• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn sốt kéo đến khiến toàn thân run rẩy, đắp biết bao cái chăn cũng không hết đi sự lạnh lẽo. Khắp người truyền đến cơn đau dữ dội, vết bầm tím loang lổ hiện lên trên bề mặt da thịt.

Anh đau lòng nhìn cô chịu khổ, dù được tận mắt chứng kiến người phụ nữ khiến anh day dứt vẫn còn sống cũng không khiến anh bớt cảm thấy tự trách.

" Thiên Kha Nguyệt, còn đau chỗ nào nữa không? "

Mí mắt nặng trĩu chẳng thể nhấc lên nổi để nhìn thấy ánh sáng. Anh ôm cô trong lòng tỏa nhiệt ấm áp. Hai người chạm đầu vào nhau say giấc yên bình, không một ai dám bước đến làm phiền.

Cho đến khi tỉnh lại, nhận ra người đàn ông to lớn nằm cạnh vẫn luôn ôm cô vào lòng là Hán Lập Thành cô mới bất ngờ bật dậy.

Nghĩ đến cảnh bị giam cầm cô không tài nào ngồi yên chờ đợi, bàn chân dứt khoát đặt luôn xuống đất hòng muốn rời khỏi.

Đôi tay to lớn với lấy bắt được cô liền kéo lại sát bên mình, anh nhìn cô với con mắt khiêu khích ghì chặt thân hình thon thả bên dưới thân mình.

" Em muốn đi đâu? Lại muốn vứt đồ bừa bãi trên cầu nữa sao? "

Bị phát hiện rồi, thủ đoạn cô dựng lên để lừa hắn bị người ngay trước mắt nắm thóp.

" Tránh ra! "

Dùng toàn lực đẩy mạnh gã to con nhưng dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng nhúc nhích. Cô mệt lả bỏ cuộc quay ra dùng miệng độc địa để được buông tha.

" Tên điên! Nhốt người bất hợp pháp có thể đi tù đấy!! "

Hán Lập Thành cười khúc khích tay luồn qua khúc eo thon thả khiến cô rùng mình.

" Có đi tù mà được ở cạnh em tôi cũng bằng lòng. "

" Mẹ kiếp, anh say thuốc rồi! "

Biết được sự thật Vi Mộng Ly chỉ là bản sao cho khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Kha Nguyệt anh lại càng hưng phấn. Đoạn tình cảm trước kia coi như anh bị ả ta dắt mũi không thể nhìn được đường đi phía trước.

Người cứu mạng Ly Mộc Quyên là người phụ nữ anh yêu, là Thiên Kha Nguyệt bị đánh cắp trắng trợn công lao mà đến cả cô còn chẳng rõ.

Loại người lấy oán báo ơn, tâm tư độc địa như vậy chỉ để chuộc lợi sao có thể khiến anh động lòng nổi.

Đột nhiên Hán Lập Thành đổi cách xưng hô ngọt sớt khiến cô nổi hết cả da gà, chưa bao giờ hắn lại ân cần ngọt ngào đến vậy, liệu có phải lại nhầm giữa cô và Vi Mộng Ly không?

" Tôi là Thiên Kha Nguyệt đấy! Không phải người tình ngây thơ trong sáng của anh đâu, bỏ cái tay ra!! "

" Tôi không nhầm, em là Thiên Kha Nguyệt, là người phụ nữ của tôi. "

Nghe xong chưa kịp lọt tai thì đã văng ra cú đá mạnh vào bụng khiến hắn bay luôn xuống giường.

Nhân cơ hội chạy nhanh ra phía cửa lại va vào người Vi Xuân Viên, không còn thời gian để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh cô tức tốc chạy đi bị cậu giữ lại.

" Làm gì vậy, bỏ tôi ra! "

Lại thêm một tên nữa nhầm cô là Vi Mộng Ly nên muốn kéo lại đây mà, trần đời chưa bao giờ cảm thấy chán ghét cái gương mặt xinh đẹp bẩm sinh này của mình đến vậy.

Hán Lập Thành kịp thời đuổi tới lôi cô về phía mình giữ chặt như chưa bao giờ được giữ. Vì bị Vi Xuân Viên cản đường nên mới chạy thoát bất thành, cô nổi cơn bực tức thì bất ngờ bởi câu xin lỗi.

" Xin lỗi Thiên tiểu thư! "

" Hả…? Sao cậu lại xin lỗi tôi?? "

" Cái đó…chị tôi- "

Không để cậu nói hết câu, Hán Lập Thành nhăn mặt ra hiệu cậu im miệng. Nhẹ giọng đuổi cậu ra bên ngoài đóng chặt cửa lại.

Cô còn chưa hết ngỡ ngàng đã bị cuốn theo vào trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK