu, cũng không nhìn Thôi Tiến Chi, chỉ "" một tiếng.

Thôi Tiến Chi hỏi: "Nàng định thế nào?"

Lý Thuật nghe vậy mới quay sang nhìn Thôi Tiến Chi.

Nàng định thế nào ư?

Thôi Tiến Chi đứng về phe Thái Tử, nàng căn bản không có lựa chọn. Trước mặt phụ hoàng cắn răng không chịu cho mượn lương, khiến cho phụ hoàng sắc mặt xanh mét, vạn phần thất vọng với nàng.

Thế mà kết quả là, nàng chẳng qua đối với người ta chỉ là một con chó.

"Thái độ của ta đã nói rõ với Thái Tử rồi. Phụ hoàng bảo ta cho mượn lương, ta không đáp ứng."

Lý Thuật lãnh đạm nhìn Thôi Tiến Chi: "Ngươi hỏi xong chưa? Còn có gì muốn hỏi thay Thái Tử? Không có việc gì nữa thì ta mệt rồi, muốn ở một mình."

Dứt lời nàng xoay người đi xuống cầu thang.

Thôi Tiến Chi nhìn nàng đi được vài bước, chỉ cảm thấy trong miệng cứng nhắc, lúc lâu sau chợt lên tiếng: "Ta với An Lạc không có gì cả."



"Thật sự không có."

Những lời này mang theo hốt hoảng và sợ hãi khó phát hiện, lặp lại hai lần, sợ Lý Thuật không tin.

Lý Thuật dừng chân, lại không xoay người. Gió từ mặt hồ thổi tới, làm cho giọng nói của nàng mờ mịt lại lạnh nhạt.

"Ta không để bụng."

Dù bọn họ có quan hệ gì, hiện giờ nàng đã không còn để bụng nữa.

Lý Thuật bỏ lại Thôi Tiến Chi, thẳng lưng đi xuống cầu thang, đến bậc thang cuối, nàng chung quy vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn một cái.

Thôi Tiến Chi đứng trên đình thủy tạ cao cao, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Y giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng một câu cũng nói không nên lời.

Lần cuối Lý Thuật còn ngước lên nhìn y.

Là y dạy nàng đọc sách viết chữ, đạo lý đối nhân xử thế, triều đình mưu lược, trước đây nàng dùng những thứ đó để giúp y thăng tiến, sau này nàng sẽ dùng để chống lại y.

Hôm nay lúc nàng lẻ loi không nơi nương tựa nhất, hốt hoảng chờ y tới, nhưng y lại đi an ủi người khác.

Bất luận có phải hiểu lầm hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là lúc nàng cần y, y lại không tới.

Như vậy từ nay về sau, nàng không bao giờ cần đến y nữa.

Ngày dài đăng đẵng, nàng có thể tự mình chịu đựng.

Lúc trước Lý Thuật về phe Thái Tử, một nửa là vì Thôi Tiến Chi, một nửa là bởi vì Thái Tử có thể làm Hoàng đế tương lai.

Bây giờ nàng không còn mong mỏi gì ở Thôi Tiến Chi nữa, bên phía Thái Tử......

Lý Thuật cười lạnh một tiếng, ban đầu là vì nghĩ Thái Tử tương lai có thể làm Hoàng đế, nên nàng mới muốn đi theo hắn.

Cơ mà......

Thái Tử có thể chắc chắn lên làm Hoàng đế sao?

Nàng là một con chó. Nhưng Thái Tử đừng quên, chó một khi cắn người, đều là một nhát thấy xương, không hề có chuyện lưu tình.

"Hồng Loa!" __Lý Thuật phân phó__"Lát nữa không có ai, ngươi hãy lén gặp Lưu Thấu công công của điện Hàm Nguyên...."

"Ngươi nói với hắn: Tước Nô nghe lời...... Chỉ là mượn lương như thế nào, khi nào mượn lương, Tước Nô tự có cách của mình."

Nếu thoát không được số mệnh bị người lợi dụng, chi bằng để phụ hoàng lợi dụng, ít ra còn hơn Thái Tử.

*

Cung yến tan, nhưng tâm tư mọi người còn chưa tan.

Thái Tử vẫn còn chưa yên tâm, tàn tiệc lại gọi Thôi Tiến Chi đến chất vấn: "Ngươi hỏi Bình Dương chưa? Chuyện này rốt cuộc nó tính toán như thế nào?"

Thôi Tiến Chi: "Nàng sẽ đứng về phía ngài."

Thái Tử hoài nghi: "Thật?."

Thôi Tiến Chi có vài phần mất kiên nhẫn, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Thái Tử đến điểm này cũng làm không được.

"Thật."

Tuy trong chuyện tình cảm giữa y và Tước Nô khó có thể giải thích, nhưng đề cập đến chính trị, Thôi Tiến Chi luôn tin nàng vô điều kiện.

Y tin tưởng Lý Thuật, nàng sẽ không phản bội y.

Thái Tử lúc này mới thả Thôi Tiến Chi về.

Thôi Tiến Chi vội vàng ra cung, muốn đi tìm Lý Thuật, nhưng lại phát hiện xa giá của nàng đã sớm rời đi.

Nàng căn bản không muốn chờ mình.

Thôi Tiến Chi ấn tay vào giữa mày, chỉ cảm thấy một đống vấn đề lộn xộn trong đầu, làm y không được sống yên ổn.

Y không muốn hồi phủ. Sau khi hồi phủ y chỉ có thể giống một tên ngốc, đó là đi tìm Lý Thuật, ngoài chính sự cũng không biết nên nói chuyện gì với nàng.

Chuyện triều chính cứ hết vấn đề này lại tới vấn đề khác, ép y không thở nổi, y chỉ muốn có chỗ nào đó trốn tạm, cho dù là một lát cũng tốt.

Thôi Tiến nhảy lên ngựa, do dự một lát, không về phía phường Thập Tam Vương, ngược lại từ Hàm Quang Môn rẽ phải, vào Duyên Khang phường.

Y đã mua cho Thanh La một tòa nhà ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK