Hắn mở cửa rồi đóng sập lại nhanh chóng, khóa lại phía bên ngoài để mặc cô một mình một góc.
Tiếng cửa vừa phát ra, đôi bàn chân chạy tiến về phía trước thét lên inh ỏi trong lòng khó hiểu tột cùng.
" Hán Lập Thành mở cửa!! Anh lên cơn điên gì vậy, mau mở cửa!! Mở cửa cho tôi!! "
La hét mệt mỏi cô mới gục xuống nghiền ngẫm lại câu nói mà hắn khẳng định trước khi đi.
Thiên Kha Nguyệt cô là người phụ nữ của hắn, sao lại cho chuyện vô lý như vậy xảy ra được. Xét về ngoại hình thì hắn ta tuyệt vời hoàn hảo, nhưng về mặt tính cách chó má thì cô không thể nuốt nổi.
Việc đồng ý ở bên cạnh làm người của hắn, phải chăng cô trước kia gu mặn mà quá rồi không?
Nói đến đây cô càng tò mò về thân phận của người đàn bà đã nói cho cô thân phận nữ hầu như bây giờ hơn. Nếu những gì Hán Lập Thành nói là thật thì người đàn bà đó cố tình nói dối là có mục đích gì?
Bên phía người của Hán Lập Thành xếp theo xe lao nhanh đến thẳng nhà của Ly Mộc Quyên.
Hắn vừa đặt chân bước đến trước mặt, biểu cảm tức giận hùng hổ dồn hết lên mọi hành động mất bình tĩnh.
Vừa nhìn đã đoán ra bà bị quản gia Tề phản rồi.
" Có con chó trung thành bên cạnh đúng là khó đoán mà. "
" Tại sao mẹ lại dám chuốc thuốc Thiên Kha Nguyệt!? "
Ánh mắt sắc lẹm ngừng cười, khuôn mặt bực tức đứng bật dậy tiến về phía Hán Lập Thành chỉ ngón trỏ vào giữa lồng ngực hắn.
" Ta chỉ chuốc thuốc mỗi nó thôi sao? Đừng bao giờ quên Vi Mộng Ly là người duy nhất ta chấp thuận con bé là Hán phu nhân. Tùy tiện đem một người phụ nữ có gương mặt giống hệt, dạy hết mọi phép tắc quy củ tính qua mắt ta sao? "
Ly Mộc Quyên biết rõ mọi đường đi nước bước, tính toán của hắn bị bà nhìn thấu bắt trọn hết tất cả.
Hắn muốn dùng Thiên Kha Nguyệt để làm thế thân trọn vẹn cho Vi Mộng Ly, không chỉ để thỏa mãn nỗi nhớ nhung mà còn muốn đóng màn kịch hoàn mỹ thành công đưa cô vào nhà họ Hán.
Điều mà hắn không ngờ tới chính là sự việc bị bại lộ dễ dàng hơn hắn tưởng.
" Con muốn nó biến thành Vi Mộng Ly, ta thành toàn cho con. "
" Ý mẹ là gì? "
Nói xong câu nói bí hiểm, bà ta đặt nhẹ người ngồi xuống sopha tâm đắc lắc nhẹ ly trà trong tay còn đang sóng sánh.
Vì lo cho an nguy của cô, đôi bàn chân vội vã xoay gót rời đi bị giọng nói thanh thoát cảnh cáo khiến hắn dừng lại.
" Cảm xúc là thứ vô dụng nhất, đừng bao giờ đặt thứ vô nghĩa đó lên hàng đầu. "
Không muốn bận tâm thêm nhiều nữa, hắn mất bình tĩnh phóng nhanh trở về nhà chỉ muốn được thấy cô an toàn.
Vừa bước vội tiến đến phòng thì cánh cửa đã mở tung khiến con ngươi co lại trong sợ hãi.
" Thiên Kha Nguyệt…Thiên Kha Nguyệt!! "
Cô nằm yên trên nền đất lạnh lẽo, bên mép miệng còn vương vãi thứ chất lỏng kì lạ. Toàn bộ người trong nhà bị dí súng điện đến ngất, lăn lóc không một ai tỉnh táo.
Đến cả quản gia Tề cũng bị đánh ngất trước thư phòng.
" Mẹ kiếp! "
Hán Lập Thành gấp gáp bế cô lên mình đặt vào trong xe đạp ga nhanh chóng đến bệnh viện.
Bác sĩ khuyến cáo cho cô uống thuốc kích nôn để truyền hết thứ nước kì lạ ra bên ngoài tránh xâm nhập sâu hơn ảnh hưởng đến sức khỏe.
Vừa chạy vừa cầu mong cô bình phục, bước chân không ngừng đi lại trước cửa phòng chờ đợi một tia báo cô không sao.