Cô tức sôi máu đổ cả tấn thìa muối vào cốc của hắn ta cho mặn chết tên khốn nạn dày vò cô suốt bao lâu nay.
Mặt niềm nở bưng cốc cà phê mời anh uống thử, hắn cong môi đẩy nhẹ lại về phía cô tỏ ý chân thành.
" Tôi mời cô nếm trước đấy. "
Cái tên lắm trò này nhìn thấy ý đồ của cô rồi? Vội xua tay từ chối nói ăn sáng no rồi không nuốt nổi. Vẻ mặt cố nói dối để che giấu của cô khiến hắn cười khẩy.
" Hay là cô hạ độc nên không dám uống? "
" Không có, anh nói linh tinh gì vậy!? "
" Vậy uống thử đi. "
Không còn đường để lui, cô cầm nhẹ cốc cà phê bão tố do chính tay mình pha để hại tên điên kia giờ lại làm hại chính mình.
Thiên Kha Nguyệt nhắm mắt hớp lấy ngụm lớn giơ dấu like ra hiệu ngon lắm để lừa hắn uống.
" Ngon tới vậy sao? "
Đầu gật lia lịa để hắn tin, miệng mặn đắng cố nuốt vào cuống họng rồi khen ngon. Biểu cảm cố nặn ra bản thân rất ổn nhưng bên trong gần như bị đống muối đánh cho cái lưỡi một trận đau đớn.
Hán Lập Thành nhìn xem thái độ của cô rất tốt còn chống tay tiếp tục mời cô.
" Ngon vậy thì cô uống hết đi. "
Nhìn cái đống tóc lởm chởm mọc trên đầu của tên ác ôn cô muốn vặt sạch xuống quăng hắn ta xuống biển cho cá rỉa chết.
Miệng cười gượng chối từ không muốn uống tiếp lại bị hắn nắm thóp ép đến cùng.
Đổ ào một phát vào khoang miệng, nuốt vị mặn đắng cay do chính mình gây ra lại càng khiến cô không phục.
Ánh mắt như tia lửa điện lườm nguýt Hán Lập Thành như muốn ăn tươi nuốt sống gằn giọng yêu cầu hắn biến ra khỏi cửa tiệm.
" Nếu anh đến đây chỉ để diễn trò khỉ này thì biến đi, đừng làm tôi chướng mắt!! "
Thẹn quá hóa giận, hắn nhìn ra được cơn phẫn nộ trực trào cấu xé hắn ra làm trăm mảnh vì kế hoạch hại mình không thành của Thiên Kha Nguyệt.
Tông giọng bình tĩnh cố nhịn cười gọi thêm ly khác khiến cô tức điên.
Bị xoay mòng mòng như một con ngốc, cô hết chịu nổi quay ra pha ly khác đổ thêm hàng tá muối nhiều hơn ly trước.
Lần này có bị bắt ép cô cũng không để cho hắn được như ý, cốc cà phê nóng hổi vừa được bưng ra hắn đã phủi đít bỏ đi hẹn lần khác qua nếm thử.
Cay đắng nghiệt ngã nhìn hắn rời đi, cô đổ mạnh ly nước xuống bồn rửa chén. Tức mình vì bị Hán Lập Thành chơi một vố lớn đau điếng. Đã vậy, đều là do cô tự chuốc lấy muốn hại hắn trước.
" Thiên Kha Nguyệt? "
Tiếng nói đánh thức trạng thái lơ đễnh, cô quay ra tiếp khách thì ngây người. Lưu Ngô Dương bạn học cũ thời đại học lâu rồi chưa gặp lại đột nhiên xuất hiện.
" Lưu Ngô Dương, cậu về nước rồi hả? "
Anh ngồi nhẹ xuống ghế đặt tay lên bàn muốn gọi một ly cà phê. Ánh mắt dán chặt nhìn cô chăm chú.
" Cậu mở tiệm cà phê riêng từ bao giờ vậy. "
" Mới hôm kia, cậu muốn dùng thêm gì không? "
Ngô Dương lắc nhẹ, anh nhận lấy ly cà phê tiện nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lưu luyến nuối tiếc.
Bị giật mình bởi hành động bất chợt, cô vội giật ra ngồi đối diện.
Hỏi chuyện một lúc anh mới biết, Cố Minh Triết người bạn trai hiện tại của cô đã chết. Lòng gợn lên tia hy vọng liền bị cô dập tắt.
Năm ấy Lưu Ngô Dương theo đuổi cô suốt 2 năm đại học, đến cuối cùng vẫn là bị khước từ nhục nhã. Không muốn làm khó cô nên mới quyết định du học bên nước ngoài để từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương.
Ai nhìn mà không nhận ra ánh mắt thâm tình anh giành cho cô vẫn không thay đổi, nhưng con người cô hiện tại đâu còn giống như lúc trước.
" Đừng nói là cậu vẫn còn độc thân đó nhá? "
" Ừm.. "
Thiên Kha Nguyệt thở dài, nhất nhất chung tình với loại người như cô, đáng tiếc cho người đàn ông chung thủy không thể yêu ai khác.
Cô tạm biệt anh trở về, từ đó ngày nào anh cũng xuất hiện. Không phải đến gọi nước thì cũng là muốn tặng cho cô một bó hoa.
Để không gieo thêm hy vọng nào cho anh cô đều một mực phũ phàng từ chối, chẳng bó hoa nào cô nhận đều trả lại hết cho anh trọn vẹn.
Hán Lập Thành phát hiện dạo này có người đàn ông lạ mặt lởn vởn quanh cô, còn mặt dày tặng hoa dù bị từ chối hết lần này đến lần khác.
Ngăn cho mưa dầm thấm lâu, hắn vừa sáng sớm đã theo chân cô đến quán khiến cô nghi hoặc.
" Anh hôm nay theo tôi làm gì? "
" Muốn xem cách cô làm việc. "
Nói rồi ngồi lì uống hết ly này đến ly khác như đang canh đợi thứ gì đó. Quả nhiên khoảng khắc Lưu Ngô Dương bước vào hắn liền trở nên đề phòng.
Soi xét tỉ mỉ từ trên xuống dưới thì Ngô Dương cũng được xếp vào loại ưa nhìn nhưng đối với hắn thì đều thua xa Hán Lập Thành hoàn hảo toàn diện.
Bỗng có người đàn ông ngồi lì uống cà phê khiến Lưu Ngô Dương cảnh giác nói nhỏ lại cho Thiên Kha Nguyệt nghe thì bị Hán Lập Thành kéo mạnh cô về phía mình.
" Làm cái trò gì vậy? "