• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thể nhân viên đều mở to miệng.
Thậm chí có người chọc cánh tay người bên cạnh, thử dò hỏi:
"Tôi không nghe lầm chứ?"
"Ừ, anh không có.....tôi cũng nghe thấy........"
"Nhưng sao có thể?"
Âm thanh nói nhỏ không ngừng truyền vào tai Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên không dám động, không dám quay đầu, càng không dám nhìn người khác, bởi vì nàng đang bị Thẩm Tích Nhược nhìn chăm chú, tựa như linh hồn bị bắt lấy.
Đôi mắt màu đen mỹ lệ của Thẩm Tích Nhược nặng nề nhìn nàng, trong mắt chứa chút mộng ảo cùng mê mang, tựa như ngọn lửa được giấu trong băng.
Tưởng Thiên đành lên tiếng: "Tích....Nhược?"
Thẩm Tích Nhược chớp mắt, nháy mắt khôi phục trạng thái như trước, trở lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.
Nhưng đáy mắt cô lại có thứ gì đó bị áp xuống, không tránh được tầm mắt của Tưởng Thiên.
Đó nhìn qua....hình như là nước mắt?
Nội tâm Thẩm Tích Nhược có chút chua xót.
Vừa rồi trong nháy mắt Tưởng Thiên làm cô có chút ngây người. Cô nhớ đến kiếp trước từng thấy dáng vẻ đóng phim của Tưởng Thiên.
Khi nàng đóng phim rất có sức sống, rất đẹp.
Tựa như vừa rồi.
Nhưng kiếp trước, sự nghiệp của Tưởng Thiên đã bị đoạn ngược luyến kia ngừng hẳn, lúc sau, cô không gặp qua dáng vẻ này của Tưởng Thiên.
Hiện tại chợt nhìn thấy, trong lòng Thẩm Tích Nhược cảm khái vạn phần, Tưởng Thiên đầy sức sống như vậy làm cô cảm thấy vui mừng.
Cảm xúc mãnh liệt, cô biết mình có chút thất thố, vội vàng thay đổi biểu cảm, áp xuống tâm tình đột ngột của mình, cố trở về trạng thái bình thường.
Cuộc họp này vì có Thẩm đại lão dự thính, họp vô cùng thuận lợi, rất nhiều vấn đề đều được thảo luận rất tinh tế, quay chụp kế tiếp sẽ thông thuận rất nhiều.
Sau khi tan họp, mọi người trong phòng dần rời đi.
Tưởng Thiên vốn muốn đi theo, lại bị Thẩm Tích Nhược nắm tay giữ lại, bảo nàng tiếp tục ngồi xuống.
Trịnh Dương là người ra cuối cùng, trước khi ra, nàng nhìn về phía Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên vội tươi cười nhìn nàng, Trịnh Dương bĩu môi, hoàn toàn không đáp lại, rất nhanh xoay người rời đi.
Tưởng Thiên nghĩ thầm, nữ phụ văn cẩu huyết, quả nhiên không đi đường tầm thường.
Trong phòng chỉ còn hai người, đều ngồi trên ghế.
Thẩm Tích Nhược đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, nghiêm túc xoay người nói: "Tưởng Thiên, chị có một câu hỏi."
Cổ tay Tưởng Thiên nổi da gà, tay đối phương ấm áp dễ chịu đặt trên cổ tay mình, xúc cảm rất rõ ràng.
Tưởng Thiên cũng nghiêm túc theo: "Chị nói."
Thẩm Tích Nhược nói: "Em có thích đóng phim không?"
Tưởng Thiên gật đầu, nói lời thật lòng: "Em thích."
Ánh mắt Thẩm Tích Nhược trầm xuống: "Vậy, em không cần từ bỏ nó, dù tình huống thế nào, đều phải kiên trì theo đuổi."
Tưởng Thiên không thể hiểu được: "Đúng vậy, em đương nhiên sẽ không từ bỏ, em thật sự có thể chịu khổ, nhất định có thể kiên trì theo đuổi! Nhưng vì sao chị lại hỏi cái này?"
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ lại không nói ra.
Qua lúc lâu, Thẩm Tích Nhược thở dài, nhẹ giọng nói: "Chị cũng hy vọng em kiên trì."
"Không cần bị những chuyện tình cảm linh tinh ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, đây là dừng chân căn bản trong xã hội của em, cũng là bảo đảm tư tưởng độc lập của cá nhân em." Thẩm Tích Nhược thầm nghĩ, đáng tiếc cô không thể nói những lời này với Tưởng Thiên, như vậy sẽ rất kỳ quái.
Tuy Tưởng Thiên không hiểu Thẩm Tích Nhược làm sao, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đây là giấc mộng của em, em nhất định sẽ kiên trì, chị yên tâm."
Thẩm Tích Nhược gật đầu, nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên.
Thẩm Tích Nhược này vì sao luôn có những lúc làm nhiều việc mà người khác không hiểu, làm người khác phải suy đoán ý của cô.....
Tưởng Thiên mắng thầm.
Sau đó, Tưởng Thiên tươi cười thật lớn, tám cái răng đều lộ ra, cười lớn nói với Thẩm Tích Nhược: "Em nói thật! Thẩm tổng.....Không phải, Tích Nhược, chị rất hợp đóng phim! Haha!"
Thẩm Tích Nhược bật cười, nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, khóe miệng càng cong hơn: "Chị không biết đóng phim."
Tưởng Thiên thấy mình hướng dẫn hữu hiệu, tức khắc cười càng vui vẻ, vỗ vai Thẩm Tích Nhược, như anh em tốt nói: "Không thành vấn đề, em dạy chị! Đóng phim thật ra không khó, chỉ cần thả lỏng rồi diễn là được!"
Thẩm Tích Nhược mỉm cười nhìn nàng: "Được."
Rất nhanh đến ngày tiến tổ, gần đây Tưởng Thiên ở ký túc xá nghiên cứu kịch bản, xin nghỉ tiết. Giáo viên khoa biểu diễn đối với chuyện này tập mãi thành quen, lập tức phê nghỉ dài hạn.
Trì Lộ Lộ bị nàng kéo đến đối diễn, có khi một ngày còn chưa làm gì, ở ký túc xá không ngừng đối diễn, làm Trì Lộ Lộ mệt không thôi.
"Được được! Mình không muốn đối diễn nữa! Đoạn này không phải cậu đã tập vài lần rồi sao, sao lại còn phải đối diễn! Trời cao ơi, con tuyệt vọng quá!"
Tưởng Thiên trấn an nàng: "Lúc này mới diễn năm lần, cảm xúc đoạn này mình vẫn chưa làm tốt, tiếp đi tiếp đi! Ai nha, mình mua trà sữa cho cậu, được không?"
Trì Lộ Lộ ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai ~ đối diễn với cậu mệt quá, mệt rồi uống trà sữa, uống trà sữa sẽ béo! Đây là tai nạn lao động, cậu phải bồi thường cho mình!"
Tưởng Thiên gật đầu, tiếp tục xem kịch bản.
Trì Lộ Lộ chớp mắt, nói với Tưởng Thiên: "Mình muốn phúc lợi! Nói cho mình nghe chút chuyện bát quái đi! Cậu với Thẩm tổng kia là thế nào?"
Nhắc đến Thẩm tổng, cả người Tưởng Thiên cứng đờ, vốn đang ngồi trên ghế, lúc này cảm giác như trên ghế có đinh.
Nàng vặn thân, xấu hổ cười: "Ân.....không có gì."
Trì Lộ Lộ cười, lấy điện thoại, xem diễn đàn của trường.
Chỉ thấy một tiêu đề mấy ngày trước vẫn ở trang đầu: "Tin nóng! Hoa khôi là bạn của Thẩm tổng giải trí Khuynh Thành? Thẩm tổng bá đạo hộ hoa, chính miệng thừa nhận! Bên trong có ảnh chụp!"
Tưởng Thiên: "............... Này là thế nào? Hiện tại sinh viên đều nhàn rỗi như vậy sao?"
Trì Lộ Lộ: "Vậy thì không, sinh viên thường ngày sẽ đọc chút tin tức nội bộ trong trường, hoặc tin bát quái, cậu là hoa khôi của trường, tin bát quái của cậu đương nhiên chấn động toàn trường! Này này cậu click vào đọc đi, nói chân tướng cho mình nghe được không? Mình lại cùng cậu đối diễn năm lần nữa!"
Mắt thấy Trì Lộ Lộ vỗ ngực bảo đảm, Tưởng Thiên qua loa nói: "A, cái này, mình cùng Thẩm tổng giải trí Khuynh Thành là lúc.....lúc ký hợp đồng biết nhau. Bọn mình là bạn bình thường, mình ngồi xe Thẩm tổng vài lần là vì tiện đường..... Không có gì khác."
Hai mắt Trì Lộ Lộ tỏa sáng nói: "Ai nha, thật sự không có gì sao?"
Bỗng điện thoại Tưởng Thiên vang lên, nàng cầm lên xem, là số của Thẩm tổng.
Nàng tiếp điện thoại, giọng hoạt bát ngày thường nháy mắt trở nên ôn nhu đáng yêu: "Chào buổi chiều, Thẩm tổng, chị có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng mát lạnh: "Gọi tên chị."
Tưởng Thiên xấu hổ nhìn Trì Lộ Lộ hai mắt tỏa sáng ngồi xổm bên cạnh, khó khăn nói: "Tích Nhược......"
Trì Lộ Lộ nghe được nàng gọi tên tổng tài Khuynh Thành, tức khắc cười rộ.
Thẩm Tích Nhược bên kia cười khẽ nói: "Mấy ngày nữa đến đoàn phim, em chuẩn bị tốt chưa?"
Tưởng Thiên gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Cái đó, em còn đang chuẩn bị....."
Thẩm Tích Nhược: "Chị phái xe đến đón em."
Tưởng Thiên mềm yếu nói: "Có phải chị cũng đến đoàn phim xem không?"
Thẩm Tích Nhược đương nhiên nói: "Đúng vậy."
Tưởng Thiên: ".......Em diễn cảnh đầu! Chị muốn xem sao?"
Thẩm Tích Nhược cười khẽ: "Chị tin tưởng thực lực của em."
Gác máy, bên tai Tưởng Thiên vẫn vang lên giọng nói dễ nghe của Thẩm Tích Nhược, âm thanh không ngừng vờn quanh 360 độ.
Này này này...... là đối tượng tình một đêm của mình, gần đây mỗi ngày đều có liên quan đến mình, là bạn bè cũng được, nhưng chị còn muốn xem cảnh diễn đầu tiên của mình ở thế giới này........
A! Xấu hổ quá! Làm sao bây giờ!
Hơn nữa Tưởng Thiên biết, trong truyện, đạo diễn Chúc Ngư ở cảnh đầu là bắt nàng diễn.....cảnh hôn.......
Tuy này là giả, nhưng đây là cảnh diễn đầu tiên trước mặt đối tượng tình một đêm, Thẩm đại tổng tài sẽ rất táo bạo, nếu vậy về sau mình làm sao còn mặt mũi gặp chị!
"Này! Hoàn hồn! Đại tổng tài của cậu tốt như vậy sao, nhận điện thoại xong hồn cậu cũng bay mất!"
Trì Lộ Lộ cười, vẫy tay trước mặt Tưởng Thiên.
"Cái gì mà tổng tài của mình, nói lung tung!"
Tưởng Thiên trừng Trì Lộ Lộ, xoay người sang chỗ khác, vừa xem kịch bản.
Trên tay không tự chủ nhìn đoạn miêu tả cảnh hôn, tưởng tượng......
Diễn hôn....hôn.... Đêm đó mình với Thẩm Tích Nhược có hôn nhau sao? Không nhớ được......
Nếu không hôn vậy sẽ rất đáng tiếc, môi Thẩm Tích Nhược hoàn mỹ như vậy, cánh môi tươi mới như vậy, quả thực là làm người ta muốn phạm sai.....
Nhưng dù tối đó có hôn, mình cũng không nhớ rõ mọi chuyện, cho nên mới nói thuốc kia thật đáng ghét, làm mình choáng váng quá mức, còn có tác dụng phụ mất một phần ký ức.
Thật là........
Tưởng Thiên tâm viên ý mãn không thể xem nổi kịch bản, nằm trên bàn như cá mặn.
Ngày quay phim, Tưởng Thiên đến rất sớm, trốn trong góc phòng ôn lại lời thoại hôm nay.
Khi Thẩm Tích Nhược đến, cả đoàn phim nhanh chóng khẩn trương, nàng cố ý xem vị trí của Thẩm Tích Nhược, còn mình thì trộm chạy thật xa để cô không phát hiện.
Kết quả, bỗng nhiên, nhân viên đoàn phim xôn xao, có người nói:
"Mẹ nó! Sao Thẩm tổng kia cũng đến!"
"Trời ạ, anh ấy đi về phía này! Soái quá, ngầu quá!"
Tưởng Thiên nghĩ thầm không biết là ai, vừa soái vừa khốc có thể hơn Thẩm Tích Nhược? Xoay đầu nhìn.
Sau đó tươi cười của nàng dần đọng lại.
Thẩm Tích Chu bước về phía nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK