Thẩm Tích Nhược ngồi trong chiếc Maserati vừa mua không lâu, gác máy, nhìn hai chữ "Tưởng Thiên" trong điện thoại lâm vào trầm tư.
Tưởng Thiên kiếp trước cùng hiện tại hình như khác nhau rất nhiều.
Kiếp trước, Tưởng Thiêm xem Thẩm Tích Nhược là người bạn thân duy nhất của mình ở Thẩm gia, tâm sự rất nhiều chuyện với cô, cũng làm Thẩm Tích Nhược dần để ý đến Tưởng Thiên, cũng nảy sinh tình bạn với Tưởng Thiên, cô không ngừng tác hợp hôn nhân của Tưởng Thiên và em mình.
Nhưng đến cuối cùng, Thẩm Tích Nhược phát hiện Tưởng Thiên và em trai bên nhau, vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc.
Cô hối hận thật lâu.
Ngày đó, phát hiện mình trọng sinh đến quán bar gặp Tưởng Thiên, ma xui quỷ khiến để cô đuổi em mình đi, không cho hắn cơ hội lần thứ hai gặp Tưởng Thiên.
Nhưng sau đó lại phát sinh chuyện mà Thẩm Tích Nhược cũng không đoán trước được.
Bởi vì trải qua sự việc ở khách sạn, hiện tại Thẩm Tích Nhược ngày càng để ý đến Tưởng Thiên hơn.
Nói tóm lại, cô cảm thấy Tưởng Thiên của hiện tại thú vị hơn, hoạt bát hơn, lạc quan hơn Tưởng Thiên cô biết kiếp trước.
Có lẽ mình cũng không cần làm chuyện gì đặc biệt, chỉ cần bên cạnh Tưởng Thiên, lúc thích hợp trợ giúp nàng một chút, vậy cũng đủ làm cả đời nàng trôi chảy.
Thẩm Tích Nhược chậm rãi thở dài, xuyên qua kính xe nhìn cổng lớn của Học Viện Điện Ảnh.
Không bao lâu, cửa học viện xuất hiện một dáng người đáng yêu.
Người đó là Tưởng Thiên, nàng vừa xuất hiện, sinh viên xung quanh đều nhìn nàng, còn có không ít nam sinh suýt nữa va phải cây cột, đủ để thấy mị lực của hoa khôi.
Dáng người tinh tế, phập phồng quyến rũ của Tưởng Thiên, làn da không trang điểm lộ ra vẻ trắng hồng, đuôi ngựa mượt mà tùy tiện buộc lại hợp với váy đơn giản cùng túi vải buồm, đôi mắt đặc biệt sáng ngời có thần, đang nhìn khắp nơi tìm người.
Thẩm Tích Nhược nhìn thân ảnh kia, bỗng phát hiện bản thân đang mỉm cười.
Hiếm thấy thật, chỉ cần một thân ảnh cũng làm tâm trạng mình tốt lên.
Cô hơi ngạc nhiên đè huyệt Thái Dương, ấn kính xe xuống, vẫy tay với Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nhìn cô, lập tức tươi cười rạng rỡ như đem tất cả ánh dương và tia nắng ban mai tụ vào nụ cười của nàng, đáng yêu vô cùng.
Tưởng Thiên bước nhanh vài bước, khi đến nơi, tài xế mở cửa sau cho nàng.
Thẩm Tích Nhược ngồi bên trong, nhìn Tưởng Thiên vào xe, ngồi bên cạnh mình.
"Haha, không nghĩ đến hôm nay cô đổi xe, tôi cũng không nhận ra cô." Tưởng Thiên cười nói.
"Cô..... tắm rồi?" Thẩm Tích Nhược đột nhiên hỏi nàng.
"À......Phải, thật ra lúc ấy tôi vừa chạy bộ trên sân thể dục, cả người toàn mồ hôi, trở về tắm chút mới đến đây...... Ừm, tôi thật không có ý khác, cô đừng nghĩ nhiều!" Tưởng Thiên nói lắp, càng nói càng sốt ruột, mặt cũng đỏ lên.
"Ừ, tôi không nghĩ nhiều." Thẩm Tích Nhược gật đầu nói.
Nhưng Tưởng Thiên từ vẻ cười như không cười kia nhìn ra sáu chữ: "Không nghĩ nhiều? Mới là lạ!"
Không khí trong xe phút chốc xấu hổ, tài xế ngồi phía trên trầm mặc không nói lái xe, siêu xe lướt trên đường, rất nhanh đã đến nhà hàng được đặt trước.
Điện thoại của nàng đột nhiên liên tiếp hiện lên tin nhắn của bạn cùng phòng.
Đây là bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với nàng kiêm bạn thân, tên Trì Lộ Lộ, lúc này đầy lòng căm phẫn nói cho nàng về tiêu đề của diễn đàn trường:
"Khiếp sợ! Kim chủ hoa khôi quả nhiên không chỉ có một, hôm nay cô ấy lại ngồi vào chiếc Maserati!"
Tưởng Thiên có chút kỳ lạ nghĩ dân mạng trên diễn đàn trường, không lẽ đều là truyền nhân khiếp sợ của UC? Năng lực tốt vậy không làm truyền thông thật đáng tiếc.
Nàng không mở ra xem, không muốn chơi điện thoại lâu trước mặt Thẩm Tích Nhược, như vậy có vẻ không lễ phép nên nàng đã bỏ điện thoại xuống.
Nhưng Trì Lộ Lộ vẫn không ngừng nhắn tin, tất cả đều hiện lên màn hình điện thoại.
"Cậu nói xem mấy người đó có rảnh không, mỗi ngày luôn ghen ghét bịa đặt, nói cậu có nhiều kim chủ, có phải chưa từng thấy qua Maserati không? Bịa đặt!"
Thẩm Tích Nhược chỉ nhìn lướt qua, không cẩn thận nhìn thấy.
Tưởng Thiên hoảng loạn cầm điện thoại, nhắn tin cho Trì Lộ Lộ: "Trước khoan nói đã, mình đang bận." Sau đó cho điện thoại vào túi.
"Gặp phải phiền phức sao?" Thẩm Tích Nhược hỏi.
"À! Không có gì, việc nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tôi." Tưởng Thiên lễ phép nói.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, không tiếp tục nói.
Xe đến nơi, là một trang viên kiến trúc kiểu Trung Quốc cực kỳ hoa lệ, diện tích vô cùng lớn, bên trong có các tòa nhà nhỏ và đình nhỏ, thiết kế vô cùng tinh xảo.
Tưởng Thiên ngây người, trước nay nàng chưa từng đến nơi nào đẹp như vậy, nhìn những con cá Koi không ngừng bơi trong ao.
"Nơi này là sân vườn sao?"
"Không phải, là nhà ăn."
Tưởng Thiên: Kẻ có tiền luôn ăn như vậy sao? Không phải! Là tiền! Ở đây ăn một bữa chắc bằng tiền ăn ba tháng của mình, đây là thế giới kẻ mạnh sao?
Hai người vào một đình ba mặt bao bởi nước, món đã được gọi, không bao lâu có phục vụ mặc sườn xám Trung Quốc đưa bánh trà tinh xảo lung linh, lại có nhân viên chuyên nghiệp pha trà.
Trước sân có biểu diễn nghệ trà, không khí lịch sự tao nhã lại an tĩnh.
Sủi cảo tôm tinh xảo, lả lướt, tôm thịt tựa như thủy tinh, lớp da trong suốt phấn nộn.
Phần chân gà tùy tiện ấn vào, thịt gà cũng hoàn toàn tan ra, thơm lừng trong miệng.
Bánh bao heo quay thơm ngát, bánh bao mập mạp nhân trứng sữa, bánh cuốn đủ màu cùng xíu mại hương vị phong phú.......
Tưởng Thiên hận mình lúc này sao không thể hóa thành thùng cơm, đem tất cả mỹ vị này cho vào bụng, còn có thể gọi thêm nữa!
Ăn xong, thật sự ăn quá no, nàng nằm trên ghế, không chút hình tượng sờ bụng mình, lộ ra vẻ thỏa mãn.
Thẩm Tích Nhược chậm rãi uống trà, nhìn nàng như vậy, khẽ cười nói: "Ăn no rồi?"
Tưởng Thiên tha thiết nhìn mỹ thực trên bàn, gật đầu.
Thẩm Tích Nhược chờ nàng nghỉ ngơi chốc lát, nói: "Đi thôi, cô có lẽ có tiết, tôi đưa cô về."
Tưởng Thiên đứng lên, bởi vì ăn quá nhiều, eo có chút nặng, vì thế tay ôm eo, tư thế thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, cười khẽ.
Tưởng Thiên nhìn lại, chỉ thấy bàn tay tinh tế đang che miệng, trong mắt không giấu ý cười, cả người như bị ý cười thắp sáng cả cung điện đẹp đến khiến người hoa mắt.
Nàng nhìn thấy ngây người, đi đường cũng không ổn, không cẩn thận vấp phải hòn đá, đột nhiên "oai", lập tức lảo đảo.
"Ai nha!" Tưởng Thiên giơ tay múa chân, trời đất quay cuồng, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị ngã, nhắm mắt bảo vệ ót mình.
Tiếp theo, nàng ngã vào cái ôm ấm áp, mềm mại.
Trợn mắt, nhìn thấy gương mặt quan tâm của Thẩm Tích Nhược.
Đầu Tưởng Thiên trống rỗng, cảm giác mỹ nhân trước mặt cùng bản thân nằm trong lòng mỹ nhân đã làm nàng mất đi năng lực tự hỏi.
Thẩm Tích Nhược ôn hòa hỏi: "Cô có sao không?"
Nội tâm Tưởng Thiên: Vốn tôi không sao, nhưng trong lòng cô quá thoải mái, hơi không muốn đứng lên.
"Ừ..... không sao."
Nàng vùng khỏi ý tưởng kỳ quái của mình, bắt lấy tay Thẩm Tích Nhược, mượn lực đứng lên, vô cùng nghiêm túc nói không sao.
Thẩm Tích Nhược đánh giá cô, quay đầu, duỗi tay nắm lấy tay Tưởng Thiên.
Cả người nàng lập tức căng chặt, không biết vì sao, rõ ràng đều đã như vậy như vậy với Thẩm Tích Nhược, nhưng chỉ cần tiếp xúc với đối phương, mình lại.... rất hồi hộp.
Thẩm Tích Nhược nói: "Đường chỗ này hơi khó đi, cẩn thận chút, đi theo tôi."
Cô nắm tay Tưởng Thiên, băng qua cây cầu dài cùng mặt đất đầy sỏi đá.
Tưởng Thiên nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy rất cảm động.
Từ khi đến thế giới này tới nay, nàng vẫn luôn cảm thấy bất an, vẫn luôn vô cùng sợ hãi cùng hoảng loạn, nàng luôn cảm thấy đây là thế giới trong văn cẩu huyết, tất cả mọi người đều là nhân vật trong truyện, chỉ có mình là người thật.
Mà hiện tại, được Thẩm Tích Nhược nắm tay, đi phía sau cô, giờ phút này, Tưởng Thiên chân chính cảm nhận được những người này đều là người thật, không phải nhân vật trong văn cẩu huyết.
Mình ở thế giới này, cũng là người thật, như vậy thứ mình muốn truy, sẽ có liên quan đến những người này, cảm giác như vậy rất chân thật.
Tưởng Thiên cảm thấy bản thân hiện tại như đang bay, được Thẩm Tích Nhược dắt tay, chân đi trên đất, đột nhiên có cảm giác an toàn.
Đến khi được Thẩm Tích Nhược đưa về trường, nàng vẫn luôn lâm vào cảm thụ kỳ diệu cũng không nói mấy câu với Thẩm Tích Nhược.
Sau khi kết thúc tiết buổi sáng, buổi chiều nàng không có tiết, muốn đi đến buổi đọc kịch bản của đoàn phim.
Tưởng Thiên vừa bước xuống xe, đụng phải Lý Tranh ở cổng trường.
Lý Tranh nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, cố ý lớn tiếng nói trên đường người qua kẻ lại: "Chị Tưởng Thiên! Sáng nay chị ngồi chiếc Maserati của ai vậy?"
Ánh mắt bốn phương tám hướng lập tức đổ dồn về đây, nhìn về phía Tưởng Thiên, thanh âm nghị luận cũng vang lên.
Trong trường có rất nhiều người không phải mỗi ngày đều ngâm mình trên diễn đàn, vẫn chưa biết chuyện kim chủ thật giả của Tưởng Thiên, nghe xong lời này đều nói nhỏ, ánh mắt khác thường nhìn Tưởng Thiên.
Lý Tranh cố ý cười khanh khách: "Chị Tưởng Thiên, hôm đó tôi thấy chị có quan hệ không tệ với hai tổng tài, người trên siêu xe cũng vậy sao? Không nghĩ đến chị nam nữ ăn thông, nữ tổng tài kia tựa như cọp mẹ, hung như vậy chị cũng chấp nhận, quả nhiên là ăn được cái khổ, chúng tôi thật sự không học được!"
Lý Tranh hăng say phát tiết, chợt thấy Tưởng Thiên tiến về phía này.
Lý Tranh ôm tay nói: "Làm sao, cô muốn đánh người?"
Sau đó, thấy Tưởng Thiên lướt qua người nàng, cũng không nhìn nàng, mà vẫy tay với người phía sau.
Lý Tranh quay đầu nhìn, tức khắc sợ đến run người.
Thẩm Tích Nhược đứng trước chiếc Maserati, lạnh lùng nhìn Lý Tranh.
Lý Tranh tức khắc hoảng hốt, nghĩ: Vì sao Thẩm Tích Nhược lại xuất hiện ở đây? Những lời mình vừa nói, chẳng phải nàng đều nghe được? Tài nguyên của Thẩm gia, về sau không chừng vô duyên với mình! Trời ơi, người vì sao lại nhắm vào con!
Tưởng Thiên nhìn Lý Tranh, bên tai nghe thấy giọng Thẩm Tích Nhược: "Là cô ta khi dễ em?"
Tưởng Thiên đột nhiên có cảm giác đại lão chống lưng, khoe khoang nói: "Cũng không phải, cô ta sao có thể khi dễ em được, em rất lợi hại!"
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên: "Ừ, em lợi hại lắm."
Tưởng Thiên: Có phải mình nghe lầm không, vì sao nghe có chút không đúng? Tựa như lời sủng nịch của nữ tổng tài bá đạo?
- ----------------------------------------------
Editor: Trong tiếng Trung chỉ có 我 và 你 nhưng vì muốn tạo cảm giác gần gũi nên mình đã thay đổi xưng hô lúc này của hai người.
Danh Sách Chương: