Beta: Mèo
Đêm ngày mười năm tháng tư.
Cây bán hạ có vị cay, tính ôn (ấm), có độc. Cây ẩm ướt và tiêu đờm, có tác dụng chống buồn nôn nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ trúng độc, dẫn tới tê liệt, chẳng lẽ bọn họ đều là ăn nhiều cây bán hạ? Nàng đã viết xong đơn thuốc rõ ràng, đánh dấu phân lượng rồi mà.
Nghĩ lại thì đã không còn kịp rồi, Hạ Uyển Thanh đem bao ngân châm mở ra, bên trong là những cây châm lớn nhỏ, bàn tay trắng nõn lấy ra kim châm dài đâm vào ủy trung, khúc trạch, tiết ra máu đông, trừ bỏ tắc nghẽn đả thông kinh mạch, thanh nhiệt giải độc.
Chỉ thấy người trên giường nọ tỉnh lại, hơn nữa còn phun ra bãi máu lớn, Hạ Uyển Thanh mới thở phào một hơi, chẳng qua là đầu óc không tỉnh táo, hay lại là thế nào?
Không đợi đứa nhỏ nói lời cảm tạ, Hạ Uyển Thanh vội vàng chạy đến một gia đình khác.
Cứ như vậy một đêm bận rộn liền đi qua, đợi đến khi tất cả mọi người bệnh tình được dược chế ngự, rốt cuộc Hạ Uyển Thanh cũng duy trì không được. Lúc nàng hôn mê hình như thấy một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trước mắt mình.
Lần nữa khi tỉnh lại, Hạ Uyển Thanh hoảng sợ phát hiện mình không biết khi nào thì bị trói ở trên cây cột, bên cạnh là một đám người tức giận, bọn họ cầm lấy cục đá, trứng gà hướng mình ném, nàng muốn thét lên nhưng lại không phát ra được tiếng nào, sao lại thế này?
Cố Cảnh Phạm?
Khi đôi mắt của nàng hé vẻ tươi cười, bên cạnh hắn cùng mình là một nữ tử trang phục bình thường, trong lòng tựa hồ hiểu ra chút gì rồi.
Nàng kinh đau (kinh hãi + đau đớn) trừng mắt nhìn về phía người kia, lại chỉ thấy ánh mắt người kia không có chút rung động.
“Vì cái gì?” Nàng ra khẩu hình khi nói, nàng biết rõ hắn có thể hiểu, nàng chờ đợi ở bên cạnh hắn, không để ý bị hắn lợi dụng, không ngại để ý hắn cùng mỹ nhân khác ở cùng nhau.
Nàng chỉ muốn hành y cứu người, sau đó ở xa xa nhìn hắn một cái như vậy đủ rồi, nhưng vì cái gì lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?
“Mọi người nghe ta nói, nữ nhân này mặc dù chỉ vì cái trước mắt làm cho mọi người mất đi thân nhân, nhưng là ông trời có lòng tốt cho thân nhân của chúng ta chết đi để tích phúc!” Giọng nói của nữ nhân giống như nước suối, lướt trên lòng người nôn nóng.
Vốn chỉ là muốn cho mọi người giảm xuống lửa giận, cũng rất thành công gợi lên oán hận mới.
Đúng vậy, người nhà của bọn họ mất đi, nếu như không phải là nhờ cô nương trước mắt, bọn họ cũng sẽ chết đi, mà yêu tinh hại người lại ở ngay trên cây cột.
“A... A...”
Hạ Uyển Thanh liều mạng giãy giụa, liều mạng phát ra âm thanh.
Trừ trong miệng tràn ngập mùi máu, cùng với cổ họng cảm thấy rát bỏng, trên người còn ngứa vô cùng, dường như có rất nhiều tiểu trùng tử bò ở trên người, trong ngực.
Đây là Phệ thân thủy, hấp dẫn các loại sâu bọ cắn nuốt ở trên người, lục phủ ngũ tạng có chút nóng chảy, phải tra tấn buổi sáng mới có thể chết, sau khi chết cũng bởi vì mùi thuốc dẫn càng nhiều sâu hơn đến cắn nuốt cơ thể, kết cục là cái chết không toàn thây.
Thật là một độc dược tốt. Nước, đúng rồi, nhất định là nước, trong nước bạc hà kia có độc, ha ha, là nàng quá tín nhiệm hắn, tin tưởng sai người bên cạnh.
Nàng kỳ vọng đứa nhỏ vừa nãy có thể nhận ra mình, cho dù chết ít nhất cũng có thể bảo toàn thanh danh.
Nhưng mà... Tất cả đều là hy vọng xa vời.
Đứa nhỏ đó cũng chỉ cố đáp trứng gà lên người nàng.
Lúc này, Hạ Uyển Thanh cũng đã rõ ràng, không biết khi nào thì chính mình mặc y phục trắng lại bị đổi thành y phục đỏ, còn trên người nữ tử kia lại mặc y phục của chính mình tối qua, đồ trang sức cũng là trang sức của mình.
Lúc này gió nổi lên, mạng che mặt che kín dung mạo của nữ tử kia rơi xuống, lộ ra dung mạo nữ tử ngày đó, mọi người trong nháy mắt hít thở không thông.
Lông mày như viễn sơn, đôi mắt như làn nước mùa thu, dung mạo như hoa mẫu đơn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trăng, giống như một vị tiên tử.
“Y Tiên nương nương là tới giúp chúng ta.” Không biết là ai hô một câu này, tất cả mọi người đều hô lên.
“Hóa ra là nàng.” Hạ Uyển Thanh lạnh lùng.
Vị nữ tử có dung mạo tuyệt sắc này chính là Phượng gia tiểu thư - Phượng Kinh Hoa.
Cho tới nay đều có người nói rằng đệ nhất mỹ nhân như thế nào lại chưa người nào gặp qua, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt liền là cảnh tượng như vậy, hơn nữa mới gặp gỡ liền bị mọi người coi như Y Tiên mỹ danh.
Như vậy tất cả điều này đều là người kia an bài? Hạ Uyển Thanh chuyển con mắt nhìn về phía nam nhân mà chính mình yêu thương, đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, chính mình sớm nên thấy rõ hắn lạnh lùng, sao lại ngu ngốc như vậy, lại cắm đầu ngã xuống.
“Mọi người im lặng nào, nàng không phải là Y Tiên nương nương, chỉ là Phượng Kinh Hoa bình thường cứu giúp các ngươi, là tiểu nữ của Đại học sĩ Phượng Khâm, cho nên mời mọi người im lặng.”
Cố Cảnh Phạm lớn tiếng khuyên, lại làm cho lòng mọi người càng thêm dâng trào.
“Ngươi xem, đó là nữ nhi của Đại học sĩ, không có một chút dáng vẻ cao cao tại thượng.”
“Ai nói, kia rõ ràng là tiên tử đến từ trên trời”
...
Mỗi người một câu, làm cho tâm Hạ Uyển Thanh ngã vào đáy cốc.
“Đó là việc ta phải làm, nếu như mọi người muốn cám ơn ta, không bằng đem nữ nhân trên kia giao cho ta, để ta mang về?” Giọng nói kia vô ích cốc thanh linh, làm cho tất cả mọi người thần phục.
Cuối cùng Hạ Uyển Thanh nhìn mình bị người khác quăng xuống đất, trên mặt, cánh tay đều là máu.
Chỉ qua một đêm lại rơi vào kết cục như vậy, đây là điều mà Hạ Uyển Thanh chưa từng nghĩ đến qua.
Hạ Uyển Thanh bị dẫn vào núi Linh Phong, nhìn đôi nam nữ trước mặt trong lòng nhịn không được chán ghét, một cái liếc mắt đều không muốn nhìn thấy bọn họ, cũng không cho rằng người trước mắt có thể buông tha cho mình.
“Thực ra ta nên cám ơn ngươi, nếu như không phải là ta đem dược dùng sai, cũng sẽ không cho ngươi rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà sự sai lầm này ngược lại là thành tựu cho ta.” Thanh âm kia thật dễ nghe, nhưng ở bên tai Hạ Uyển Thanh lại giống như âm thanh của ác quỷ.
Hạ Uyển Thanh nói không ra lời, chỉ hung dữ nhìn đôi nam nữ trước mắt. Hiện tại nàng xem như đã hiểu, hết thảy đều là chính mình tự mua dây buộc mình, chỉ là khi mình hiểu ra thì đã quá muộn.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Hạ Uyển Thanh dùng móng tay hung hăng bóp cổ họng mình, liều mạng phát ra âm thanh, giọng nói khàn khàn khó nghe.
“Nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt tai họa về sau.”
Mấy lời đơn giản nhưng ý tứ lại rõ ràng.
Cố Cảnh Phạm nhìn nữ nhân giãy giụa trước mắt, lông mày gao gắt nhăn cùng nhau, vốn là hắn muốn cho nàng một con đường sống, coi như xem nàng thật lòng đối đãi với mình.
Nhưng nữ nhân này cố tình hướng đường cùng mà đi, không nghe chính mình an bài, xé đi vài tờ trong bản ghi chép của thầy thuốc Phương Hoa, hơn nữa còn tiến vào thư phòng, nhìn thấy một tờ kế hoạch của hắn.
“Ta sẽ không theo các ngươi an bài.”
Hạ Uyển Thanh trong khi oán hận sinh ra một tia hy vọng sống sót, nàng mới không cần tận ý như hắn nàng, chẳng qua là khi dưới chân nàng dời bước, Cố Cảnh Phạm đã tới gần nàng.
“Vì cái gì? Cho dù ta có thứ mà ngươi cần, nếu như ngươi mở miệng ta sẽ không không cho ngươi, tại sao phải làm như vậy?”
Hạ Uyển Thanh cổ họng khàn khàn kêu lên, nhìn Cố Cảnh Phạm có vài tia đau lòng.
Cố Cảnh Phạm nhìn đôi mắt trong trẻo, trong miệng càng thêm quyết tuyệt: “Bởi vì cái này chính là mạng của ngươi.”
Hạ Uyển Thanh buông tha nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thời tiết ẩm ướt, ban đêm lại mưa, vách núi Linh Phong này vô cùng trắng mịn, chợt nàng trượt chân mà ngã xuống dưới vách núi.
“A...” Phượng Kinh Hoa theo phản xạ che mặt, Cố Cảnh Phạm ôm thân thể nàng.
Tất cả việc này đều bị Hạ Uyển Thanh xem ở trong mắt.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến ngươi thân bại danh liệt, nợ máu trả bằng máu.