Lần này, Lâm Hạm có hơi chút bối rối, mặc dù nói phụ thân không thích nữ tử ra cửa, nhưng cũng không phải không đồng ý.
Nhưng người nàng đánh lại là đích nữ, đó là sai lầm không nhỏ, nương đã vào từ đường, nếu nàng cũng vào đó, vậy thì tương lai sẽ không còn gì cả
“Đó là tỳ nữ của ta, rõ ràng tỷ tỷ đã đứng ở phía trước, muội muội nhìn thấy rõ ràng mà còn đánh xuống, thử hỏi, nội tâm của muội muội đang nghĩ như thế nào, hiện tại tỷ tỷ cũng không nghĩ đến phải làm gì, chỉ có thể nói với phụ thân để lấy được sự công bằng.”
Tố Uyển không để ý tới Lâm Hạm nữa, bước nhanh về phía trước.
Người ở nhà ăn cũng đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Tố Uyển và Lâm Hạm.
Lâm Tiêu nhìn không rõ buồn vui, ngồi ở chính giữa cái bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Tam di nương ôm Tử Thông, nhẹ giọng dỗ dành. Lâm Khả Hinh mang theo nét mặt tươi cười,cũng có chút hả hê, còn lại Tứ di nương vẻ mặt cũng tràn ngập tươi cười.
“Tố Uyển, thân thể ra sao rồi, lần đó trở về khiến ta lo lắng đến bệnh mất.” Tam di nương nhìn thấy Tố Uyển đến, ân cần nói.
“Tạ Tam di nương quan tâm, sức khỏe Tố Uyển đã tốt hơn rồi.” Tố Uyển nhàn nhạt nói rồi hành lễ một cái sau đó nhìn về phía Lâm Tiêu
“Phụ thân bình an, chỉ là mấy ngày không gặp, khuôn mặt phụ thân sao lại thêm u sầu?” Tố Uyển đến bên người Lâm Tiêu nói.
“Hôm nay trên đường có náo nhiệt hay không.” Lâm Tiêu mở mắt ra chậm rãi nói.
Thấy Lâm Tiêu sắc mặt bình thường, Tố Uyển biết phụ thân mình rất tức giận, chỉ là giận không hiện ra mặt.
Mà ngay lúc này Lâm Hạm hết sức vui mừng, nhưng lại khó hiểu nhìn nữ tử khuynh thành trước mắt, nàng vì sao không biện minh nói mình oan ức
Tố Uyển lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi biết rõ nữ tử không tiện ra ngoài, làm tiểu thư khuê các nên ở trong nhà, nữ nhi chỉ là có nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ mới phải làm như thế.”
Nói xong vẻ mặt Tố Uyển hết sức phiền muộn nhìn Lâm Tiêu.
“Nỗi khổ tâm, ha ha.” Lâm Tiêu giận dữ đưa tay vỗ mạnh mặt bàn lại nói: “Giả dạng nam trang, ăn uống tùy ý, đến khu dân nghèo nhặt về một đứa nhỏ, đây chính là nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của ngươi sao?” Lâm Tiêu nhíu mày nhìn nàng.
Việc này tự nhiên chính là một chuyện nhỏ, nhưng thường thường việc nhỏ lại có thể quyết định vận mệnh của một con người, nhất là ở trong thâm cung nội viện kia, một chữ sai liền có thể khiến đầu ngươi rơi xuống đất.
“Nghe nói tiểu nữ của Phượng gia che mặt đi ra ngoài, cứu vô số người, đều là bởi vì có phụ thân ủng hộ hết sức, biết dân khổ, hiểu nội tâm của mọi người, được phong làm Y Tiên.” Tố Uyển buộc tự mình nói ra những lời này.
“Vậy thì sao?”
Lâm Tiêu nghe được câu này, trong lòng cũng là thắc mắc, hắn tự hỏi phương diện hắn dạy dỗ hài tử không kém hơn hắn ta lão sư mời đến đều là danh sư, vì sao cuối cùng vẫn kém hơn hài tử của hắn một chút.
“Theo lời người trong phủ, dung mạo nữ nhi so với nàng không phân biệt được cao thấp, đề phòng người ngoài nhận nhầm mới phải giả nam trang, còn về tài năng, nữ nhi tự hỏi không kém hơn nàng, mà y thuật, mặc dù nữ nhi hiện tại không biết, nhưng mà nữ nhi biết, Phượng Kinh Hoa này y thuật cũng không phải vượt trội như chúng ta biết, lời đồn chỉ là giả, bách hoa hội rất nhanh sẽ đến, nữ nhi muốn so đấu cùng nàng.”
Vừa nói như thế, di nương trong phòng, cùng với hai nữ nhi đều nhướng mắt khinh thường.
Hầu gia không rõ, nhưng bọn họ lại biết rõ, Lâm Tố Uyển từ nhỏ là được danh sư dạy bảo, nhưng không người nào không bị nàng đuổi ra ngoài phủ, thậm chí rất nhiều danh sư đều thầm giận trong lòng.
Chỉ là Liễu Vân Phỉ một lần nữa mời về nhà dạy bảo nữ nhi của bà ta, hơn nữa đều cho mỗi người chút phí bù cho sự vất vả, lại dùng lời khuyên bảo hữu ích, đến cuối cùng, đều nói nữ nhi Hầu gia tài mạo song toàn, nhất là nhị tiểu thư Lâm Hạm.
Bởi vì điều này nên tứ kiều mới được sinh ra, đó là Phượng Kinh Hoa của Phượng gia, Cổ Tích Nhu của Cổ gia, Hạ Lan Vô Song của Hạ gia, Lâm Hạm của Lâm gia.
Có bao nhiêu tuấn kiệt đều là đếm đều không đếm được, cho nên Lâm Tiêu hết sức vui vẻ, cũng bởi Lâm Hạm này, nên đem kỳ vọng đều đặt ở trên người nàng, chỉ là điều duy nhất không hài lòng là tứ kiều, Hầu phủ bọn họ nhưng lại xếp hạng cuối cùng.
Mà Lâm Tố Uyển lúc trước hắn bội phần kỳ vọng thế nhưng lại yên lặng vô danh, mà về sau, Lâm Tố Uyển lại ngang ngược vô lý, đối với phụ thân như hắn cũng hờ hững, hắn cũng bỏ qua nữ nhi này.
“Như thế nào, ngươi còn muốn cùng Phượng Kinh Hoa so đấu sao?” Lâm Tiêu có chút kinh ngạc, hắn không biết nữ nhi này đến tột cùng thật là có năng lực như vậy, hay chỉ nói mạnh miệng, nhưng là chỉ cần có cơ hội vì sao không thử một lần.
“Nếu như nữ nhi để cho Hầu phủ mất mặt, nữ nhi nguyện ý buông tha danh hiệu đích nữ này, nhường cho thứ muội, chỉ là phụ thân cho nữ nhi một ít thời gian, để nữ nhi có thể một lần nữa đền bù.” Tố Uyển nói nghiêm túc, mắt phượng dài nhỏ tràn đầy tự tin
Một đôi mắt như vậy, đem Lâm Tiêu lâm vào vực sâu, duy nhất hắn không nhịn được là nhìn thẳng vào đôi mắt nữ nhi này, tựa hồ trông thấy bóng dáng của người kia, vừa yêu lại vừa hận.
“Nói hươu nói vượn, ngươi là đích nữ của Hầu phủ, cả đời này cũng sẽ là như vậy, không thể đổi được.”
Lời nói như vậy, Lâm Tố Uyển không hiểu, nhưng vài di nương lại hiểu được, vài người mi sắc vừa động lại không muốn suy nghĩ về những ký ức kia.
Tố Uyển lần này không nói thêm gì nữa, những thứ khác nàng nghe không hiểu, nhưng nàng biết rõ vị phụ thân này của nàng đồng ý.
“Mặt của ngươi là bị làm sao?”
Lâm Tiêu lúc này mới chú ý tới dấu đỏ trên mặt Tố Uyển, lần này ra tay thật ngoan độc, Tố Uyển tới lâu như thế, còn chưa biến mất.
Nghe được lời như vậy, cơ thể Lâm Hạm run lên một cái, phụ thân đối với nàng yêu thương, nhưng tất cả lại không được tự nhiên, lúc nào cũng chú ý tới nàng, đề đạt nàng, nhưng lại ở bên tai của nàng nhắc tới Tố Uyển, mặc dù phụ thân nhìn như rất thương nàng, kỳ thật lại để ý tới Lâm Tố Uyển.
“Nhị muội cũng là tận tâm, nữ nhi ngay cả nô tỳ của mình còn không có dạy dỗ, Nhị muội đã động thủ đánh người, chỉ là không biết vì sao đánh tới trên mặt ta, kỳ thật Tố Uyển còn đang lo lắng, có thể hay không đem tay của Nhị muội bị đau.”
Tố Uyển dù sao cũng là đứa bé, bị đánh chẳng lẽ còn không thể có chút oán niệm?
“Hạm Nhi, này ngươi thật không đúng, Tố Uyển dù sao cũng là trưởng tỷ của ngươi.” Tam di nương thở dài nói.
“Đại tỷ tỷ có đau hay không, Khả Hinh thổi cho ngươi, Khả Hinh rất sợ đau, nếu như có cái gì đụng phải chính mình, nhất định sẽ khóc, Đại tỷ tỷ thật là kiên cường.” Khả Hinh lúc này thế nhưng lại chạy đến bên người Tố Uyển hỏi han ân cần.
Lâm Hạm trong lòng thật hận, hận không thể một ngụm cắn nát người trước mắt này.
Tố Uyển xảy ra chuyện gì nguyên một đám cũng nhảy vào góp vui, hiện tại đến phiên nàng cũng hận không thể ném cho nàng vài tảng đá.
“Hạm Nhi.” Lâm Tiêu nghe thấy lời nói của Tố Uyển lông mày nhíu lại nhìn sang.
Tâm của Lâm Hạm loạn như ma, hiện tại vô luận nàng giải thích thế nào đều vô dụng, nhưng nếu không giải thích, ức hiếp đích tỷ sẽ được cho là không biết tôn trọng trưởng tỷ, cũng bị thi hành gia pháp.
“Phụ thân đừng giận,bạt tay này đánh đều đã đánh rồi, Tam muội muội lại là muội muội của ta, không bằng bỏ qua đi.”
Mọi người nghe thấy Tố Uyển nói như vậy cũng có chút giật mình. Một người ngang ngược, vô lý thế nhưng học được thông cảm, thậm chí buông tha người muốn hại nàng.