• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trong mắt của ngươi ẩn dấu quá nhiều bất an, ngươi không nên như thế” Chỉ một câu nói đã làm cho mũi của Tố Uyển hơi ê ẩm. Mới gặp nhau lần đầu hắn đã nhìn thấu nàng. Do nàng che dấu quá kém cỏi hay là nàng vẫn luôn không tiến bộ.

“Nhiều chuyện chỉ có thể bất lực, ngươi sẽ không hiểu được” Tố Uyển nhìn dòng chữ trên tờ giấy, thản nhiên đáp lại.

Cả phòng chỉ có hai người bọn họ. Rõ ràng là mới gặp gỡ nhưng lại giống như những người bạn cũ nói chuyện với nhau.

Một người nâng tách trà nhẹ nhàng cười, người còn lại thong thả viết chữ. Ánh mặt trời luồn qua cửa sổ rơi vào hai người ngồi trên bàn, thật giống một bức tranh.

Ngọc Trúc hết sức hiểu ý nhường lại không gian yên tĩnh, đã nghe quen những lời nói trong nhà, quen với ngoài cười nhưng trong không cười, khoảnh khắc này hết sức an bình.

“Ngươi có nghĩ đến lí do vì sao ngươi không thể nói chuyện không? Ngươi không hận người đã làm việc đó?” Tố Uyển kỳ quái nhìn Ngọc Tử Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Khuyên người phải có lòng khoan dung.” Bốn chữ mang theo ý cười, Tố Uyển lắc đầu.

Nàng cũng đã từng làm như vậy, nhưng kết quả lại là ngược lại.

Không chỉ không có bất kỳ báo đáp nào mà ngược lại chính mình lại rơi vào vực sâu vạn trượng.

Chết, không phải đau nhất, đau nhất chính là trái tim nàng, hồn phách trong nháy mắt cùng rơi vào vách núi, vỡ nát, sau khi sống lại nàng không muốn làm điều tốt giúp mọi người, lần này lộ ra y thuật cũng chỉ bởi vì nàng không muốn thiếu nợ hắn.

“Công tử, ngân châm.” Thải nhi trở về, đặt ngân châm trên tay Tố Uyển.

Ngọc Trúc trợn tròn mắt, nàng từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư không đối đãi tốt với nàng nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày và tính tình của tiểu thư nàng rất hiểu rõ, đừng nói đến y thuật, ngay cả băng bó đơn giản tiểu thư cũng không biết.

Tính cách của tiểu thư thay đổi nàng có thể hiểu bởi vì tiểu thư đã trải qua sinh tử nên thay đổi, nhưng mà khi tỉnh dậy lại biết y thuật? Điều này quả thật nàng mới nghe lần đầu.

“Công tử... Cái này không được đâu...”

Ngọc Trúc sợ khi châm cứu sẽ xảy ra chuyện gì, muốn ngăn cản nhưng tay của Tố Uyển đã đặt xuống. Ngọc Trúc nhìn ngân châm vừa dài vừa mảnh, công tử người ta còn chưa có biểu cảm gì thì nàng cũng đã bày ra bộ dáng đau đến nhe răng trợn mắt.

Không lâu sau, trán của Tử Nhiễm đã đầy mồ hôi, Thải nhi ở một bên giúp hắn lau mồ hôi, cũng giúp Tố Uyển lau mồ hôi, nhìn bộ dáng của Thải nhi Tố Uyển bắt đầu hoài nghi.

Bệnh này mặc dù không dễ chữa khỏi, chỉ khi nào bắt mạch xong mới biết chứng bệnh này xuất hiện ở chỗ nào, nhưng vì sao lại không có ai phát hiện?

“Thải nhi, có thể giúp ta mua một ít bánh hoa quế ở lầu dưới không? Nhớ là sáu bánh hoa quế mùi vị tốt một chút” Tố Uyển nhìn khuôn mặt của Thải nhi, dịu dàng nói.

“Công tử, ta có thể giúp ngươi chuẩn bị.” Ngọc Trúc nghe thấy thanh âm của Tố Uyển lập tức đứng bật dậy.

“Đứng lại, ngươi giúp ta đi lấy ít nước sôi.” Tố Uyển đau đầu nói.

“Công tử...” Thải nhi nhìn công tử nhà mình, nhưng khi thấy Tử Nhiễm khẽ gật đầu, đành phải đi xuống lầu mua bánh.

Ôn Tử Nhiễm quay đầu lại nhìn Tố Uyển, Tố Uyển giữ lấy tay hắn, tinh tế miêu tả lòng bàn tay, nói: “Không thể không đề phòng người khác.” Sau đó viết huyệt vị kim châm cứu đưa vào tay của Ôn Tử Nhiễm.

“Châm này dùng ba lần, ngươi nhỏ giọng luyện tập nói chuyện, hiệu quả sẽ không tưởng tượng được đâu. Chỉ là lúc ngươi châm cố gắng đừng để người khác phát hiện, lại càng không nên để mọi người biết, tìm đại phu mà ngươi tín nhiệm.”

Trong Vân Đô Thành này không có một người nào là đèn đã cạn dầu, Thực Vị Cư lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người đứng sau lưng, nàng luôn nhớ đến sự cay đắng đó, cho dù như thế nào thì luôn cẩn thận mới tốt.

Lúc này Thải nhi và Ngọc Trúc cũng đã trở về, Tố Uyển chỉ thản nhiên cười cười, đặt bánh hoa quế ở trước mặt Ôn Tử Nhiễm, nói: “Sáu cái bánh ngọt hoa quế này có mùi thơm ngát mềm mại, ngọt mà không ngán, ngươi nếm thử đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Lâm mỗ cáo từ.” Nói xong Tố Uyển mang theo Ngọc Trúc với vẻ mặt khó hiểu rời đi.

“Tiểu thư, người học châm cứu từ khi nào vậy? Ta nhớ trước kia lúc tiểu thư ốm đau sợ nhất chính là những thứ này. Nhưng bây giờ lại lợi hại như vậy. Ta thấy sắc mặt của vị công tử kia có thêm một chút hồng hào.” Bộ dạng Ngọc Trúc hết sức sùng bái nói, cho nên quên mất cái gì mới là trọng điểm.

“Chuyện này chỉ có ta và ngươi có thể biết.” Tố Uyển quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Trúc.

“Vâng... Tiểu thư.”

Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, con ngươi như nước, không có một chút cảm xúc, trong lòng mỉm cười chua xót, cuối cùng tiểu thư cũng không thể tin được mình.

Những chữ viết xinh đẹp kia bị Ôn Tử Nhiễm dấu đi thật tốt, nụ cười trên mặt càng ấm áp.

“Công tử, vị công tử vừa rồi cho dù đang mặc nam trang nhưng cũng đẹp như vậy, lại còn biết y thuật, ngài nói xem, không biết có phải là tiểu thư Phượng gia không? Nghe nói Phượng tiểu thư nhân tâm nhân thuật, sở trường là dùng ngân châm, nói không chừng lần này đúng lúc đi ngang qua nơi này của chúng ta, biết công tử nhà chúng ta. Ôi chao, vừa rồi nếu ở lâu một chút thì tốt rồi, mỹ nhân như vậy cũng không thấy nhiều.” Thải nhi nhìn công tử, cười trêu ghẹo nói.

Ôn Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thải nhi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Trong đầu nhớ lại lúc phụ mẫu đánh giá Phượng Kinh Hoa, có dung mạo trời sinh, là thầy thuốc tái thế.

Nghĩ lại bộ dáng mặc nam trang vừa rồi nếu đổi thành nữ trang thì có thể khuynh quốc khuynh thành đến mức nào, chẳng qua là Phượng gia bồi dưỡng nữ nhi, nhất định có ý muốn nàng lấy được vương miện quý báu mà tất cả nữ tử đều mơ ước, không phải người bình thường như hắn có thể chạm đến.

“Ngọc Trúc, ta với ngươi về nhà.”

Tố Uyển thấy Ngọc Trúc rầu rĩ không vui, cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, nếm qua một lần thiệt thòi mới có thể trở nên nhạy bén, không thể tin được người khác nhưng nàng biết cô nương trước mắt này không có ý đồ xấu, nhưng ai có thể bảo đảm những người xấu kia sẽ không lợi dụng nhược điểm đến gần người bên cạnh mình.

“Công tử, đó là một xóm nghèo, nếu ngài không thích thì không nên vào.” Ngọc Trúc lúng túng nói.

Vân Đô Thành rất phồn thịnh, nhưng sau lưng lại luôn luôn có những nơi tầm thường, tràn đầy âm u.

“Chuyện mà bổn công tử đã quyết định, sẽ không thay đổi.”

Tố Uyển thu hồi cây quạt, ung dung nói. Kể từ khi đến chỗ này, nàng đã hiểu rõ mỗi người bên cạnh mình, đảm bảo ai có thể tin, ai không thể tin.

Mặc dù Ngân Hạnh là do mẫu thân Tố Uyển để lại cho nàng, nhưng lòng người dễ thay đổi, sự việc dù sao cũng sẽ có vạn nhất, cho nên lần đó nàng mới có thể để Ngân Hạnh xử lý hoa giao.

“Công tử, mời tới bên này.”

Ngọc Trúc nghe thấy mình có thể về nhà thăm đệ đệ, ánh mắt vốn chán nản cũng phát sáng lên, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, chẳng qua là trong ánh mắt trong trẻo mang theo sự lo lắng sâu đậm.

Thay vì nói là nhà, không bằng nói phòng là ở chỉ dựng lên bằng gỗ, vô cùng âm u lạnh lẽo, cửa sổ đều có lỗ hổng, đệm giường cũng có chút đơn bạc, nhưng ở nơi này không phải chỉ có một ngôi nhà nghèo khổ như vậy.

Ngọc Trúc cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tố Uyển, sợ nàng chán ghét, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên của tiểu thư, đoán không ra vui hay tức giận.

Những chỗ như thế này Tố Uyển đã tới không ít lần, tất nhiên là lúc đang làm Hạ Uyển Thanh, cho nên đối với những nơi bẩn thỉu như vậy, hiển nhiên là không có có phản ứng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK