Liền nói đầu cá băm tiêu này, nhìn sang liền là thanh, đầu trái ớt đỏ đều giao tiếp lẫn nhau, hạt tiêu được rải ở phía trên, nhìn rất đẹp mắt. Nhìn phía trên, trừ một đoàn khói trắng, còn lộ ra hương vị thơm ngon.
Ngọc Trúc cầm lấy chiếc đũa, lấy xương trong thịt cá ra, đặt thịt vào trong chén Tố Uyển, sau đó lấy cho mình một khối nhỏ, nàng là người sợ ăn đồ ngon đắt tiền, cho dù rất mĩ vị, cũng không dám ăn. Chỉ nhìn bộ dáng vui vẻ tiểu thư, giống như bản thân đã quyết định gì, liền cắn xuống một ngụm.
Hương thơm thịt cá tràn ngập trong miệng, mang hương vị đặc trưng, thế nhưng trong lúc nhất thời nàng nhịn không được mà ăn thêm.
Đến món ăn sau thì không cần nhiều lời, so với món ăn tướng phủ, không biết ăn ngon hơn bao nhiêu lần.
Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc ăn vui vẻ không khỏi cười nói: “Thức ăn này, nếu vui vẻ ăn, thì mới có thể tạo ra mùi vị.”
“Công tử, ăn thật ngon.” Ngọc Trúc đem thức ăn nhét đầy miệng nói.
Hai người ăn rất lâu, lại uống với rượu Thanh Diêu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc Ngọc Trúc chuẩn bị lấy tiền đi thanh toán thì toàn bộ khuôn mặt đều trắng bệch.
“Tiểu... Tiểu công tử, không... không có tiền.” Nhìn bộ dáng Ngọc Trúc lắp bắp nói, Tố Uyển thở dài. Cô bé này dễ dàng hoảng loạn như vậy, không thể thay đổi được sao?
“Hai vị muốn tính tiền?” Tiểu nhị nhìn bộ dáng kỳ quái của hai người, liền tới gần dò hỏi.
Nếu không nói không để ý, vừa nói xong, mặt Ngọc Trúc liền đỏ hơn, trước đó Ngọc Trúc còn mắng chửi tiểu nhị này.
“Tiểu thư, không bằng như này, người đi trước đi, ta sẽ cản trở ở phía sau.” Ngọc Trúc nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói với Tố Uyển.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tố Uyển nhìn thấy bộ dáng thấy chết không sợ của Ngọc Trúc, hiếu kỳ hỏi.
Tiểu nhị nhìn tình hình trước mắt đã có chút không nhịn được, trước cửa đã có hai nam tử cường tráng đứng ở chỗ đó. Nếu như không phải ngay từ đầu hai người này còn có bộ dáng con người, hắn đã muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
“Tiểu Đinh, công tử nhà chúng ta nói, vị công tử này có thể miễn.” Một nha hoàn có dung mạo xinh đẹp, từ trên cầu thang đi xuống từ từ.
Tiểu nhị nhìn thấy nữ tử có dung mạo xinh đẹp này, trên mặt vốn không kiên nhẫn trở thành vẻ mặt tươi cười, cũng phá lệ cung kính đối với Tố Uyển một chút.
“Thì ra vị công tử này, là bằng hữu của Đông thiếu gia nhà ta, xin chớ trách tiểu nhân có mắt như mù.”
“Cũng biết rõ bản thân mình ngốc, mau đóng gói những thứ thức ăn này lại cho chúng ta, thuận tiện lấy một mâm trái cây lên đây.” Ngọc Trúc vừa thấy có người mời khách, lập tức mừng rỡ, sau đó nhìn sắc mặt tiểu thư trầm tư một lát, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta có nên đi nói lời cảm tạ hay không?”
Tố Uyển gật gật đầu, đối với nha hoàn có dung mạo xinh đẹp nói: “Lâm mỗ có thể gặp Đông thiếu gia hay không?”
“Bên này, mời.” Nha hoàn nghiêng người sang một bên, nhìn Tố Uyển nói.
Tố Uyển đi lên phía trước, trong lòng lại là hiếu kỳ, trước kia nàng cũng biết, Thực Vị Cư này chẳng phân biệt nhã gian, chỉ có đại sảnh, nhưng là từng vị trí trong đại sảnh đều có bình phong che chắn lại, tạo cho mỗi người một không gian đơn độc, kẹp lấy tiếng đàn mạc mạc, tạo ra một hương vị khác.
Chỉ là Thực Vị Cư này có lầu hai, nhưng từ trước đến nay không cho người ta lên, mới vừa nghe tiểu nhị nói là Đông thiếu gia, chắc hẳn chỉ là để cho một mình hắn.
Đi lên từng bậc thang, Tố Uyển nghe thấy tiếng sáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển, có thể thấy được người thổi sáo lòng dạ rộng lớn, là một người ôn nhã lễ độ, chỉ là, cuối cùng tiếng sáo kia lại có chút ít vẻ u sầu.
“Công tử, khách nhân đến.”
Một bình trà màu xanh, một cây sáo ngọc, một đôi mắt trong suốt.
Tố Uyển cảm giác mình gần như trong suốt ở trước mặt hắn, sớm bị hắn nhìn thấu triệt, hắn khẽ mỉm cười, chính nàng đã nhìn thấy hết tâm của con người trong cuộc sống, thế nhưng tim nàng “bang bang” nhảy lên.
“Ra cửa gặp trộm cho nên ăn cơm chùa một lần, mặc dù công tử nói không cần trả tiền bữa cơm này, nhưng ngày sau ta nhất định trả lại.” Tố Uyển khẽ cúi đầu nói.
Nhưng thật lâu sau, cũng không có ai đáp lại mình.
“Công tử nói, cô nương chớ để trong lòng, chỉ là một bữa cơm, Thực Vị Cư này chính là Đông thiếu gia mở.” Nha hoàn bên cạnh nhìn chữ mà công tử nhà mình viết, chuyển lời lại Tố Uyển.
Trong lòng Tố Uyển cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trêu tức của nha hoàn, lại nhìn người trước mắt một chút liền hiểu, nhất định người này là có tâm thất khiếu linh lung. Chỉ là mình không nghe thấy tiếng nói nào, như thế nào nha hoàn này có thể truyền đạt lời nói của công tử?
“Năm mười tuổi công tử chúng ta mắc phải bệnh lạ, đến bây giờ vẫn không thể mở miệng nói chuyện dù mời các danh y cũng không thể làm gì.” Nha hoàn kia thở dài một hơi nói.
“Lâm mỗ có hiểu một chút y thuật, có thể hay không để cho Lâm mỗ xem thử?” Mặc kệ người khác có nhìn thấu mình hay không, hiện tại mình đang cải trang nam tử, xưng hô tự nhiên cũng không thể đổi.
Nha hoàn này cũng cơ trí, nhìn thấy Tố Uyển như vậy cũng chỉ khẽ do dự một chút, sau đó nhìn về phía công tử nhà mình.
Khi thấy công tử nhắm mắt và gật gật đầu mới nói.
“Công tử cho mời.”
Tố Uyển khẽ đi lại gần thì ngửi thấy mùi dược liệu nhàn nhạt, tay để trên mạch đập nam tử khẽ nhíu mày, không biết rõ thầy thuốc bọn họ kiểm chứng là như thế nào.
Mạch tượng này rõ ràng là ăn độc dược nào đó mà khắc chế cổ họng của mình không cho phát âm, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ đau họng, cho nên buổi tối không thể ngủ ngon.
“Có phải công tử thường xuyên cảm thấy đau họng?” Tố Uyển ngẩng đầu lên, dò hỏi.
“Cô nương nói rất đúng, công tử chúng ta cứ vài ngày lại đau họng một lần, ngay từ đầu chỉ trong chớp mắt, về sau thời gian đau đớn kéo dài thêm chút ít, thậm chí một ngày đau theo từng đợt.”
Nàng nói như vậy rất đúng, ăn độc dược nào đó thì không thể chết người, nếu để lâu ngày thì đối với thân thể sẽ có ảnh hưởng, nhưng tích trữ nhất định đến một ngày nào đó, thì đó chính là thời điểm mất mạng, là ai muốn hại một nam tử ôn hòa như ánh trăng này, là ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà có thể hạ độc thủ được?
Mà thôi, lúc trước mình không phải đã trả giá tất cả rồi sao, mới gặp tiểu nhân liền ám toán sát hại, thế nên mới chết không có chỗ chôn, danh xấu quấn thân.
“Công tử... Có biện pháp giúp công tử nhà ta hay không? Các đại phu đi đến xem đều lắc đầu thở dài bỏ đi, cho nên công tử cũng từ bỏ.”
Nha hoàn mong đợi nhìn công tử trẻ tuổi trước mặt nói, nhưng nói xong cũng bỏ qua, các đại phu tốt nhất cũng xem qua, một tiểu cô nương giả nam này thì có biện pháp gì.
“Có thể giúp ta chuẩn bị một ít ngân châm không?” Tố Uyển nhìn nha hoàn nói.
Nha hoàn có chút do dự, cái này chỉ là người mới gặp mặt một lần, đáng giá để tin tưởng sao? Hơn nữa là thuật châm cứu ở huyệt vị, nhưng nếu sai một châm sẽ là trí mạng.
“Cạch cạch cạch.” Nam tử gõ bàn xuống.
Nha hoàn nhìn sang, biết rõ ý tứ chủ tử nhà mình, rồi mới lên tiếng: “Ngân châm thì không có, nhưng Hái nhi biết cách đó không xa có quán thuốc có bán, Hái nhi sẽ đi ngay mua.” Hái nhi nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Ngọc Trúc, rót ly trà cho ta và công tử.”
“Dạ, công tử “
Ngửi thấy hương trà bốn phía, ban đầu tâm tình Tố Uyển còn khẩn trương cũng buông lỏng xuống, không biết vì cái gì, người đối diện chỉ cười nhạt một tiếng, không hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng, trong đôi mắt ôn nhuận kia, giống như ma lực, cuống hút nàng.
Nam tử cầm lấy tờ giấy, viết xuống vài nét bút, trên tờ giấy trắng thuần, là ba chữ lớn mạnh mẽ.
“Ngọc Tử Nhiễm” Tố Uyển yên lặng đọc một lần.