" Em đang nghĩ gì vậy? "
Anh ta xuất hiện đột ngột ngay phía sau lưng khiến cô giật mình.
" Anh còn muốn tôi mặc mấy bộ đồ ngoan xinh yêu này của anh nữa không? "
Ngó vào trông thấy mấy bộ đồ mà trước kia anh dùng đủ mọi cách để khiến cô trở thành Vi Mộng Ly. Người phụ nữ xảo trá vẫn luôn lừa dối tất cả mọi người lại được anh coi trọng đến vậy.
Nhìn vào mọi thứ trước mắt như đang nêu tội khiến anh cảm thấy hối hận.
" Không cần, em không cần mặc chúng nữa. "
Vòng tay qua người cô ôm chặt thắm thiết, đầu ngả nghiêng dựa vào Thiên Kha Nguyệt, bộ dạng làm nũng này hiếm ai có thể thấy được.
Cô đẩy mạnh anh ra nhưng không nổi, sức của người đàn ông này quá lớn. Gồng hết mình lên anh ta vẫn chẳng nhúc nhích chút nào.
" Chúng ta kết hôn đi. "
Mí mắt nhắm lại tựa người vào bờ vai nhỏ nhắn, cô rùng mình hoảng hốt. Hán Lập Thành có thể nhất thời cảm thấy tội lỗi mà đối xử tốt với cô.
Nhưng chuyện hôn sự là chuyện cả đời, trói buộc mình vào người bạn đồng hành cho đến chết đâu thể thốt ra lời dễ dàng đến vậy.
" Anh vừa bị đập đầu vào đâu à? Ăn nói linh tinh vừa thôi. "
" Cũng phải. "
Nói xong phóng như bay ra bên ngoài, trước khi đi còn cố hôn lên trán cô một cái mới bõ. Vẻ mặt như ngẫm ra khiến cô càng thêm khó hiểu.
Có vẻ như anh ta đã chiêm nghiệm ra được điều gì đó, bao lâu nay cô lại không biết, Hán Lập Thành lại thích bị người khác chửi như vậy.
Thiên Kha Nguyệt thở dài vào bếp kiếm gì đó bỏ bụng cho đỡ cồn cào.
Tối hôm đó vừa kịp chợp mắt thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Rõ ràng cô đang nằm nghỉ trên tầng 3, sao lại có tiếng ồn khủng khiếp ngay bên cửa sổ đến vậy.
Cô dụi mắt bước ra bên ngoài ngó đầu ra khỏi cửa, đập vào mắt cô là Hán Lập Thành ăn mặc chỉnh tề đứng ngay trước mặt cô trên khung cửa sổ.
Ngọn gió thổi mạnh xuyên suốt lớp áo mỏng dính lạnh toát, cô rợn người hoảng sợ.
" Hán Lập Thành!? Anh làm gì ở ngoài đó vậy??? Đây là tầng 3 đấy! "
" Đi theo anh. "
Bàn tay vững chãi đưa về phía người cô như muốn mời gọi, bất giác chạm lên đầu ngón tay rồi bước ra bên ngoài theo anh.
Tiếng ồn mà cô nghe được chính là chiếc trực thăng ngay phía sau lưng Hán Lập Thành, cánh quạt quay mãi chẳng ngừng đưa theo cả cô lẫn anh bay đến một nơi khác.
Đêm rồi còn chuyện gì mà anh ta lại vội vã lôi kéo cô ra khỏi nhà như vậy. Bay đến độ cal có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh thành phố bên dưới ánh đèn.
Vẻ đẹp lấp lánh lung linh khiến cô bị thu hút khó lòng rời mắt.
" Em nhắm mắt lại đi. "
" Lại tính bày trò gì nữa đây. "
Anh lấy sợi vải chuẩn bị trước bịt mắt cô lại, chỉ còn nghe tiếng trực thăng bay qua nơi mà cô coi là thành phố lộng lẫy.
Chỉ biết khi cô ngồi trên đó cảm giác mọi thứ đã dừng lại. Đi theo sự dẫn dắt của người đàn ông duy nhất còn ở bên cạnh đưa cô ra bên ngoài.
Cô cảm nhận được bên dưới thân mình bị người khác động vào người, bộ đồ cô mặc trên mình đang bị cởi bỏ.
" Làm gì vậy, dừng lại! "
" Không có ai khác ở đây đâu, để anh thay cho em. "
" Em muốn ra ngoài với bộ đồ ngủ thế này sao, hửm? "