• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mọi người có thể nghĩ táo bạo hơn....... aaaaaa...... chết mình rồi!"
"Mấy lời này có nghĩa giống mình đang nghĩ không? Thật sự không có ý khác sao? Trời ạ, hiện tại chân mình còn trên đất không vậy?"
"Đó giờ đu CP chưa có chính chủ nào như chính chủ này, còn bảo fans CP không được idol thích? Giờ CP tự mình lên tiếng luôn rồi, cứu tôi!"
"Đám fans only bị idol vả mặt, không biết hồi nãy ai nói Thẩm tổng chỉ tiện đường đưa Tưởng Thiên đến sân bay, hai người không trò chuyện, quan hệ không tốt vậy nhỉ?"
"Chị ta bảo... có thể nghĩ táo bạo hơn là có ý gì, tôi ma mới chưa hiểu, mấy liền anh liền chị chỉ em út với, có video hay fanfic gì không? Cho đàn em đọc để học hỏi với!"
Siêu topic Nhược Thiên lập tức bùng nổ, mà dưới phần bình luận của Weibo Thẩm Tích Nhược tấp nập cư dân mạng hít drama.
Sau tám giờ Tưởng Thiên mới bay đến thành phố ở sa mạc.
Sân bay nhỏ, đơn sơ, đoàn phim có phái người đến tên Sở Cầm, cô nàng giơ bản đón nàng, khi nàng ngồi lên xe của đoàn phim, lải nhải: "Cô Tưởng, sức khỏe cô thếnào? Đạo diễn đã hỏi thăm cô rất nhiều lần, chuyến này quay ở đây rất gian khổ, cô gái như cô có lẽ sẽ vất vả!"
Tưởng Thiên vì ngồi lâu, cả người mệt mỏi, nàng không tinh thần mỉm cười.
Sở Cầm căng thẳng, lại nhìn Triệu Phỉ Phỉ thấy nàng cúi đầu bấm điện thoại không chú ý mình.
Vì thế Sở Cầm không vui. Cô cũng xem như già dặn trong đoàn, là người được tuyển chọn để cùng đoàn phim đến sa mạc đóng phim. Tuy cô là fans của Khúc Hổ nhưng cô làm việc rất chăm chỉ, lại biết nhìn người nên cũng được các nhân viên tôn trọng.
Cô tự cho mình cũng là nhân vật tầm cỡ, minh tinh trong đoàn ai cũng thân thiện với mình chỉ có cô Tưởng Thiên này... hừ, chưa hot đã ra vẻ ngôi sao.
Suốt chặn đường, Sở Cầm không tiếp tục lên tiếng, Triệu Phỉ Phỉ thỉnh thoảng hỏi cô vài câu, cô cũng trả lời ngắn gọn, tự xem đây là trừng phạt nhỏ cho việc không tôn trọng mình.
Sở Cầm cố ý trò chuyện với tài xế, chủ đề là "đạo đức" trong nghề của nghệ sĩ, cô ta cười bảo: "Có mấy người nói chuyện với người phục vụ khiến người ta cảm thấy rất thư giãn, mấy người đó lợi hại lắm. Cũng có mấy người xem người phục vụ như nô tì hết la rồi mắng, tâm lý kiểu đó không ở lâu trong giới được đây."
Giọng điệu hách dịch của Sở Cầm làm Triệu Phỉ Phỉ bực bội muốn mắng cô ta lại bị Tưởng Thiên ngăn cản.
Chỉ nghe nàng hồn nhiên nói: "Cũng không biết ai xem mình là nô tì để rồi chỉ cây dâu mắng cây hòe, mấy người đó thì có bản lĩnh gì?"
Sở Cầm quay đầu, mở to mắt mắng: "Cô nói ai đó?"
Tưởng Thiên mỉm cười đáp: "Ai đáp thì là người đó."
Sở Cầm tức đến nghiến răng nhưng không dám làm gì chỉ trừng... Triệu Phỉ Phỉ, mắng: "Quản nghệ sĩ nhà mình cho tốt!"
Triệu Phỉ Phỉ hăng hái đáp trả: "Nghệ sĩ nhà tôi tốt lắm, chị ấy vừa có năng lực tự quản lý không giống ai kia, cả cái mỏ của mình cũng không quản được, nhìn ai cũng cảm thấy người ta kỳ thị mình."
Sở Cầm ngậm miệng, tức giận đập vào chỗ để tay kế bên, đau đến muốn mắng người.
Cô ta không cãi lại, thầm rủa Tưởng Thiên lại nghĩ lát hồi phải nói xấu Tưởng Thiên thế nào với đạo diễn.
Còn có, kể cho những nữ phụ của phim nữa. Cô ả muốn khuyến khích họ gây sự với nhau. Đây cũng là sở trường của Sở Cầm.
Tưởng Thiên luôn giúp đỡ người khác nhưng Sở Cầm nói chuyện khó nghe mà tâm trạng nàng đang không tốt nên lỡ miệng mắng vài câu.
Mắng xong nàng ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phong cảnh của thành phố này không xám xịt, nặng nề nhưng nàng nghĩ mà giống với các thành phố lớn có những tòa cao ốc, và tiệm ăn uống trà sữa, KFC....
Nhưng ở đây không có Thẩm Tích Nhược.
Tưởng Thiên cảm thấy trống trải tựa như đã để thứ gì đó ở thành phố A đúng hơn là để lại ở chỗ Thẩm Tích Nhược.
Nhưng Thẩm Tích Nhược không thể cứ luôn theo sát nàng mãi.
Nàng mở điện thoại thấy Thẩm Tích Nhược có đăng Weibo còn bị các account marketing chụp hình, phân tích.
Thẩm Tích Nhược.... Thật đúng là không sợ gì.........
Tưởng Thiên nhìn Weibo, đọc từng chữ một, nàng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Thẩm Tích Nhược khi viết những dòng này.
Chắc là rất gian manh, đôi mắt hơi cong, biểu cảm không thay đổi nhưng lộ vẻ đùa nghịch.
Đó mới là Thẩm Tích Nhược.
Chị thoạt nhìn lạnh lùng không dễ làm thân, ban đầu khi tiếp xúc cảm thấy chị rất biết đối nhân xử thế nhưng tìm hiểu mới biết trong lòng chị là một đứa nhỏ chưa lớn, đôi khi sẽ toát lên vẻ đáng yêu hoặc ngây ngốc.
Giống như là cà phê đầy đủ các vị.
Tưởng Thiên cảm thấy từ sau khi mình nhớ lại ký ức, bản thân vừa mong manh lại còn hay ra vẻ.
Bản thân như vậy sẽ có điểm yếu.
Từ lúc im lặng, gương mặt Sở Cầm đầy giận dữ, mọi người đến đoàn phim sẽ đến nghe đạo diễn giảng diễn, tìm được cảm giác rồi hóa trang, đóng phim.
Đạo diễn cũng không cho nàng thời gian thích nghi nên cảnh quay rất lúng túng, Tưởng Thiên cứ mở miệng là cát bay vào, biểu cảm cũng nhăn nhó.
Đạo diễn: "Tưởng Thiên, chú ý biểu cảm! Biểu cảm của cô không đúng!"
Tưởng Thiên bất đắc dĩ đáp: "OK, tôi sẽ chú ý."
Khương Tử Hi thương lượng với nàng, đối diễn với nàng để tạo cảm giác, khi đóng phim cũng cố gắng phối hợp với nàng.
Khương Tử Hi là diễn viên lâu năm, diễn suất rất tốt, diễn suất của Tưởng Thiên không bằng nhưng sau thời gian tập luyện, hai người cũng ăn ý.
Mỗi ngày Tưởng Thiên luôn có xe đưa đón, bốn giờ sáng đến đoàn phim, khi hóa trang xong có nhiều lúc chưa đến cảnh của Tưởng Thiên, nàng ngồi đó bị gió sa mạc thổi làm đau đầu.
Kết quả quay phim vì vậy mà không khả quan.
May mắn đây là phim nam chính, suất diễn của nàng không nhiều, diễn suất cũng không cần quá nổi bật.
Nhưng không bao lâu sau, trên mạng lại có bài đăng nói về nàng.
Nội dung như sau: "Nữ nghệ sĩ họ Tưởng có thái độ ngạo mạn với nhân viên trong đoàn, diễn suất còn kém liên tiếp không nghe theo sắp xếp của đạo diễn. Quan hệ giữa cô ta và đồng nghiệp rất kém, bị tất cả nhân viên ghét, mọi người cảm thấy cô ta mắc bệnh ngôi sao, diễn dở!"
Bài đăng còn đính kèm hình chụp WeChat của nhân viên trong đoán bảo Tưởng Thiên liên tục NG trong một cảnh, tính xấu, không hòa đồng với mọi người.
Trong bài còn có hình ảnh Tưởng Thiên mặt mày xanh mét, biểu cảm tức giận, bực bội đứng ở trước đạo cụ thật sự giống với miêu tả về nàng trong bài.
Vốn bài đăng cũng không lan truyền nhanh nhưng bỗng chốc có người cố ý để nó truyền khắp mạng, lại gắn thêm rất nhiều danh xấu cho nàng.
"Kẻ không đoàn kết, mặt thiên thần tâm xấu xí, hãm hại diễn viên khác" những danh xấu không đăng lên một lần mà cách ngày có một Weibo đăng lên, trông rất chân thật.
Fans Tưởng Thiên giảm liên tục, mấy ngày đã giảm mấy trăm nghìn, còn có không ít người rời fandom mắng nàng:
"Không ngờ đến cô lại là người này! Rác rưởi!"
"Phải đó, loại nghệ sĩ bại hoại như cô chưa hot đã chảnh. Có biết tôn trọng là gì không!"
"Vốn mê cái mặt cô mà giờ tôi thấy lúc trước là tôi mắt mù!"
Tưởng Thiên đóng phim mỗi ngày, không quan tâm những chuyện này, khi rảnh nàng sẽ lướt Weibo của Thẩm Tích Nhược, nàng không lướt của mình nên không biết.
Lý Hồng thấy nàng chuyên tâm đóng phim nên không nhắc.
Hôm nay, Tưởng Thiên được nghỉ, nàng ra ngoài đi dạo, muốn mua đặc sản cho Thẩm Tích Nhược.
Nàng vào một tiệm bán đặc sản, nhân viên ở đó là một cô gái trẻ đang lướt điện thoại.
Khi thấy nàng, cô gái khẽ sửng sốt, sắc mặt khác thường.
Tưởng Thiên mang khẩu trang, nhưng trong tiệm không đông khách, nhiệt độ lại ấm nên nàng cởi khẩu trang, lộ ra gương mặt trắng nõn, thanh tú, chuyên tâm nhìn sản phẩm bày bán.
Nàng chỉ vào một món, hỏi nhân viên: "Đây là đặc sản chỗ tụi em hả?"
Nàng hỏi một lần nhân viên bất động, nàng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Lúc này nhân viên mới hoàn hồn, cẩn thận hỏi: "Chị là Tưởng Thiên sao?"
Tưởng Thiên cong môi cười đáp: "Em đừng nói với ai nha."
Cô nhân viên lại không có chút vui vẻ khi gặp minh tinh, cô nàng cau mày quan sát nàng, sau đó đưa điện thoại đến hỏi: "Mấy cái này là thật sao?"
Tưởng Thiên cúi đầu nhìn, thấy tiêu đề bài viết "Nữ diễn viên hạng xoàng mắc bệnh ngôi sao gặp được báo ứng!"
"Tưởng Thiên mắc bệnh ngôi sao, không thèm nhìn nhân viên công tác, lại còn trừng diễn viên nữ trong đoàn, biểu cảm quá xấu, dạo này đang....."
Tưởng Thiên kinh ngạc, đọc mà ngây ngốc.
Chuyện gì thế này?
Nàng bước ra khỏi cửa hàng, gọi cho Lý Hồng, Lý Hồng thừa nhận, nói mình đang xử lý chuyện này bảo nàng không cần lo lắng.
Tưởng Thiên đứng trước cửa tiệm, trong lòng mờ mịt.
Xe cội như nước, đông như trẩy hội mà lòng người lại lạnh nhạt.
Những người đã từng thích mình chưa biết rõ sự thật đã mắng mình.
Nàng bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này điện thoại vang lên.
Thẩm Tích Nhược gọi đến.
Nàng đặt điện thoại bên tai, bị giọng nói ấm áp như gió xuân làm kinh ngạc: "Bây giờ chị đang đến khách sạn của em, hôm nay em nghỉ phép, chị đến tìm em chơi."
Sao chị có thể dịu dàng đến vậy.
Tưởng Thiên cắn môi, đôi mắt ướt át, khẽ nói: "Dạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK