Sáng hôm sau, Tưởng Thiên đến đoàn phim, Thẩm Tích Nhược cần phải đến trung tâm thành phố làm chút việc, hai người tạm biệt nhau ở cửa khách sạn.
Qua đêm qua, Tưởng Thiên cảm thấy tảng đá trong lòng như rơi xuống, nàng ngủ một giấc đến sáng, không còn mơ thấy ác mộng liên quan đến tai nạn giao thông.
Cũng có lẽ vì tối qua Thẩm Tích Nhược nằm cạnh nàng ngủ.
Chị vốn muốn ngủ ở phòng mình nhưng Tưởng Thiên kéo chị lại. Vì thế cả hai yên lặng ngủ trên giường.
Đây không phải lần đầu cả hai ngủ chung nhưng hai người giống như lần đầu, hồi hộp, ngại ngùng.
Thẩm Tích Nhược mặc áo ngủ, che kín cả người, cô nằm yên bất động, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Tưởng Thiên nghe tiếng thở của người bên cạnh, cảm nhận được nhiệt độ của chị, dần chìm vào giấc ngủ, cả đêm ngọt ngào.
Sáu giờ nàng rời giường, tuy dậy sớm nhưng Tưởng Thiên ngồi trên xe, tinh thần phấn chấn, ngâm nga.
Triệu Phỉ Phỉ tò mò hỏi: "Chị Thiên Thiên, chị có chuyện vui sao? Tối qua chị gặp được chuyện tốt gì sao?"
Tưởng Thiên nghiêm túc nói: "Tối qua chị ngủ cùng tiên nữ nên giờ còn đang lâng lâng."
Triệu Phỉ Phỉ: "Tiên nữ nào, chị à, chị cong sao?"
Tưởng Thiên: "Sao giờ em mới biết?"
Triệu Phỉ Phỉ đảo mắt, cười, vỗ trán: "Phải ha, nhìn đầu óc em xem, sao giờ mới biết được. Em chỉ nghĩ thông suốt thôi."
Tưởng Thiên: "Em nghĩ thông suốt chuyện gì?"
Triệu Phỉ Phỉ: "Thì nghĩ rõ về quan hệ của chị với Thẩm tổng đó, sau này em phải chuẩn bị uống rượu mừng của hai người, haha."
Tưởng Thiên: "...........Thật sự rõ vậy sao?"
Triệu Phỉ Phỉ gật đầu: "Dạ phải!"
Tưởng Thiên im lặng, bất đắc dĩ. Nàng còn chưa biết chuyện với Thẩm Tích Nhược là sao mà quần chúng xung quanh đã xem hai người là một cặp.
Nàng đưa tay nắm ngọc Quan Âm trong áo. Thật ra nàng không tin nhưng nếu Thẩm Tích Nhược đưa thì khác.
Tưởng Thiên giải thích: Thẩm Tích Nhược là bá tổng mạnh nhất truyện, chẳng lẽ lại đưa đồ kém chất lượng cho mình, tượng ngọc này nhìn bình thường nhưng giá trị chắc chắn cao ngất!
Cho nên mình mới đeo nó mà không phải vì lý do khác!
.........Cảm giác tốt thật, ấm áp thoải mái giống với Thẩm Tích Nhược.
Vào đoàn phim, Tưởng Thiên hưng phấn, khi đến chào đạo diễn, đạo diễn nhìn nàng, cười: "Có phải tiểu Tưởng gặp được chuyện vui không? Tôi thấy tâm trạng hôm nay của cô tốt lắm đó!"
Tưởng Tiên gật đầu, cười đáp: "Phải đó, nhân lúc hôm nay trạng thái tốt anh xếp thêm mấy cảnh nữa cho tôi nha, tôi sẽ cố gắng!"
Sở Cầm ghen tức nhìn đạo diễn trò chuyện vui vẻ với Tưởng Thiên.
Nàng lẩm bẩm với cô diễn viên bên cạnh: "Nhìn cô ta xem, ỷ vào tuổi trẻ mà đi trêu ghẹo đạo diễn, thật chẳng ra làm sao."
Cô diễn viên nọ tên Mao Diễm, nàng debut nhiều năm, chuyên đóng nữ phụ. Nàng đã sớm ngứa mắt Tưởng Thiên nên nàng và Sở Cầm luôn có cùng chủ đề trò chuyện.
Sở Cầm tìm đám phóng viên để phỏng vấn, Mao Diễm thì phối hợp với cô nói xấu Tưởng Thiên.
"Cô ta trẻ bây giờ thôi chứ đâu thể trẻ hoài, ai mà không có tuổi trẻ, lấy gương mặt là gốc rễ thì tôi đây xem thường!"
Mao Diễm ưỡn ngực, cảm thấy mình là người chính trực, ghét ác như thù, nàng luôn bị đám người trẻ như Tưởng Thiên cướp mất cơ hội, đây là lỗi của cuộc đời!
Nàng chưa nói đủ, tiếp tục: "Xã hội này hỏng hết rồi, con gái thì chỉ cần khoe mặt là có cơ hội! Hỏng hết hỏng hết rồi!"
Sở Cầm liếm môi, trợn mắt, đáp: "Tiến triển trên mạng tốt lắm, cô ta sắp phải bồi tội cho anh Khúc Hổ nhà tôi."
Dư luận trên mạng đang khí thế hừng hừng, sau lưng có người thúc đẩy nhưng cấp bậc như Sở Cầm và Mao Diễm thì hoàn toàn không làm được.
Hai người dựa vào tường, tay nắm túi giữ ấm, cười nhạo, đang mắng Tưởng Thiên thì nghe có người gọi: "Sở Cầm! Cô mau tới sắp xếp, ở đây có fans đến tham ban."
Sở Cầm: "Gì cơ?"
Ở cái thành phố sa mạc lạnh ngắt này còn có fans đến tham ban.
"Fans của ai?"
"Khương Tử Hi!"
"À... Vậy OK."
Sở Cầm yên tâm, fans của Khương Tử Hi luôn như nước với lửa với fans Tưởng Thiên, các nàng sẽ không nói tốt cho Tưởng Thiên, sẽ không giúp Tưởng Thiên tẩy trắng.
Lúc này, nàng phải chơi Tưởng Thiên một vố để Tưởng Thiên biết tôn trọng nhân viên là phép tắc cơ bản, nếu không thì cô nàng sẽ coi trời bằng vung!
Sở Cẩm vờ nhiệt tình ra đón tiếp fans quả nhiên thấy mấy chục cô gái đang giơ đèn tím của Khương Tử Hi, mặt các nàng tím đi vì lạnh nên Sở Cầm vội mời người vào.
Trong đó có một người cao gầy, mặc áo khoác, khí chất xuất chúng làm Sở Cầm không nhịn được nhìn vài lần, đến gần cô hỏi: "Cô cũng là fans của Tử Hi sao? Mọi người may mắn lắm, hôm nay Tử Hi có mấy cảnh lận."
Người nọ gật đầu, im lặng.
Sở Cầm chú ý cô cầm bó hồng trắng, còn rất tươi mới, hâm mộ nói: "Hoa này nhìn tươi quá, ở sa mạc mà cũng có thể mua được hoa kiểu này sao! Cô mua nó ở đâu?"
Cô nọ lên tiếng, giọng lành lạnh: "Máy bay chuyển đến."
Sở Cầm: "Aiya! Thật lợi hại! Tử Hi đúng là có phúc, có fans lợi hại như cô!"
Các fans cũng rất hâm mộ nhìn cô gái có vóc dáng cao gầy đó, ai mà không muốn đưa hoa ship từ máy bay đến cho idol? Đúng là giàu có!
Nhưng cũng có không ít người nhìn sườn mặt của người nó, nghĩ đến ai đó, lập tức che miệng, kích động khều bạn mình: "Aaaaa, mình nhìn lầm sao, người đó có phải là Thẩm tổng không?"
"Là Thẩm tổng, lúc trước không phải Thẩm tổng từng hợp tác với Tử Hi sao. Hôm nay cô ấy có thể đến xem Tử Hi?"
"Thế thì chưa chắc..... Nhưng Thẩm tổng đẹp thật đó!"
Sở Cẩm tập trung các fans vào một góc để mọi người đúng đó chờ Khương Tử Hi hóa trang xong gặp các nàng.
Trước đó, bọn họ bị phim trường thu hút.
Lúc này giữa phim trường, Tưởng Thiên treo dây thép, chuẩn bị diễn.
Cảnh đầu tiên hôm nay là Minh Duyệt công chúa luận võ với đại tướng bên địch, không chỉ động tác khó mà phần tình cảm lại càng khó.
Nàng rất kinh nhẫn đứng trước máy quay, nhắm mắt chuẩn bị, khi thư ký đánh bản.
"Cảnh thứ ba mươi tám của Minh Duyệt, chuẩn bị xong chưa?"
Tưởng Thiên mở mắt, trong ánh mắt là sự sắc bén của Minh Duyệt, nàng trầm giọng nói: "Chuẩn bị xong rồi!"
Tiếng "cạch" vang lên, trong sân không còn là Tưởng Thiên, chỉ có Minh Duyệt.
"Muốn cứu gã thì so chiêu với ta!" Tướng quân của kẻ địch cao tráng khiêu khích.
"Tới đây." Minh Duyệt trầm giọng nói, chân đạp lên cát vàng, chạy ra.
Khi chạy, kiếm trong tay giơ lên, con ngươi nheo lại, dáng người gầy ốm mạnh mẽ, sợi hồng anh nơi chuôi kiếm bay lên.
Thiếu nữ mặc đồ trắng, đạp lên cát đấu với vị tướng quân cường tráng.
Đây là chiến trường, chiêu chiêu hiểm ác, không ai thủ hạ lưu tình, càng không phải nơi hoa chân múa tay.
Tầm nhìn chỉ thấy toàn cát vàng. Nhưng bên trong cát vàng là Lý Ngọc Lãng quần áo rách nát đang bị trói chặt.
Minh Duyệt khí thế chém tới, nàng nhìn thoáng đối phương, chân bay lên không trung.
"Khốn khiếp!" Nàng tức giận mắng, thân thể lung lay, khó khăn né tránh công kích của kẻ địch.
Kẻ địch cười, cho rằng nàng thúc thủ chịu trói, không ngờ nàng lại càng tấn công mãnh liệt, cát xung quanh đảo loạn.
Tham Mưu bên kia nham hiểm dùng cây dao nạm ngọc rạch một đường lên mặt Lý Ngọc Lãng.
Sau đó, hắn kêu lên: "Công chúa, gã đàn ông của ngươi đã hủy dung nha, đầu hàng đi! Haha!"
Minh Duyệt nhìn về phía Lý Ngọc Lãng, thấy vết máu trên mặt hắn, nhất thời phân tâm bị địch tước tóc.
Tên Tham Mưu ấy thấy hữu hiệu bèn phối hợp với tướng quân, vừa cắt tất cả những chỗ dễ thấy trên người Lý Ngọc Lãng vừa lên tiếng quấy nhiễu Minh Duyệt.
Đến cuối cùng, Minh Duyệt bị ép quỳ xuống, chỉ có thể lấy kiếm đỡ.
Khóe miệng nàng chảy máu, nàng bị thương nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Ngọc Lãng.
Lúc này, Lý Ngọc Lãng luôn im lặng, la lên với Minh Duyệt: "Duyệt nhi, ta tin nàng!"
Tham Mưu đánh vào bụng Lý Ngọc Lãng.
Nhưng Minh Duyệt vẫn mở to mắt, một đấm từ dưới lên đấm vào cằm kẻ địch.
Nàng dùng toàn lực đấm, nhân lúc kẻ địch bị đấm, nàng nhảy lên không trung, thanh kiếm vô tình cắm vào ngực kẻ địch.
Máu bắn thẳng lên gương mặt thanh thuần của Minh Duyệt.
"Cắt!"
Một lần là qua.
Đạo diễn ở sau lưng camera, kích động vỗ tay: "Hay lắm! Diễn hay lắm! Rất có cảm giác! Màn ảnh cũng rất đẹp!"
Nhân viên trong đoàn vỗ tay cho các nàng, còn có người rơi nước mắt.
Tưởng Thiên còn đắm chìm trong cảm xúc của Minh Duyệt, cơ thể nàng đau nhức, trong lòng vừa đau vừa vui dường như chính tay đâm kẻ địch.
Nàng nâng mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đang vỗ tay cho nàng, lúc này mới hoàn hồn.
Nàng che ngực, đi ra khỏi phim trường, cười với đạo diễn.
Bỗng có người đưa bó hồng trắng đến trước mặt nàng.
Tưởng Thiên thấy cánh hoa còn vươn sương, nàng ngửi mùi hoa, ngước mắt nhìn thấy Thẩm Tích Nhược còn xinh hơn hoa.
Thẩm Tích Nhược mỉm cười nói: "Chúc mừng em, một lần là qua."
Tưởng Thiên cười, nhận hoa, ngửi một cái thật sâu, cả người thư thái.
Sở Cầm nhìn thấy khó hiểu.
Không phải.... Là fans của Khương Tử Hi sao?
Sao hoa tươi máy bay chuyển đến lại đưa cho Tưởng Thiên?
Danh Sách Chương: