• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Tiểu Vy cũng nhìn thấy Cố Thanh Yên, ngay lập tức vận hết nội công hét lớn:

- Tống Nhiên cố lên, lớp thầy Phàm mãi đỉnh!!

Các bạn đằng sau thấy vậy cũng gào lên để cổ vũ, bên lớp khác cũng như vậy. Đinh Tiểu Vy đã mở ra một cuộc chiến tranh đẫm máu giữa các lớp, ai cũng gào to nhất có thể không để cho lớp mình bị yếu thế. Đồng thời tiếng còi hiệu lệnh cũng đã vang lên, Tống Nhiên mặc kệ chân đau lao về phía trước, cô có thể thua ai cũng được nhưng nhất quyết không thể là Cố Thanh Yên!

Mạc Dương đứng bên ngoài quan sát theo từng bước chạy của cô, thấy ánh mắt cô như hừng hực lửa cháy thì bật cười, rồi cũng hô to tên của cô như mọi người. Chạy được 1/3 chặng, đột nhiên bắp chân của Tống Nhiên có chút căng khiến cô không kịp phản ứng rồi bị ngã, Cố Thanh Yên đang bị tụt lại đằng sau nhanh chóng chớp lấy cơ hội vượt lên. Mạc Dương thấy vậy hốt hoảng định lao vào, nhưng lại thấy Tống Nhiên gượng đau đứng dậy, cố gắng tăng tốc độ hơn so với vừa rồi để đuổi kịp đối thủ.

- Chắc Nhiên Nhiên bị trẹo chân rồi, làm sao đây? Có nên bảo ban tổ chức cho dừng không?

Mạc Dương nhìn chằm chằm Tống Nhiên, giơ tay ngăn cản.

- Không cần, cứ để cậu ấy chạy tiếp.

Cố Thanh Yên vừa chạy vừa để ý đến đằng sau, khi thấy Tống Nhiên đang vượt qua các đối thủ đằng sau một cách điên cuồng thì cô ta có chút luống cuống, cố gắng tăng tốc độ nhưng không đáng kể là bao. Chẳng mấy chốc, Tống Nhiên đã chạy song song với Cố Thanh Yên, cô cố tình nhìn sang Cố Thanh Yên rồi gằn giọng:

- Đừng! Hòng!

Sau đó nhanh chóng chạy vượt lên, kết thúc chặng đua Tống Nhiên về vị trí thứ 5, còn Cố Thanh Yên vốn bị chậm lại dừng chân ở vị trí thứ 7. Ngay khi vừa chạm đến vạch đích, Tống Nhiên đã ngã sang phía mặt cỏ bên rìa đường chạy rồi ôm chân, nhăn mặt đầy đau đớn. Lúc này đám đông chợt rẽ thành hai nửa, Mạc Dương cùng mấy bạn trong lớp vội vàng chạy đến xem tình hình của cô, Tống Nhiên thấy Mạc Dương xuất hiện thì cười mãn nguyện, nhỏ giọng nói với cậu:

- Tớ giỏi không?



Lúc đang được các bạn đưa lên trên lưng của Mạc Dương, cô chợt nghe thấy cậu trả lời:

- Rất giỏi!

Tống Nhiên cười ngô nghê như một đứa trẻ, được Mạc Dương đưa vào phòng y tế. Trước khi đi Mạc Dương nhân tiện nói với mọi người xung quanh:

- Các cậu cứ ở đây cổ vũ đi, để tôi đưa cậu ấy đi là được rồi.

- Nhưng mà…

- Phải cổ vũ cho những phần còn lại, nhất định phải lấn át hết các lớp khác!

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy được tinh thần này từ Mạc Dương, vậy nên không nói gì thêm nữa mà nghe lời ở lại khu vực thi. Tống Nhiên mệt mỏi đặt cằm lên vai cậu, nói nhỏ bên tai:

- Lúc thấy tớ bị ngã cậu có sợ không?

- Có.

Gương mặt của Mạc Dương lộ rõ vẻ lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đi sơ cứu vết thương, mà người bị thương ở đằng sau lại có vẻ không hề hấn gì, vẫn điềm đạm trấn an cậu:

- Cậu đi chậm thôi, lần nào cũng chạy xồng xộc như vậy làm tớ muốn nôn luôn đó!

Mạc Dương không nói gì chỉ giảm tốc độ xuống một chút, vào đến phòng y tế thì lại không thấy bác sĩ đâu, chắc cô đi cổ vũ cho con trai mình rồi. Mạc Dương đành đặt cô xuống giường rồi đi tìm hộp cứu thương. Lúc trấn an người khác thì hay lắm, nhưng bây giờ khi cảm nhận được cơn đau rồi thì Tống Nhiên cũng căng cứng cơ mặt, toát cả mồ hôi.

- Có đau lắm không?

Mạc Dương cầm chân Tống Nhiên đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoay xoay cổ chân cô.

- A!

Tống Nhiên lỡ kêu lên một tiếng sau đó liền cắn chặt môi lại, cô không muốn để Mạc Dương lo lắng.

- Chắc cậu bị bong gân rồi.



Mạc Dương vừa dứt lời thì bác sĩ tiến vào, thấy có tuyển thủ bị thương thì nhanh chóng hỏi qua tình hình.

- Thế phải nắn lại cổ chân, sẽ hơi đau một chút, em cố chịu nhé.

- Vâng…

Mạc Dương đứng bên cạnh liền chìa tay mình ra trước mặt cô, nói:

- Đau thì cắn.

Tống Nhiên lắc đầu, chỉ tóm chặt tay cậu. Trong suốt quá trình, Tống Nhiên đều không phát ra một tiếng động nào, đồng nghĩa với việc cổ tay Mạc Dương đầy vết cào cấu. Đợi bác sĩ ra ngoài, Tống Nhiên mới lo lắng sờ vào vết mình cấu.

- Tớ xin lỗi, cậu có đau không?

- Không đau, cậu ổn là được.

Mạc Dương đặt ghế ngồi đối diện với Tống Nhiên, hỏi cô:

- Tại sao cậu lại liều mạng như vậy?

Tống Nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, không trốn tránh trả lời:

- Vì đối thủ là Cố Thanh Yên, tớ không thể thua một người như vậy được!

- Còn lý do nào khác không?

Tống Nhiên hắng giọng một cái, bấy giờ mới giả vờ lơ đễnh nhìn ra hướng khác liền bị Mạc Dương chỉnh đốn:

- Nghiêm túc!

- Ừ thì… vì đấy là tình địch của tớ, để thua thì nhục lắm…

Mạc Dương nhìn cô lúng túng, bất đắc dĩ cười rồi xoa đầu cô:

- Hôm nay cậu không những thắng tình địch, mà còn thắng một cách huy hoàng nữa. Giỏi lắm!

Tống Nhiên tưởng Mạc Dương sẽ trách cô vì đã để chân bị thương như vậy, nhưng nghe lời động viên của cậu cô liền cảm thấy mọi thứ hôm nay quả là xứng đáng! Lúc này Tống Nhiên để ý Mạc Dương cứ nhìn chằm chằm cô, à không, đúng hơn là nhìn môi cô…

- Tống Nhiên…

- Ừ… ừ?

- Tôi có thể hôn cậu được chứ?

Tống Nhiên: “…”

Ngay lập tức gương mặt Tống Nhiên đỏ đến tận mang tai, ngập ngừng không nói được gì. Mắt thấy Mạc Dương có vẻ không hỏi đùa, Tống Nhiên quyết định vứt bỏ ngượng ngùng, chậm rãi nhắm mắt lại hồi hộp chờ đợi. Lúc môi của hai người chỉ còn cách mấy milimet, đột nhiên Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ thở hồng hộc xông vào khiến Tống Nhiên giật nảy cả mình liền đẩy Mạc Dương ra.

- Ô, hình như… làm phiền rồi?

Tống Nhiên: “…” cô có nên cắt đứt tình bạn với Đinh Tiểu Vy không nhỉ?

Mạc Dương: “…” Lục Minh Từ chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK