• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Dương đưa Tống Nhiên đi chào tạm biệt Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ đang đứng xem thi đấu, buổi chiều vẫn thi các môn còn lại nhưng cậu định đưa cô về trước, sợ cô ở lại phải di chuyển nhiều.

- Hai người về cẩn thận, về đến nơi thì gọi tao nhé.

- Tao biết rồi, về nha!

Hai người đi về phía nhà để xe, hiện giờ mọi người đều đang tập trung ở sân vận động nên ở đây không có ai, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

- Lúc nãy Cố Thanh Yên lại nói gì với cậu?

- Có gì đâu, lần này là do tớ gây sự trước nên người ta mới tìm đến.

- Cậu gây sự trước?

Mạc Dương có chút ngạc nhiên, Tống Nhiên không giống kiểu người thích cố tình chọc tức người khác lắm.

- Vậy cậu đã làm gì?

Tống Nhiên dừng bước, ngước lên nhìn cậu, cười gian xảo nói:

- Cậu cúi xuống tớ nói thầm cho nghe.

Mạc Dương chiều cô liền cúi thấp người xuống, Tống Nhiên thì thầm điều gì đó vào tai cậu. Mấy giây sau cậu kinh ngạc đứng thẳng người dậy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Thực sự là cậu đã nói vậy?



Tống Nhiên nhìn dáng vẻ vui sướng không thể giấu của cậu mà bật cười một cách sảng khoái, Mạc Dương thấu vậy liền biết ngay cô lại trêu cậu, nhíu mày nói:

- Tôi biết ngay là cậu sẽ không nói vậy mà.

Nói xong liền giả bộ giận dỗi để cô đứng đấy một mình rồi đi trước. Tống Nhiên lúc này mới đi cà nhắc đuổi theo cậu nói với:

- Ơ này cậu giận thật à? Tớ đùa chút thôi mà, đợi tớ với!

Thấy cậu không có ý định dừng lại, Tống Nhiên liền nảy ra một ý tưởng.

- A!

Mạc Dương nghe thấy tiếng kêu đằng sau liền hốt hoảng quay lại, ai ngờ đâu thấy cô vẫn đang đứng thẳng tưng chứ chẳng phải bị ngã. Tống Nhiên thấy cậu rõ ràng vẫn lo lắng cho cô thì cười híp cả mắt:

- Tớ biết là cậu sẽ không bỏ tớ mà ~ Mau lại đây đỡ tớ!

Mạc Dương chấp nhận chịu thua trước cô, đành quay lại đỡ cô đi. Đưa cô lên xe xong Mạc Dương liền đi luôn, đi được một đoạn thì nghe thấy cô nói:

- Nhưng mà nội dung tớ nói thật sự thì nó cũng không khác gì mấy. Cậu có muốn nghe không?

- Cậu lại định trêu tôi chứ gì Tống Nhiên?

- Không mà. Tớ nói với Cố Thanh Yên là đừng hòng lấy được thứ gì từ tớ, kể cả là chiến thắng hay là cậu.

Mạc Dương nghe vậy lập tức phanh gấp khiến Tống Nhiên không kịp định hình liền đập đầu vào lưng cậu.

- Ai ui!

- Ơ xin lỗi, cậu có sao không?

- Không sao, sao cậu phanh gấp vậy?

- Cậu thực sự nói như vậy với Cố Thanh Yên? Không đùa tôi nữa đúng không?

Tống Nhiên có chút ngượng ngùng với phản ứng này của cậu, giọng có chút mất tự nhiên:

- Ai thèm đùa cậu làm gì…



- Tống Nhiên, cậu có muốn đi dạo đâu đó trước khi về nhà không?

- Hửm?

Ừm… cái này thì liên quan gì đến chuyện cô vừa nói nhỉ? Tống Nhiên thắc mắc nhưng vẫn gật đầu, dù sao được ở bên cậu lâu hơn thêm một chút thì thế nào cũng được. Mạc Dương đưa cô đến chỗ vườn hoa trong công viên ở gần đó, bình thường ở đây chỉ có người dân dắt chó đi dạo hay tập thể dục mà bây giờ mới có đầu giờ chiều nên ở đây rất vắng người.

Tống Nhiên không hiểu cậu đưa cô đến nơi vâng người như vậy để làm gì. Thấy cậu bước xuống xe, cô tưởng cậu sẽ đỡ cô xuống cùng nên hơi giơ cánh tay lên định quàng vào vai cậu, nhưng Tống Nhiên chẳng thể ngờ được cậu không hề đỡ cô xuống mà lại nâng mặt cô lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.

Tống Nhiên: “…”

Nụ hôn của cậu vô cùng chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chưa đầy 5 giây môi cậu đã rời. Tống Nhiên còn chưa cảm nhận được điều gì, hồn cũng chưa quay về xác, cô cứ đơ ra như một bức tượng khiến Mạc Dương thoáng hồi hộp.

- Cậu… rốt cuộc là vừa… vừa làm gì?

- Anh chỉ làm điều vừa nãy chúng ta chưa kịp làm ở phòng y tế, xin lỗi vì không hỏi ý kiến em trước.

Tống Nhiên: “…” nghe có vẻ hối lỗi nhỉ, sao trông mặt hớn hở khác hẳn giọng vậy?

- Nhiên Nhiên…

- Ừ?

- Anh không thể nào làm bạn em được nữa, em có thể thăng chức cho anh được không?

Tống Nhiên tưởng rằng sau nụ hôn bất ngờ ấy hẳn phải là một lời tỏ tình đầy lãng mạn khiến cô không bao giờ có thể quên, ai ngờ cậu lại bảo cô “thăng chức” cho cậu. Đúng là đặc biệt đến mức cả đời này cô cũng không dám quên luôn! Nhưng điều này lại đáng yêu đến mức cô không thể nhịn cười, Mạc Dương nhìn cô cười tận 5 phút vẫn chưa thấy cô đáp lại, sốt ruột thúc giục:

- Em đừng cười nữa, anh cực kì nghiêm túc đấy!

- Hahahahaha, đợi em chút, em cười sắp xong rồi…

- Còn cười nữa anh liền hôn em tiếp!

Tống Nhiên điếc không sợ súng, mạnh miệng thách thức:

- Anh thử xem.

Mạc Dương không nói đùa, lập tức cúi xuống hôn cô lần nữa. Lần này không vội vàng như lần đầu nữa mà là một nụ hôn kéo dài tận mấy phút, vì đều là những tay mơ nên cả hai đều vụng về, lúc tách nhau ra còn cảm thấy ngượng ngùng, Tống Nhiên cũng không dám cười nữa sợ cậu đánh liều hôn tiếp.

- Trả lời anh được chưa? Anh không muốn nói là anh đang rất thấp thỏm đâu.

Tống Nhiên nhìn cậu như nhìn một tên ngốc.

- Có ai từ chối mà lại cho đối phương hôn lần nữa à? Anh phấn khích quá nên bị đần đi hay gì.

- Vậy ý em là…

- Cho anh danh phận mới, bạn trai của người đứng thứ hai khối, oai rồi nhé!

Mạc Dương hạnh phúc đến mức nếu không vì sợ cô mắng cậu đần, cậu có thể chạy 10 vòng quanh cái công viên này. Thậm chí cậu còn định cúi xuống hôn thêm lần nữa, nhưng lần này Tống Nhiên đã nhanh tay hơn chặn miệng cậu rồi đẩy ra, bất đắc dĩ mắng:

- Có ai như anh không, ngày đầu tiên làm càn tận hai lần!

- Anh mặc kệ, bởi vì có ai hạnh phúc được như anh đâu!

Tống Nhiên bật cười.

- Thỏa mong ước rồi, giờ thì bọn mình về được chưa?

- Nhân tiện sang nhà anh chơi một chút không?

Tống Nhiên: “…”

- Có cái đầu anh ý, mau đưa em về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK