Phương Ứng Hứa dứt lời hồi lâu Tưởng Thiên vẫn không đáp lại. Hắn nhìn biểu cảm của nàng không đúng lắm.
Biểu cảm của Tưởng Thiên sao lại là.... xấu hổ?
Mà không phải sợ hãi như hắn dự đoán.
Nhưng giờ phút này bằng bất cứ giá nào hắn đã vượt qua chỉ thị của Thẩm gia mà đến nhắc nhở Tưởng Thiên. Nhưng thời gian không đủ chỉ có thể nói ngắn gọn.
Vì thế hắn nói: "Thời gian của tôi không nhiều. Hôm nay tôi đến là muốn nhắc cô cẩn thận Khúc Hổ. Sau lưng gã là Thẩm gia...."
Tưởng Thiên ngắt lời hắn hỏi: "Vậy còn anh? Thân phận của anh là gì? Anh đứng ở lập trường nào?"
Nàng thấy rất kỳ lạ, Phương Ứng Hứa không phải luôn đối phó với Thẩm Tích Nhược sao? Hắn không phải người của Thẩm gia sao? Vì sao lại muốn nhắc nhở mình? Hắn làm vậy khác nào phản bội?
Mà mình vốn cũng không thể là lý do khiến Phương Ứng Hứa phản bội? Lẽ nào do mình đẹp gái hay do hào quang nữ chính?
Phương Ứng Hứa cười lạnh. Lúc này hắn hoàn toàn khác dáng vẻ cợt nhả người thường.
Hắn trầm giọng nói: "Lập trường của tôi không do chính tôi quyết định. Chỉ là tôi không muốn làm chuyện xấu. Lần này tới đây chủ yếu vì nể mặt Thẩm Tích Nhược, cô ấy từng giúp tôi. Tôi không phải kẻ vong ân, trơ mắt nhìn cô ấy đau khổ."
Tưởng Thiên nhìn hắn không giống giả, cắn môi đáp: "Vậy cảm ơn anh."
Phương Ứng Hứa lại nói về tác phong làm việc của Khúc Hổ cùng phỏng đoán kế hoạch tiếp theo của Khúc Hổ. Nói xong lập tức rời đi, toàn bộ quá trình chưa đến năm phút.
Phương Ứng Hứa rời đi, Tưởng Thiên đóng cửa lại, quay đầu thấy Thẩm Tích Nhược đứng ở cửa phòng ngủ đang nhìn mình.
Tưởng Thiên hoảng sợ, nhớ tới lời của Phương Ứng Hứa, mặt nàng bỗng đỏ ửng, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Thẩm Tích Nhược.'
Lúc trước nàng chỉ mơ hồ cảm thấy Thẩm Tích Nhược có ý với mình nhưng hiện tại.... bị người ngoài nói trúng.
Một khi sự thật bị vạch trần, quan hệ và bầu không khí giữa hai người sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tưởng Thiên thật sự không biết nên xử lý thế nào. Đối mặt với đối tượng tình một đêm và sự thật bị người khác nói ra ngoại trừ xấu hổ nàng không nghĩ ra cảm xúc nào....
Nàng cúi đầu nhìn dép mình, im lặng không nói lời nào.
Nàng thật sự không biết nên nói gì? Nàng nên nói gì đây? Lẽ nào nên nói: "Cảm ơn chị đã thích em. Em thấy vui lắm?"
Thôi, người ta là Thẩm Tích Nhược nào phải fans mà dễ lừa.
Tuy nàng không nhìn cô nhưng vẫn biết cô đang chậm rãi đi đến.
Thảm lông xám hiện lên bóng người, nàng không ngẩng đầu, không biết biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, trái tim cũng vì thế bắt đầu đập loạn.
"Em, em cảm thấy Phương Ứng Hứa này kì lạ quá. Có lẽ anh ta đang nói đùa..." Tưởng Thiên lo sợ cất lời.
Nàng vừa tìm lý do cho mình vừa chờ mong Thẩm Tích Nhược phản bác mình.
Chị nói đi. Dù đó là giả hay thật, chị cũng nên lên tiếng đi?
Nhưng nàng đợi mãi chỉ được một chữ: "Ừ."
Trong lòng nàng bỗng nổi giận, một cảm xúc không nói thành lời. Bỗng chốc nàng cảm thấy ánh đèn trong phòng như ảm đạm đi.
Khi ngước nhìn lên, Thẩm Tích Nhược đã xoay người đi đến bên bàn trà, rót ly nước cho mình.
Ly nước che đi biểu cảm và tầm mắt của cô, cô chậm rãi đặt ly kề bên môi, uống nước. Hàng mi dài rũ bóng xuống gương mặt nhỏ.
Dáng vẻ yếu ớt như chính nước trong chiếc ly trên tay cô.
Quá đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đây là người phụ nữ có sức hấp dẫn.
Nhưng cũng vì thế mà nàng phải ngăn cản, phải khiến bản thân thật bình tĩnh.
Tưởng Thiên đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu. Nàng cảm nhận được mình đã khống chế được cảm xúc mới xoay người ngồi cạnh Thẩm Tích Nhược, uống sạch nước trong ly.
Vừa rồi khi đang cổ vũ tâm lý của mình khiến miệng lưỡi khô rát, dòng nước mát lạnh chảy xuống họng cũng dịu đi tâm trạng nàng phần nào.
"Lời của Phương Ứng Hứa có thật không chị?" Tưởng Thiên hỏi.
"Lúc nhỏ, chị thật sự đã cứu cậu ta, chị tin tưởng cậu ta." Thẩm Tích Nhược nhìn ly đáp.
"Vậy ba chị.... phải làm sao đây?" Tưởng Thiên cẩn thận vừa quan sát sắc mặt Thẩm Tích Nhược vừa hỏi.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến người nhà của Thẩm Tích Nhược. Nàng không có người nhà cũng không biết người nhà đối xử với nhau thế nào, cũng không biết Thẩm Tích Nhược sẽ cảm thấy thế nào.
Thẩm gia trong trí nhớ của nàng là bữa tiệc tối huy nga tráng lệ, là ánh mắt đầy uy hiếp và khôn khéo của Thẩm Bác.
"Chị sẽ xử lý. Tưởng Thiên, chị xin lỗi." Thẩm Tích Nhược đột nhìn nhìn Tưởng Thiên nói.
"Vì sao chị phải xin lỗi?" Tưởng Thiên khó hiểu, chớp mắt hỏi lại.
"Vì tình cảm của chị đã mang đến rất nhiều phiền phức cho em. Vì vậy xin lỗi em." Thẩm Tích Nhược đứng lên, trang trọng xin lỗi nàng.
Tưởng Thiên không biết nên ứng phó thế nào. Nàng vừa kinh sợ, vừa xấu hổ lại mơ hồ.
Sao chị lại bất ngờ nói ra? Sao lại không cho nàng một chút chuẩn bị nào?
Mà đây có phải là đang tỏ tình không?
"Em, em...."
"Em không cần phải nói, chị đã sớm hiểu tâm ý của em. Là do chị vượt quá giới hạn bạn bè khiến em gặp nhiều rắc rối. Cho nên chị sẽ tự giải quyết những rắc rối này." Thẩm Tích Nhược đứng đó, nghiêm túc nói.
Đôi mắt cô đen láy. Khi nghiêm túc, ánh mắt như một hố đen vũ trụ cất chứa tất cả những cảm xúc, tình cảm của cô.
Nhưng suy cho cùng, tình cảm là chuyện riêng, cô không có quyền buộc ai phải theo ý mình. Trong tình huống bất ngờ bị lộ như bây giờ, cô chỉ có thể làm vậy.
Nếu được, cô mong khi Tưởng Thiên chỉ tỏ vẻ từ chối, cô có thể chôn giấu tình cảm của mình suốt đời. Không cần phải nói, không cần khiến nàng bối rối.
"Về sau, chị sẽ giữ vững bổn phận bạn bè của mình." Nói xong, Thẩm Tích Nhược gắt gao nhìn Tưởng Thiên.
Ánh mắt đó khiến nàng kinh hãi.
Chúng vừa sâu vừa đen, không có ánh sáng, không có hy vọng, chỉ có một lời hứa trịnh trọng.
Gương mặt Thẩm Tích Nhược tái nhợt, da cô trắng buốt, đáy mắt đỏ ửng nhưng ánh mắt trầm tĩnh, bình thản không toát lên chút đau đớn nào.
Tưởng Thiên biết chị đang kiềm nén nỗi đau của mình vì khi thể hiện nó ra cũng sẽ như một lời khiển trách Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược xoay người đi về hướng cửa.
Nhin bóng dáng thon gầy, kiên định của chị, Tưởng Thiên hiểu rõ tâm trạng của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược không muốn đặt áp lực lên vai Tưởng Thiên. Tất cả đau khổ, áp lực, mệt mỏi cứ để riêng cô gánh vác.
Nhưng, nhưng.... đó là không đúng!
Tưởng Thiên cũng không rõ không đúng chỗ nào nhưng nàng biết như vậy là sai. Nàng không muốn nhìn thấy Thẩm Tích Nhược đau khổ.
Nàng vội bước đến.
Khi sắp đến eo Thẩm Tích Nhược, nàng bỗng nắm lấy tay cô.
"Chị đợi đã! Chị, chị đừng vậy mà....."
Tưởng Thiên kéo tay Thẩm Tích Nhược, luống cuống nói.
Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy đôi mắt thâm trầm không cảm xúc của Thẩm Tích Nhược.
Nàng sợ hãi, co rúm. Đôi môi run rẩy, không nói thành lời.
Sau đó, nàng thấy Thẩm Tích Nhược mỉm cười nhìn mình.
Nụ cười chị như hoa anh đào ngày xuân.
"Không sao đâu, em đừng lo cho chị, chị sẽ tự điều chỉnh rất nhanh. Chúng ta vẫn sẽ là bạn mà. Đúng không?"
Giọng Thẩm Tích Nhược dịu dàng như gió xuân. Nó là âm thanh ấm áp mà Tưởng Thiên nghe nhiều nhất.
"Nhưng, nếu chúng ta là bạn vậy thì chúng ta cùng gách vác mới phải....."
Tưởng Thiên nghĩ mãi cũng tìm được lý do.
Nàng không biết phải gánh vác điều gì, nàng chỉ biết mình không thể để Thẩm Tích Nhược rời đi như vậy.
Tay nàng nắm lấy ngón tay chị, cảm nhận sự lạnh lẽo từ đó. Nàng không kiềm được áp tay mình lên.
Thẩm Tích Nhược dùng tay khác mở ngón tay Tưởng Thiên ra: "Em đừng lo! Chuyện chị thích em sẽ không khến em bối rối. Chị sẽ xử lý tất cả, em chỉ cần làm chính mình là được."
Nói xong, cô quay đầu nhìn Tưởng Thiên cười.
Tưởng Thiên ngây ngốc, ngón tay bị đối phương mở ra mà bản thân lại như người máy ngây ngốc đứng yên. Trong lòng nàng bỗng cảm thấy chua xót.
Thẩm Tích Nhược mở cửa, rời đi.
Tưởng Thiên đóng cửa lại, nằm trên giường lăn lộn đến nửa đem vẫn không ngủ được.
Nàng lo Thẩm Tích Nhược về phòng một mình sẽ buồn, lại lo chuyện Phương Ứng Hứa nói với mình, rồi lo nếu Thẩm gia đối phó Thẩm Tích Nhược thì nên làm gì..... Một đêm lo lắng là một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau, nàng rời giường, muốn đi tìm Thẩm Tích Nhược mới nhớ mình không biết đối phương ở đâu bèn gửi tin cho Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược rất nhanh đã báo số phòng cho nàng, sau đó lại nhắn: "Em không cần đến đâu, chị đã ra ngoài rồi."
Tưởng Thiên vắng vẻ, lủi thủi đến phim trường.
Đoàn phim hôm nay rất náo nhiệt, chỉ đạo võ thuật và tổ đạo cụ đã chuyển một vài vật phẩm và ngựa đến.
"Oa! Hôm nay bắt đầu diễn cảnh thúc ngựa! Em còn chưa nhìn thấy ngựa thật. Con nào con nấy cũng đẹp!"
Triệu Phỉ Phỉ hào hứng nói. Nàng ngồi cạnh Tưởng Thiên nhưng ánh mắt thi thoảng nhìn về đàn ngựa.
"Ờ." Trong lòng Tưởng Thiên có tâm sự, nói chuyện cũng không có sức.
"Hôm nay quầng thâm của cô hơi nhiều phải dùng nhiều kem che khuyết điểm. Cô Tưởng nhớ giữ gìn sức khỏe, đi ngủ đúng giờ."
Chuyên viên trang điểm nói xong, Tưởng Thiên chỉ cười xấu hổ đồng ý.
Chờ nàng make up xong, phó đạo diễn đi đến cười nói: "Vốn ngựa thuê phải đợi mấy ngày mới đến. May mắn đoàn phim đăng ký trước chúng ta bảo không dùng ngựa nên đến lượt đoàn của mình. Dựa theo lịch trình thì cảnh đầu do cô đóng. Nhớ khởi đầu cho tốt, tôi nghe chỉ đạo võ thuật khen cô học võ còn tốt hơn Khúc Hổ."
Tưởng Thiên gật đầu cười, đi đến con ngựa trắng do đoàn phim chỉ định cho mình, nàng lấy tay xoa mặt ngựa.
Đôi mắt nó rất lớn, ánh mắt dịu dàng cộng thêm hàng mi khiến nó trông rất hiểu ý người.
Khúc Hổ ở phía sau nhìn động tác của nàng, tươi cười lộ vẻ chắc thắng.
Danh Sách Chương: