• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt Tống Nhiên bây giờ là hình ảnh Chu Giai Tuệ đang nằm tê liệt dưới chân cầu thang, máu đang chảy từ đỉnh đầu chảy xuống, gương mặt cô ta bây giờ trông vô cùng đáng sợ. Tống Nhiên sợ đến mức tay chân run cầm cập, không kịp nghĩ gì liền chạy vù xuống chỗ cô ta, miệng liên tục gọi:

- Chu Giai Tuệ, Chu Giai Tuệ! Đừng có nhắm mắt, tỉnh táo lại, để tôi đưa cô vào bệnh viện! Bệnh viện…

Chu Giai Tuệ dưới thân cứ khóc lóc cầu xin cô tha cho cô ta, Tống Nhiên hoảng đến mức đầu óc không nghĩ được cái gì, nhớ ra Tống Dịch vẫn đang đứng bên ngoài chờ mình liền gào to:

- Tống Dịch! Mau vào đây giúp chị!

Tống Dịch đang chán nản đứng dựa tường chờ đợi bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thảm thiết thì vội vàng ném đồ xuống đất mở cửa ra. Chỉ thấy chị mình đang ngồi ở dưới ôm lấy Chu Giai Tuệ đầu đầy máu thì lắp ba lắp bắp:

- Cái… cái này…

- Mau cõng cô ấy ra ngoài, để… để chị gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!

Tống Dịch dưới sự giúp đỡ của Tống Nhiên nhanh chóng vác Chu Giai Tuệ chạy nhanh ra ngoài. Tống Nhiên luống cuống chạy lên trên, cô ngồi sụp xuống tìm điện thoại từ trong cặp gọi ngay cho bệnh viện, vì hoảng nên cô nói mãi mới xong. Tệ hơn là các khách hàng trong trung tâm thương mại đã thấy cảnh Tống Dịch cõng Chu Giai Tuệ ra ngoài, có vài người quay lại cảnh tượng ấy với ý định đăng lên mạng.

Tống Nhiên gọi xong liền cầm đồ chạy theo Tống Dịch, đợi một lúc xe cấp cứu mới đến, hai người nhanh chóng đặt Chu Giai Tuệ lên cáng. Tống Nhiên leo lên cùng bác sĩ, cô ngăn Tống Dịch đi cùng chỉ kịp dặn dò:

- Em đi lấy xe đi, gọi cả ba tới bệnh viện luôn nhớ chưa?!

Tống Dịch nhìn xe cứu thương rời đi, điên tiết đạp vào cột bên cạnh. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra lúc đấy, chị cậu phải làm thế nào bây giờ?!

[…]

Tống Nhiên ôm đầu ngồi trên băng ghế chờ, nhìn biển báo cấp cứu sáng rực mà lòng run rẩy. Hai tay cô hiện giờ vẫn đang dính đầy máu, điều cô cầu nguyện bây giờ là tốt nhất Chu Giai Tuệ đừng bị làm sao hết. Mặc dù cô căm ghét Chu Giai Tuệ, nhưng không đến mức muốn cô ta phải chết!

Tống Nhiên ngồi một mình trên hành lang dài lạnh lẽo, bỗng thang máy ting một tiếng, Tống Dịch cùng ba mẹ bước ra bên ngoài. Tống Nhiên vừa thấy họ liền đứng dậy, cô hơi ngạc nhiên vì mẹ cũng có mặt ở đây nhưng điều đó bây giờ cũng chẳng quan trọng, cô muốn giải thích nhưng chưa kịp nói gì đã bị ăn cái tát đau điếng từ Tống Viễn Minh. Dương Mạn Văn cùng Tống Dịch bất ngờ với hành động của ông, bà tiến đến ôm lấy con gái còn Tống Dịch đứng chắn trước mặt hai người. Dương Mạn Văn quát:

- Ông đang làm cái quái gì vậy?! Còn chưa kịp nghe con bé nói gì mà đã đánh!

Tống Viễn Minh nhìn một nhà ba người đang ra sức bao che cho nhau, tức giận nói:

- Mọi việc thành ra như vậy còn có gì để giải thích à? Giai Tuệ hiện giờ vẫn đang chưa biết sống hay chết, cái gì cũng một vừa hai phải thôi! Mẹ con nhà bà tính chèn ép cô ấy đến bao giờ nữa!

Cảm giác trên mặt còn chưa hết đau rát, đã vậy còn phải nghe những lời quát tháo vô lý của Tống Viễn Minh. Tống Nhiên ngăn cản mẹ mình đang định lên tiếng, cô tiến lên kéo Tống Dịch ra đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Viễn Minh gằn từng chữ:

- Chèn ép sao? Tống Viễn Minh, khả năng đổi trắng thay đen của ông và Chu Giai Tuệ khiến tôi phải há hốc mồm đấy.

- Mày… mày đừng có mà láo! Dương Mạn Văn, bà xem con gái ngoan của bà đang ăn nói thế nào với ba nó đi!

Tống Nhiên cười nhếch, giọng nói đầy chế giễu châm chọc:

- Ba sao? Ông mà xứng làm ba tôi à? Tống Viễn Minh, ông đừng thấy mẹ con tôi hiền lành mà được nước làm tới!

- Mày… cái… cái đồ mất dạy!

Tống Viễn Minh giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, còn gì nhục nhã hơn việc bị con gái mình mắng cho không thể mở miệng ra cãi lại.

- Việc quan trọng bây giờ là Chu Giai Tuệ qua cơn nguy kịch, còn những thứ khác nói sau.

[…]

Tống Viễn Minh lo lắng nhìn chằm chằm đèn cấp cứu, Tống Nhiên và Tống Dịch cùng đứng bên cạnh mẹ. Tống Nhiên mệt mỏi dựa tường nhắm mắt lại, cô chỉ mạnh miệng như vậy thôi, đợi đến lúc Chu Giai Tuệ tỉnh lại rồi nói cái gì thì cô có trăm cái mồm cũng chẳng thanh minh được. Cô ta thậm chí còn không tiếc mạng sống của mình để có thể đẩy cô vào bước đường này, cái mưu kế đơn giản đến nực cười vậy mà lại thành công khiến cô sụp đổ.

- Ơ mấy giờ rồi? Chết rồi, 3h24 rồi, chiều nay chị còn phải thi toán mà!

Tống Dịch hoảng hốt la lên, Tống Nhiên bên cạnh bật cười một tiếng, giờ còn thi đại học cái gì nữa, cô đang đứng chờ chết đây. Cái gọi là chó cắn áo rách hóa ra chính là như thế này. Dương Mạn Văn nhìn thái độ thờ ơ của cô thì biết cô chẳng còn hy vọng gì, bà âm thầm chảy nước mắt, sao con gái bà số lại khổ như vậy!

- Bỏ đi, coi như chị không có số học hành.

Tống Dịch nắm chặt điện thoại trong tay, không biết phải phát tiết sự ức chế này ở đâu. Là cậu vô dụng, đáng nhẽ ra lúc chị đồng ý gặp riêng Chu Giai Tuệ thì cậu phải ngăn lại. Đúng lúc này đèn cấp cứu vụt tắt, bác sĩ vừa bước ra Tống Viễn Minh đã vội tóm lấy tay người ta, rối rít hỏi tình hình:

- Cô ấy sao rồi bác sĩ?!

- Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, bây giờ sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức. Người nhà có thể vào thăm luôn.

- Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!

Tống Viễn Minh cúi đầu liên tục đến tận lúc bác sĩ rời đi, ông ta cũng không nói thêm câu gì với mọi người mà vội chạy vào thăm Chu Giai Tuệ. Dương Mạn Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, Tống Nhiên đứng bên cạnh cầm lấy tay bà nói:

- Mẹ và Tiểu Dịch cứ về trước đi, con ở lại đợi Chu Giai Tuệ tỉnh dậy. Có gì con sẽ gọi điện về báo mẹ biết.

- Không được, để mẹ…

- Mẹ nghe lời con một lần thôi! Tiểu Dịch, đưa mẹ về cẩn thận, đến nhà thì bảo chị.

Tống Dịch nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dù sao ở lại cũng không có ích gì. Tống Dịch thuyết phục mẹ rồi hai người cùng nhau rời khỏi đó, Tống Nhiên đợi thang máy xuống mới tìm đến phòng bệnh của Chu Giai Tuệ, vừa nhìn vào đã thấy Tống Viễn Minh gục đầu bên giường bệnh còn Chu Giai Tuệ vẫn chưa tỉnh lại. Vì vậy Tống Nhiên không vội vào phá hỏng không khí thân mật giữa họ, cô chỉ im lặng đứng bên ngoài chờ đợi.

Lúc này máy Tống Nhiên đổ chuông, là Đinh Tiểu Vy gọi đến. Tống Nhiên nhìn qua thời gian, 3h50, buổi thi đã kết thúc được 5 phút rồi. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nghe điện thoại.

- Ừ tao đây.

- Alo em yêu, thi sao rồi? Mai thi xong đi chơi luôn chứ nhỉ ~

- Ừm tao làm bài cũng được, bây giờ tao đang bận chút, nói chuyện sau nhé!

- Thế còn ngày…

Đinh Tiểu Vy chưa nói hết câu Tống Nhiên đã dập máy, cô hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ chắc Tống Nhiên đang bận quá nên cũng không nghĩ nhiều, có gì mai bàn sau cũng được.

Tống Nhiên tắt máy xong cũng chẳng biết làm gì nữa, cứ ngồi yên như vậy cho đến khi Tống Viễn Minh gọi bác sĩ vào khám lại vì Chu Giai Tuệ đã tỉnh lại. Chờ bác sĩ ra khỏi phòng, Tống Viễn Minh đã để ý Tống Nhiên ở bên ngoài từ lâu liền gọi cô. Chu Giai Tuệ thấy Tống Nhiên vào lập tức ra vẻ run rẩy sợ sệt nép vào lòng Tống Viễn Minh như chú chim non, ông đau lòng vỗ lưng trấn an cô ta, ra uy quát Tống Nhiên:

- Còn không mau vào đây nhận tội rồi xin lỗi dì đi!

Tống Nhiên đứng giữa phòng, nhìn Chu Giai Tuệ đang giả vờ yếu đuối rồi lại vô hồn nhìn sang Tống Viễn Minh lên tiếng:

- Tôi không làm gì cả, tại sao tôi lại phải xin lỗi cô ta?

Tống Viễn Minh trừng mắt nhìn cô, giận dữ chỉ thẳng mặt cô mà gào:

- Mày còn dám mạnh miệng như vậy! Trước khi tao cho người điều tra thì tốt nhất mày nên thành thật. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

- Ông cho người điều tra đi?

Tống Nhiên khoanh tay trước ngực thách thức Tống Viễn Minh, ông ta nghe vậy định đứng dậy cho cô thêm một bạt tai nữa thì Chu Giai Tuệ bên cạnh ngăn ông lại:

- Anh đừng nóng giận quá kẻo ảnh hưởng đến thân thể!

- Em nhìn đi, nó khiến em thành ra như vậy mà còn không biết hối lỗi! Không biết mẹ nó đã dạy cái gì mà càng lớn tâm địa lại càng xấu xa như vậy!

- Nói tôi cái gì cũng được, đừng có động đến mẹ tôi! Ông không có tư cách!

Tống Viễn Minh sợ Chu Giai Tuệ căng thẳng quá mà lại làm sao, ông ta bình tĩnh lại nhìn Tống Nhiên rồi nói chân tình:

- Tống Nhiên, nể tình con là con gái ba, ba không muốn làm quá mọi chuyện lên. Chỉ cần con trung thực nhận và xin lỗi dì, ba sẽ bỏ qua cho con.

Tống Nhiên bật cười, khinh bỉ nhả từng chữ:

- Đừng - Có - Mơ!

Tống Viễn Minh cũng hết cách, nếu con bé nhất quyết rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt thì ông đành phải cho nó biết thế nào là lễ độ!

- Thôi mà anh, em vẫn ổn mà. Không sa… A!

Chu Giai Tuệ giống như đang giảng hòa, nhưng thực chất lại đang đổ thêm dầu vào lửa, cố tình kêu đau để Tống Viễn Minh càng lo lắng hơn, từ đấy quyết liệt giải quyết Tống Nhiên. Quả thực cô ta đã đúng, Tống Viễn Minh vừa nghe cô ta kêu một tiếng liền vội vã hỏi thăm, rồi quay sang gay gắt nói với Tống Nhiên:

- Mày thấy hậu quả mày gây ra chưa? Nếu mày cứ cứng đầu như thế, thì tao đành sử dụng biện pháp mạnh, để mày biết rằng ra xã hội không phải cái gì cũng theo ý mày đâu!

- Được, ông muốn làm gì thì làm.

Dứt lời Tống Nhiên liền rời khỏi phòng bệnh, cô không thể hít chung bầu không khí với hai con người đáng ghê tởm đó thêm một phút giây nào nữa. Cô biết Tống Viễn Minh sẽ làm tới cùng, nhưng cô không làm gì thẹn với lòng thì sao phải sợ, cây ngay không sợ chết đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK