Mạc Dương:?
Giờ giải lao Tống Nhiên xuống đứng bên bàn của Mạc Dương, nói nhỏ:
- Cảm ơn cậu vì hộp sữa, nhưng lần sau cậu không cần phải mua đâu.
- Cậu nói hộp sữa nào?
Mi tâm Mạc Dương giật giật.
- Cậu đã uống chưa?
- Hả, tớ rồi...
- Đừng nói là... không phải cậu mua cho tớ nhé?
- Tôi mà là người mua thì tôi đã đưa luôn cho cậu, cần gì phải để dưới ngăn bàn.
- Chết rồi, giờ tớ mua lại hộp khác nhét vào ngăn bàn có được không?! Nhỡ người tặng tưởng tớ cũng có ý gì với họ thì sao! - Tống Nhiên hốt hoảng, cô không thích phải nợ ai điều gì.
- Không sao, ngày mai tôi mua cho cậu hai hộp.
- E hèm, dấm dúi gì với nhau đấy hả? - Đinh Tiểu Vy nghi ngờ liếc qua liếc lại giữa hai người.
Bấy giờ Tống Nhiên mới để ý người cô đang cúi rất sát người Mạc Dương, liền đứng bật dậy.
- Có gì đâu, tao về chỗ đây.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy, sáng sớm nào đến lớp cũng có hộp sữa tươi trong ngăn bàn của Tống Nhiên. Tống Nhiên không dám đưa cho Mạc Dương uống giúp, mà cô cũng không nỡ vứt kẻo phí. Vậy nên hôm nào cũng đưa cho Đinh Tiểu Vy sau giờ học, có hôm là Lục Minh Từ. Có một lần cô tặng lại cho Trình Dạng, nhưng mặt cậu lại trùng xuống và không nhận.
- Chắc người thích cậu không phải người trong lớp, nếu phải thì nếu thấy cậu cứ cho Đinh Tiểu Vy mãi như vậy cũng nên biết dừng lại chứ.
Mạc Dương như có như không mà nhìn về phía của Trình Dạng, thấy rõ ràng Trình Dạng có chút giật mình nên bất giác thẳng lưng.
- Hay mày thử đến sớm một hôm, xem ai tặng mày. Nhỡ đâu cũng thấy ưng thì sao.
- Ha, thôi cho tao xin đi.
Tống Nhiên vừa trả lời vừa lén nhìn Mạc Dương, cũng may cậu chẳng để tâm lắm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Nhiên cố tình ra khỏi nhà sớm hơn 20 phút để tìm xem rốt cuộc đấy là ai. Lúc này ở trường mới có lác đác vài cái xe, Tống Nhiên nhanh chóng dựng xe rồi chạy ù lên tầng 3.
- Ơ, không có ai à?
Tống Nhiên nói thầm, thử ngó ngăn bàn cũng chưa thấy có hộp sữa nào.
- Mình đến sớm quá chăng?
Tống Nhiên quyết định đứng sau cánh cửa lớp chờ. Đợi thêm khoảng 5 phút, từ khe hở Tống Nhiên thấy Trình Dạng đi vào lớp, lúi húi gì đấy ở chỗ ngồi rồi liền ra ngoài
- Sao không ở trong lớp luôn mà ra ngoài làm gì?
Đợi Trình Dạng đi xa rồi, Tống Nhiên mới bước đến bàn của mình rồi ngồi thụp xuống. Quả nhiên, một hộp sữa tươi đang được đặt ngay ngắn ở đó
Tống Nhiên: "..."
- Trình Dạng thích mình...?!
Tống Nhiên ngồi xuống ghế. Có nghĩ nát óc cô cũng không đoán được người tặng sữa lại là Trình Dạng, bình thường cậu ta đâu có biểu hiện gì, đột ngột như vậy làm cô không biết phản ứng như nào. Cậu ta thích cô từ khi nào mới được? Trước khi ngồi cùng hay từ khi ngồi cùng? Tống Nhiên cứ vò đầu bứt tai như vậy cho đến khi Mạc Dương và Đinh Tiểu Vy đến.
- Sao rồi, có thấy được chưa?
Đinh Tiểu Vy vừa đến đã sà ngay đến chỗ Tống Nhiên hóng chuyện, lúc cô đang định nói thì lại thấy Trình Dạng bước vào lớp, vậy nên đành bảo Đinh Tiểu Vy về chỗ.
- Chào buổi sáng!
- Ừ chào buổi sáng.
Trình Dạng lấy sách vở ra định để dưới ngăn bàn, tự nhiên thấy có gì đó vướng vướng bên trong liền cúi xuống xem thử. Khi thấy đó chính xác là hộp sữa mình mua, cậu giật mình ngẩng lên nhìn Tống Nhiên, thấy cô cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó xử.
- Cảm ơn cậu, nhưng mình không thể nhận đâu. Lần sau cậu không cần tốn sức như vậy.
Trình Dạng không nói không rằng gì, chỉ gật đầu rồi lại ngồi thẳng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cậu đưa lại cho Tống Nhiên hộp sữa.
- Cậu cứ nhận nốt ngày hôm nay đi, không thì tớ vứt đi cũng chỉ phí phạm.
- Không, tớ không nhận đâu, cậu mua nên cậu có thể xử lý thế nào tùy cậu.
Ánh mắt Tống Nhiên vô cùng nghiêm túc, khiến Trình Dạng bất giác thu hộp sữa về một chút.
- Mong cậu thông cảm cho tớ, tớ không thể tùy tiện nhận đồ người khác mà không đáp lại họ được.
- Tớ hiểu, cậu tốt bụng thật đấy. Đó cũng là lý do tớ thích cậu, nhưng tớ vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cậu! Chúng ta vẫn là bạn chứ?
- Tất nhiên rồi, cảm ơn cậu đã hiểu.
Tống Nhiên cảm thấy Trình Dạng rất tốt, cô từ chối thẳng thừng như vậy nhưng cậu vẫn rất tử tế. Cậu bảo rằng cô tốt bụng ư? Tống Nhiên không nghĩ mình là người tốt bụng.
- Việc cậu từ chối tớ, liệu có liên quan đến cậu ta không?
Đột nhiên Trình Dạng hỏi như vậy, Tống Nhiên không kịp phản ứng, ngu ngơ hỏi lại
- Ai cơ?
- Là vì Mạc Dương sao?
Tống Nhiên kinh ngạc nhìn Trình Dạng, không nghĩ rằng cậu lại có suy nghĩ như vậy.
- Không liên quan đến cậu ấy, đơn giản là vì cậu không phải hình mẫu của tớ thôi.