• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mèo


Beta: Mèo


P/S: Tháng sáu sách mới, cầu tìm kiếm, cầu đề cử ~~!


Giống như là đang nằm mơ.


Hạ Uyển Thanh nhìn phòng ngủ trước mắt, chóp mũi xen lẫn hương hoa đào như có như không, nàng thấy một nam tử đưa lưng về phía mình, trong lòng có chút vui mừng.


Nhưng khi nàng tới gần, nam tử kia quay đầu, là một vẻ mặt hung thần ác sát, mà bên cạnh hắn xuất hiện một vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mang theo tươi cười coi thường nhìn nàng.


“A......”


Hạ Uyển Thanh hoảng sợ ngồi dậy, con ngươi vẫn còn chưa thấy rõ hoàn cảnh xung quanh thì liền cảm nhận được đầu mạnh mẽ đau đớn. Tiếng ù tai lại làm cho nàng một lần nữa thử nghiệm đau đớn tê tâm liệt phế trên thân thể.


Đau đớn khiến nàng lại phải nằm xuống, bên tai truyền đến tiếng kêu của nha hoàn. Nàng nghĩ rằng khi nàng rơi xuống vách núi đen hẳn là đã chết, vì sao còn có thể cảm nhận được đau đớn?


Trong đầu suy nghĩ rối loạn, một đoạn trí nhớ không thuộc về mình giống như thủy triều chảy tới, trong lúc nhất thời thân thể cùng với tinh thần tra tấn làm nàng cắn chặt môi, máu đỏ sẫm theo khóe miệng chảy xuống.


Trong lúc mơ hồ, hình như nàng thấy một vị nữ tử có dung mạo tuyệt diễm, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện ở giữa tầm mắt mình. Đôi mắt của nàng đầy sự không cam lòng, phẫn nộ lại hàm chứa kỳ vọng nhìn về phía mình.


Nhưng chỉ qua một lát, nàng lại biến mất trước mắt mình, mà Hạ Uyển Thanh cũng chỉ nghe thấy một câu, thay ta sống tốt.


Thật lâu sau, nàng mới tiếp nhận đoạn trí nhớ không thuộc về mình, đau đớn trên cơ thể cũng dần dần dịu xuống.


“Tiểu thư, tiểu thư?” Một giọng nói nhẹ nhàng nhu nhược mang theo cảm xúc lo lắng kêu chính mình.


Hạ Uyển Thanh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy một thiếu nữ với trang phục nha hoàn thật cẩn thận nhìn nàng, trên tay bưng dược (thuốc) muốn bón cho mình.


“Ngọc Trúc?” Hạ Uyển Thanh mơ mơ màng màng nói.


“Ngọc Trúc ở đây, tiểu thư như thể nào rồi ạ? Bây giờ Ngọc Trúc đi gọi thái y.” Ngọc Trúc lo lắng nói, trong con ngươi đầy lo lắng làm Hạ Uyển Thanh xem ở trong mắt.


“Không cần, chỉ là ta mệt mỏi, ta nghĩ nên ngủ thêm một lúc.” Hạ Uyển Thanh đang nói liền nhắm mắt lại giống như ngủ say.


Ngọc Trúc nhìn Hạ Uyển Thanh lại ngủ say, sờ sờ trán của nàng đến khi biết nàng hạ sốt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi ra khỏi cửa.Thang thái y nói, nếu như lại tiếp tục sốt thêm, tình hình sẽ không tốt. Mặc dù tiểu thư có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng mà từ nhỏ nàng đã đi theo bên người tiểu thư, thật tình không hy vọng tiểu thư gặp chuyện không may.


Bên tai nghe thấy âm thanh Ngọc Trúc ra ngoài, Hạ Uyển Thanh mới sâu kín mở mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn trên người cầm tấm gương soi bên cạnh giường.


“Là nàng?”


Hạ Uyển Thanh có chút giật mình bởi vì khuôn mặt này là nữ tử lúc trước mình gặp ở ngoại thành Đông. Nhưng mà lúc ấy quá hoảng loạn nên không có thấy rõ.Khi thấy dung mạo này cũng không thua Phượng Kinh Hoa thì đôi mắt trong trẻo của Hạ Uyển Thanh hiện lên một tia tinh quang.


Là mạng nàng không nên tuyệt, trùng sinh vào Hầu phủ, thay đổi khuôn mặt mà quay về, hơn nữa còn có được trí nhớ của nguyên chủ, như vậy tất cả đều trở nên dễ dàng.


“Tố Uyển ngươi yên tâm, nếu ta nhận lấy thân thể ngươi, nhận trí nhớ của ngươi, ta nhất định sẽ làm cho những người đó phải nhận trừng phạt, cho dù phải chết cũng sẽ không để cho bọn họ sống an bình.”


Nói xong Hạ Uyển Thanh tàn nhẫn nhìn ra phía ngoài phòng.


Dường như bởi vì Hạ Uyển Thanh nói một câu kia, một tia mệt mỏi cuối cùng trên cơ thể cũng biến mất, cơ thể lại khôi phục sự thoải mái trước kia, ngoại trừ sắc mắt Hạ Uyển Thanh xám trắng, về cơ bản đã không còn gì quá đáng ngại.


Hạ Uyển Thanh lại lên giường ôn nhuyễn ( ấm ấp và mềm mại), sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Nếu ông trời cho nàng một cơ hội nữa, làm cho nàng thay hình đổi dạng, như vậy thì từ giờ trở đi, nàng không còn là Hạ Uyển Thanh, mà là đại tiểu thư Hầu phủ, đích nữ của Lâm Tiêu - Lâm Tố Uyển.


Ngày hôm sau


“Thang thái y, thân thể Tố Uyển như thế nào rồi? Thật sự là một hài tử đáng thương, chỉ là đi ra ngoài chơi, lại bị tai bay vạ gió như vậy. Ta không nên mềm lòng chiều theo tính tình của nàng.”


Một vị mỹ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ tía khóc sướt mướt ngồi ở bên giường, dùng tay áo lau nước mắt nói. Nước mắt chảy theo hai má, cảnh tượng khi khóc lại tăng thêm một loại phong tình đặc biệt. Dưới nước mắt là một chút tươi cười đắc ý.


Đúng vậy, là nàng không lay chuyển được Lâm Tố Uyển, không có biện pháp mới để cho nàng ra ngoài, đây là yêu thương lại bất đắc dĩ.


“Phu nhân không cần đau lòng, không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là đã bị thương ngoài da, ngoài việc đau nhức thì không quá đáng ngại, tĩnh nằm tu dưỡng (ý là nghỉ ngơi đầy đủ) là được. Đây là lão phu mở dược (bốc thuốc), lấy đúng thuốc này thì mấy ngày liền có thể khỏi hẳn.” Nói xong thái y thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị mang theo dược đồng đi chuẩn bị.


“Mộc Miên, nhanh đi đưa giấy chẩn bệnh cho Thang thái y, ta sẽ ở đây trông coi Tố Uyển.” Nói xong nước mắt kia rơi càng nhiều, làm người khác nhìn thấy càng thêm thương tiếc, trái lại Lâm Tố Uyển nằm ở trên giường tĩnh dưỡng lại làm cho người khác cảm thấy đáng ghét.


Thực ra Lâm Tố Uyển đã sớm tỉnh lại, nhưng mà không có mở mắt ra, chính là nàng muốn biết tình huống của ngôi nhà này, đối với nữ nhân bên giường trong lòng nàng cũng có tính toán, đây là Nhị di nương.


Trong lòng cười lạnh một chút, nàng liền mơ mơ màng màng mở to mắt nói: “Nhị di nương, thật đáng sợ, đột nhiên có người liền đâm về phía này.” Giọng nói của nàng hơi run run, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt, tay muốn kéo Nhị di nương lại thu trở về. Bởi vì mệt mỏi mà ánh mắt mơ màng liền lại ngủ.


“Tố Uyển, hài tử đáng thương của ta.” Nhị di nương tiếp tục nức nở, tay vuốt ve trán Tố Uyển.


Lúc này trong lòng Nhị di nương nhưng lại đặc biệt tức giận, rõ ràng chỉ kém một bước là có thể làm đương gia chủ, con gái của mình cũng sẽ không nhận trách nhiệm con vợ kế, thân phận thứ nữ, người trên giường cũng là mạng quá cứng rắn rồi.


Chờ đi, ta nhất định sẽ cho ngươi biến mất ở trước mắt ta, ta muốn đường đường chính chính ngồi trên chủ vị (ý là bà này muốn làm đương gia chủ mẫu đấy), cho dù là bình thê cũng không sao cả.


“Nhị phu nhân, có cần phải thông báo cho Hầu gia?” Nha hoàn bên cạnh Nhị di nương nhìn Lâm Tố Uyển nhỏ giọng hói.


“Đương nhiên là phải, nhưng mà Hầu gia đang nghị sự ở chính đường, ngươi chờ ở ngoài cửa, chờ đến khi xong thì nói cho Hầu gia.” Nói xong Nhị di nương lau nước mắt, ngồi trên ghế, cầm lấy ly trà bạch ngọc bên cạnh thơm ngát bên cạnh uống.


Trà Hương uống vào không có mùi vị gì, móng tay sơn màu đỏ tươi nắm chặt chén ngọc hung hăng trừng mắt, liếc nhìn người trên giường một cái, rõ ràng đã phân phó mấy tên.....côn đồ kia hủy đi trong sạch của nha đầu này. Sau đó bỏ lại ở vách núi đen, giả tạo ra biểu hiện không chịu nổi nhục nhã, kết quả là vẫn sống trở về.


Vốn là đau khổ cứ chấm dứt như vậy, như thế thì ngươi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, liền giống với mẫu thân đã chết của ngươi, sống không thể mà chết cũng không thể.


“Nương....nương....Con nghe nói người kia....”


“Nhỏ giọng chút, Tố Uyển vừa mới ngủ.” Liễu thị có chút oán trách đối với người vừa nói, nhưng trong lời nói lại rất dịu dàng.


Người tới đúng là giọng nói của nữ nhi Nhị di nương Liễu Vân Phỉ - Lâm Hạm, nàng đáng yêu hoạt bát, miệng hết sức ngọt, có thể làm người khác vui vẻ giống như lông mi cánh ve trong nháy mắt có thể khiến cho ánh mắt hiểu biết vô cùng.


Trong lúc nàng định nói hết câu nói kế tiếp, bước chân nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy Lâm Tố Uyển nằm trên giường thì xuất hiện một ngụm tức giận ở trong lòng.


“Hạm nhi, uống ly trà, xem đầu ngươi đầy mồ hôi kìa. Tình hình tỷ tỷ con khá tốt, chỉ cần điều dưỡng, con không cần lo lắng như vậy.” Liễu thị tự nhiên nói.


Nhưng mà Lâm Hạm nghe xong thì tức giận trong lòng càng lớn hơn, muốn nói cái gì đó, dưới tay đau nhói, nước mắt ngay lúc đó ở hốc mắt đảo quanh, vừa định kêu lên thì bên tai liền truyền đến giọng nói cung kính của Liễu thị.


“Hạm nhi quá mức lo lắng cho Tố Uyển nên lao đi quá nhanh, cả người đầy mồ hôi không có cấp bậc lễ nghĩa. Chỉ vì lâu rồi không được gặp tỷ tỷ, Hầu gia đừng trách nàng.” Liễu thị nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Tiêu cúi đầu, vòng eo mảnh khảnh kia căn bản không giống như đã sinh con, mà làn da mịn màng đỏ ửng sau khi khóc càng làm động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK