Thẩm Bác đánh giá Tưởng Thiên vài giây.
Phía sau là Thẩm phu nhân mặc váy đỏ rượu đang cười nói cùng khách mời, quay đầu nói với Thẩm Bác: "Chồng, anh lại đây nhìn xem, đây là con trai của Trương tổng...."
Thẩm Bác như không có gì gật đầu với Tưởng Thiên, tươi cười xin lỗi lại nhìn Thẩm Tích Nhược, sau đó đi đến bên Thẩm phu nhân.
Thẩm Tích Nhược nhíu mày, không che giấu mình bất ổn.
Cô nhìn Tưởng Thiên, thấy vẻ mặt lo sợ thắc mắc của đối phương, dáng vẻ không biết xảy ra chuyện gì. Thẩm Tích Nhược đi đến bên cạnh Tưởng Thiên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Tưởng Thiên ngơ ngác hỏi: "Chị không chủ trì tiệc tối sao?"
Thẩm Tích Nhược nói: "Nếu chủ nhân bữa tiệc đã về rồi, người ngoài như chị......a, không cần ở lại."
Tưởng Thiên nhìn chị, trái tim bỗng trở nên rất mềm. Người lợi hại như vậy, cũng hoàn toàn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Ngược lại, chị cũng có lúc rất yếu đuối, cũng có chuyện khổ sở, buồn bã.
Nghĩ vậy......
Tưởng Thiên kéo tay Thẩm Tích Nhược: "Chúng ta đi thay quần áo đi, em mang chị đi thư giãn!"
Thẩm Tích Nhược gật đầu, nhân lúc người khác không chú ý, cô cùng Tưởng Thiên lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Hai người trở về phòng của Thẩm Tích Nhược, thay quần áo, Tưởng Thiên lại mặc áo thun quần dài của mình, cảm thấy quần áo này chưa bao giờ thoải mái như lúc này!
Thẩm Tích Nhược khoác áo lông bên ngoài, áo lông phác họa đường cong tuyệt mỹ cùng phụ trợ gương mặt xinh đẹp của cô, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác khó dời mắt.
Hai người xuống lầu, ngồi trên xe Thẩm Tích Nhược, tài xế của cô lái xe theo địa chỉ Tưởng Thiên đưa.
Đi xuống lầu, trước mắt là một trung tâm thương mại bình thường.
Thẩm Tích Nhược có chút kinh ngạc: "Ở đây?"
Cô hầu như chưa từng dạo trung tâm thương mại, quần áo đều định kỳ gửi đến nhà, ăn uống cũng chỉ đi nhà hàng cao cấp.
Tưởng Thiên cười hì hì kéo cô vào trong, vừa đi vừa nói: "Đúng vậy! Để chị chơi trò chơi của con gái bình thường cùng cảm nhận cuộc sống của người bình thường!"
Kỳ thật lúc này đã về đêm, trung tâm thương mại vẫn đông đúc như cũ, vừa lúc cuối tuần, trên mặt mỗi người đều tràn ngập niềm vui.
Không khí ấm áp, ánh đèn đầy màu lấp lánh, còn có tiếng nhạc từ các cửa hàng ầm ĩ, cùng những máy gắp thú chuyển động chớp tắt.
Bầu không khí khói bụi nhân gian này là cảm giác mà người luôn bận rộn công tác như Thẩm Tích Nhược rất ít khi có cơ hội trải nghiệm.
Tưởng Thiên buồn cười nhìn biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, chỉ cảm thấy cô gái này thật đáng thương, rõ ràng chỉ mới 25, là độ tuổi ăn nhậu chơi bời, lại đem bản thân trói buộc thành những thương nhân thành công 40 tuổi.
Không uống trà sữa, không ăn que nướng, không chơi gắp thú, tuổi trẻ còn gì thú vị nữa!
Tưởng Thiên kéo Thẩm Nhược vào khu trò chơi điện tử, mua một trăm tệ, hào phóng vung tay nói: "Đi thôi! Hôm nay chúng ta không đánh hư đám máy móc này thì không về!"
Ban đầu, Thẩm Tích Nhược chỉ đứng phía sau nhìn Tưởng Thiên chơi, Tưởng Thiên vừa chơi vừa giải thích cho cô, lại nhìn cô chơi.
Lúc này Thẩm Tích Nhược thể hiện sự thông minh của mình, chỉ nhìn Tưởng Thiên chơi một lần đã biết, sau đó bản thân tự chơi còn giành được điểm số cực cao làm Tưởng Thiên phấn khích không thôi, lớn tiếng cổ vũ.
Khu trò chơi điện tử có không ít khách hàng, phần lớn đều là các cặp đôi, ngoài ra còn có học sinh.
Tưởng Thiên đang cùng Thẩm Tích Nhược chơi bắn súng, bỗng có một sinh viên mặc áo sơmi đi đến, thẹn thùng nói với Tưởng Thiên: "Xin chào, có thể cùng nhau chơi không?"
Tưởng Thiên buông tay, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Thẩm Tích Nhược lạnh giọng nói: "Đấu với tôi, ai thắng thì người đó chơi với em ấy."
Nam sinh cười, đứng cạnh máy, làm tư thế chuẩn bị.
Tưởng Thiên kéo tay áo Thẩm Tích Nhược: "Hay là thôi đi, trò này không phải chị vừa xem em chơi một lần sao, vẫn chưa thử qua....."
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Không tin chị sao?"
Tưởng Thiên: "Không phải........."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười nói: "Vậy thì chờ chiến thắng của chị đi."
Tưởng Thiên:........
Vì sao lời này nghe hơi trẻ trâu?
Nam sinh hẳn là đi chung với bạn, lúc này một nhóm thiếu nam thiếu nữ vây quanh ồn ào. Hai người bắt đầu trò chơi, chọn hình thức đối chiến.
Thẩm Tích Nhược eo thon chân dài, đứng tại chỗ kéo súng đồ chơi, khẩu súng gác lên vai tư thế vô cùng đẹp, quần chúng vây xem đều nhìn cô chỉ trỏ.
Tưởng Thiên trừng mắt nhìn những người đó, ý bảo mọi người thành thật chút.
"Trò chơi bắt đầu!"
Máy game ra lệnh, nam sinh lập tức bắt đầu nỗ lực bắn.
"Oa! Cậu mau thắng đi, mỹ nữ đang đợi cậu!"
"Haha em gái, em có phải không được không, bằng không thì bỏ súng xuống nhận thua đi!"
"Em gái vốn không biết chơi! Nhanh nhận thua đi!"
Ngay từ đầu Thẩm Tích Nhược không đuổi kịp được tiết tấu, xung quanh ồn ào huyên náo.
Tưởng Thiên bên cạnh có chút lo lắng, bản thân mang tổng tài ra đây chơi, kết quả khiến tổng tài thua, chuyện này có chút khôi hài.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện, bản thân lo lắng vô ích.
"Bằng bằng bằng......."
Thẩm Tích Nhược mỗi khi đến lượt, đối thủ trên màn hình đều không lại cô, từng phát nhắm thẳng đầu bắn, mỗi lần đều được điểm tối đa, trên màn hình không ngừng hiện chữ "PERFECT" màu vàng.
Quần chúng vừa ồn ào vây xem lập tức cứng họng, nhìn chằm chằm điểm số không ngừng tăng lên của cô, tất cả đều không nói nên lời.
Tưởng Thiên đắc ý, lập tức múa may nắm tay, lớn tiếng kêu: "Cố lên cố lên cố lên! Tích Nhược giỏi nhất, Tích Nhược cố lên, Tích Nhược giỏi nhất, Tích Nhược mạnh nhất! Tích Nhược tất thắng!"
Rất nhanh, kết thúc một ván, Thẩm Tích Nhược không chút trì hoãn chiến thắng, còn thắng hơn đối phương mấy vạn điểm.
Trên trán nam sinh đều mồ hôi, nhìn kết quả, bất đắc dĩ cười, mở WeChat, đưa điện thoại cho Thẩm Tích Nhược, nói: "Trình độ của chị rất tốt, thêm bạn bè đi, về sau cùng nhau chơi."
Quần chúng vây xem: "Oh........"
Thẩm Tích Nhược nhàn nhạt đáp: "Không cần."
Nói xong, kéo tay Tưởng Thiên đi đến máy khác.
Quần chúng bỗng bật cười, hình ảnh hai mỹ nữ làm bạn thật sự quá đẹp, mọi người đều nhìn chằm chằm.
Tưởng Thiên cẩn thận quay mặt đi, nhìn về phía Thẩm Tích Nhược, thấy mặt chị hồng, đôi mắt tỏa sáng, khóe miệng mang ý cười, dáng vẻ rất vui.
Tưởng Thiên thở hắt nói: "Chị không giận sao?"
Thẩm Tích Nhược khó hiểu hỏi: "Vì sao phải giận?"
Tưởng Thiên lè lưỡi nói: "Chị đường đường là đại tổng tài, lại ở nơi này thi đấu với người khác......."
Thẩm Tích Nhược cười: "Này có là gì, chị cảm thấy rất vui. Hơn nữa, chị còn có thu hoạch rất lớn nha."
Tưởng Thiên: "Thu hoạch gì?"
Thẩm Tích Nhược: "Chị thắng em."
Tưởng Thiên: "............."
Nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không biết là chỗ nào.
Người này gần đây nói chuyện có chút kỳ lạ.
Hai người chơi hết thẻ ở khu trò chơi, lại chạy ra ngoài, theo ý Tưởng Thiên, mua hai ly trà sữa lớn.
"Trà sữa đậu đỏ, full đường, nhiều đậu đỏ cùng pudding!"
Hai ly trà sữa ấm trong tay, hai người ngồi ghế cao trong tiệm, mỉm cười nhìn đối phương.
Thẩm Tích Nhược uống trà sữa, nhíu mày nói: "Cái này ngọt quá."
Tưởng Thiên cười, nói: "Em thích uống như vậy, mỗi lần không vui thì sẽ uống một ly lớn."
Thẩm Tích Nhược nhạy bén nhìn nàng: "Bây giờ em đang không vui sao?"
Tưởng Thiên cười: "Sao có thể? Em vui muốn chết! Tổng tài chơi trò chơi với em, lại còn gắp thú cho em!"
Nàng biết, người Châu Âu Thẩm Tích Nhược này gắp thú tuyệt đối là giỏi nhất, quả nhiên Thẩm Tích Nhược đơn thương độc mã gắp cho nàng vài con thú bông.
Vịt con, thỏ con, hổ con gì đó, nàng đều cho vào bao nilon.
Nhìn Thẩm Tích Nhược cau mày, cẩn thận hút trà sữa, Tưởng Thiên bỗng có chút cảm khái.
Dưới ánh đèn vàng ấm này, Thẩm Tích Nhược như tinh linh giữa mặt trời lặn, xinh đẹp lại mang theo chút khoảng cách.
Cũng không biết làm sao lại dưỡng thành tính cách này, có lẽ, ngày thường chị nhất định rất ít khi thư giãn như vậy.......
Hơn nữa ánh mắt chị nhìn ba mình, Tưởng Thiên có thể đoán được gia đình chị hẳn không hạnh phúc.
Về Thẩm Tích Nhược, trong truyện không đề cập nhiều, chỉ nói đây là một nữ phụ trợ công. Nhưng hiện tại, Thẩm Tích Nhược là một người sống sờ sờ trước mặt Tưởng Thiên, là một mỹ nhân chân thật, là người bạn đầu tiên của Tưởng Thiên ở thế giới này.
Nàng vẫn luôn hy vọng Thẩm Tích Nhược có thể có nhiều cơ hội thư giãn, vui vẻ.
Tưởng Thiên trầm tư một lúc, lấy một con thú bông trong túi ra.
Là một con thú màu trắng có sừng, trên sừng là màu cầu vồng, trên thân là những ngôi sao nhỏ đủ màu sắc. Nó nhắm mắt lại, tư thế như thiếu nữ đang nguyện cầu.
Tưởng Thiên đưa thú một sừng cho Thẩm Tích Nhược, nói: "Cái này tặng cho chị!"
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu bỗng bị gương mặt tươi cười xán lạn của Tưởng Thiên chiếm cứ cả tầm mắt, một cảm giác ấm áp truyền vào tim, còn ấm hơn cả ly trà sữa cô vừa uống.
Cô cầm thú bông, nhẹ nhàng vuốt ve thân nó, kinh ngạc nói: "Vì sao lại đưa chị cái này?"
Tưởng Thiên chống cằm, chớp mắt nói: "Thú một sừng đại diện cho may mắn, tặng cho chị, hy vọng mỗi ngày về sau của chị đều may mắn, làm những chuyện không tốt xung quanh chị đều biến mất!"
Nàng giơ tay, làm tư thế bơi lội xung quanh Thẩm Tích Nhược như đang xua đi những chuyện không tốt, sau đó cười nói: "Tựa như vậy nè, tan biến! Tan biến! Tan biến!"
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, ôm thú một sừng vào lòng, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, chị sẽ quý trọng nó."
Nó là may mắn, là bảo bối mà Tưởng Thiên đưa.
Hai người không uống xong trà sữa, tiệm trà sữa đã đóng cửa, trung tâm thương mại bắt đầu phát thông báo sắp đóng cửa, nhắc nhở khách hàng rời đi.
Tưởng Thiên nhìn đồng hồ, kinh ngạc: "Trời ạ, đã 11 giờ rưỡi! Ký túc xá của em chuẩn bị đóng cửa rồi!"
Thẩm Tích Nhược muốn nói lại thôi, đi đến bãi đậu xe, mới kéo tay áo của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên quay đầu nôn nóng, thắc mắc nhìn cô.
Thẩm Tích Nhược nói: "Chị có nhà gần đây, chỉ một mình chị ở."
Tưởng Thiên cảm giác bầu không khí dần quỷ dị.
Đôi mắt Thẩm Tích Nhược đen bóng, kéo tay nàng, giống như thiếu nữ nhẹ lắc: "Đêm nay ở chỗ chị, được không?"
Thấy Tưởng Thiên phát ngốc, Thẩm Tích Nhược bổ sung nói: "Chị sẽ không làm chuyện xấu."
Tưởng Thiên: Mẹ nó, đây là đang dụ dỗ thiếu nữ sao! Này ai mà chịu được! Aaaa mình chết mất!
"Được! Vì sao không được! Đi đi đi, lập tức đi!"
Danh Sách Chương: