Beta: chưa
Trông thấy ánh mắt Lâm Tiêu mang theo lửa giận, Tố Uyển cảm thấy vừa buồn vừa nực cười.
Nàng che lấy miệng vết thương bất lực nhìn Khả Hinh ngây thơ chỉ cảm thấy khốn khổ, nàng ngẩng đầu lên suy yếu nói với Lâm Tiêu.
“Nữ nhi một mực yêu thương muội muội, giống như vậy nữ nhi cũng hy vọng ngũ đệ bình yên vô sự. Nữ nhi cũng không hiểu mình làm cái gì đã khiến cho tứ muội hiểu lầm, khi đó nữ nhi chỉ là đi ở phía trước, cũng không biết có người ở đằng sau nữ nhi, càng không biết Tứ muội như thế nào lại dụng vào nữ.”
Trông thấy lửa giận trong mắt Lâm Tiêu hạ đi, Tố Uyển tiếp tục nói: “Phụ thân là người công cính liêm minh, cho nên dân chúng cũng khoe phụ thân là một vị quan tốt, con nghĩ phụ thân cũng hiểu. Lúc ấy nữ nhi là không biết chuyện mà bị đụng, không không biết nguyên nhân là gì mà đụng phải Tam di nương. Nếu như nữ nhi cố ý, sẽ không làm cho mình ngã trên mặt đất, phụ thân, Tố Uyển rất đau.”
Đúng vậy, Tố Uyển rất đau, chỉ là đau trên thân thể so với đau lòng còn kém xa.
Một cái tâng bốc mang Lâm Tiêu lên đầu, một câu phụ thân làm cho Lâm Tiêu nhận rõ thân phận của chính mình, thân phận của nàng, một câu nói, đảo ngược sự thật.
“Nhưng là nếu như không phải là Đại tỷ tránh thì Khả Hinh như thế nào lại trẹo một cái.”
Khả Hinh chu môi nói ra, tình huống này xem Tứ di nương đã sợ hết hồn hết vía, quay đầu lại muốn hảo hảo dạy dỗ Khả Hinh.
Nếu như nhất thời không phục, lại hại chính mình, Tố Uyển là đích nữ, lão gia lúc ấy lại ở sau lưng, nếu như ngẫm nghĩ, nhất định sẽ sinh ra hoài nghi, thậm chí không thích Khả Hinh.
“Uyển nhi nói cũng đúng, chỉ là Hinh Nhi dù sao không phải là cố tình, ngũ công tử nếu không có chuyện gì, Tam di nương cũng làm sao, vì sao không hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ?”
Nói xong Tứ di nương bưng ly rượu đến đến bên người Hầu gia, thay Hầu gia rót một ly rượu, bưng cho Hầu gia.
Hôm nay Tứ di nương mặc vày dài màu đỏ có thêu hình hao hải đường, phối hợp với trâm hồ điệp làm cho tứ di nương càng trở nên xinh đẹp động lòng người, trên người tỏa ra hương hoa lan nhàn nhạt làm cho Hầu gia vồn tức giận trở lên an tĩnh.
“Hồ ly tinh.”
“Hồ ly tinh “
Liễu thị cùng Tam di nương không hẹn mà dưới đáy lòng thầm mắng Tứ di nương không biết làm thế nào lại có làn da vô cùng mịn màng.
Bản thân mặc dù không kém gì nàng ta, nhưng là Tứ di nương lúc nào cũng có phương pháp mê hoặc hấp dẫn Hầu gia. Mà lúc này đây, bọn họ cũng đã bỏ quên sự việc của Khả Hinh và Tố Uyển.
“Mặc dù Tứ di nương nói rất có lý, nhưng là không theo quy tắc sao thành được luật lệ, chúng ta là Hầu phủ, không thể so với dân chúng bình thường, chúng ta về sau còn gặp gỡ với hoàng thân quốc thích, hơn thế nữa sau còn nhiều lần ra vào hoàng cung, không thể nào không cẩn thận,cũng không phải phạm phải sai lầm lớn, mà được tha thứ.Vạn nhất đắc tội cái nào chủ tử hoặc là Hoàng thượng, kia đã có thể là đại sự.”
Tố Uyển quyết định thừa dịp lúc này kéo về bọn họ không giải quyết được gì tâm tính, lại mang một cái tảng đá, hung hăng nện ở trong lòng của bọn họ.
Sau khi sống lại, nàng sẽ không tùy ý đe người bắt nạt, người ta kính nàng một thước, kia nàng liền trả một trượng.
“Tố Uyển nói có đạo lý.”
Vốn là bị Tứ di nương trêu chọc cho tâm thần rối loạn, thế nhưng vì Tố Uyển nói mà cảm giác chính mình thực quá thiên vị, đích nữ cùng thứ nữ cũng giống nhau.
Theo hắn tán thưởng tính nhìn thoáng qua Lâm Tố Uyển.
Bọn họ không phải là đại gia đình, bọn họ là quan gia, là Hầu phủ, về sau đối mặt với một số nhân vật khó lường khác, hơn nữa có cơ hội vào cung.
Một bước sai là từng bước sai, nếu như nhất thời không cẩn thận, xem mạng là nhỏ nhưng chuyện lớn có thể liên lụy tới cả nhà.
“Nhưng phụ thân, khả hinh còn nhỏ.”
Khả hinh ủy ủy khuất khuất nhìn phụ thân. Hoàn toàn không có trước một phen chống được lỗi lầm hào khí.
“Cha, chúng ta là Hầu phủ, chúng ta cần phải có bộ dạng của tiểu thư khuê các, từ nhỏ lễ nghi đã có ma ma dạy, nếu như bởi vì khả hinh tiểu mà nhậm, lớn lên thì như thế nào?”
Tứ di nương trông thấy Tố Uyển gây sự, bộ dáng không phân biệt phải trái, âm thầm cắn chặt răng ngọc, bên trong mắt oán giận vài phân, Nhìn khả Hinh quỳ trên mặt đất mà lòng đau như cắt.
“ Vậy thì học lại lễ nghi từ đầu, cấm túc hai tháng, mỗi ngày trừ ăn cơm ra, đều phải trở về phòng, không được ra khỏi cửa. Ngươi nghe rõ chưa?”
Với bản tính của hài tử phạt như vậy có chút nặng, dù sao Lâm Khả Hinh bây giờ mới có tám tuổi.
“Cám ơn phụ thân.” Khả Hinh nhỏ giọng trả lời.
Nhìn bọn họ cứ như vậy mà đem chính bản thân mình cấm túc, trong nội tâm hết sức oán hận, phải biết rằng hiện tại cách ngày hội bách hoa không xa, hơn nữa, tháng này chính là lúc hoa nở rộ nhất, qua đợt này sẽ phải đợi một thời gian lâu nữa mới có.
Tô Uyển dù sao cũng đỡ, khẩn trương đứng dậy đỡ Khả Hinh, nhưng thân thể lại cứng rắn không thể động, cũng chỉ có thể nói: “Tỷ tỷ không ngờ rằng lại có hiểu lầm, chẳng qua là chỉ muốn muội thoải mái, thả lỏng tinh thần, ngươi đã là muội muội, tỷ tỷ tự nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm của tỷ, chúng ta là người một nhà, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.”
“ Hồi bẩm Hầu gia, Thang thái y đến.” Một nô tài đi vào trong phòng nói, một đại phu tóc bạc phơ đứng ở trong viện.
“Mời vào.”
Toàn bộ trong sảnh rơi vào im lặng, Nhị di nương tự uống trà, đem đây hết thảy ở trong mắt, không nghĩ tới một hồi mưu hại không chỉ không chỉ tổn hại tới Lâm Tố Uyển, ngược lại giống như nâng đỡ nàng, chứng kiến nàng vừa mới nhanh mồm nhanh miệng, hiển nhiên biết là không phải người chủ dễ gạt trước kia, mơ hồ thoát ra khỏi tình trạng tự khống chế của bản thân.
“Thang thái y đến, mau giúp ta xem một chút Ngũ đệ như thế nào?”
Tố Uyển nhìn Thang thái y, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng, không có chút nào nghĩ tới mình.
Lâm Tiêu đối với Tố Uyển hiểu roc đạ lý vừa thấy vui vừa cảm thấy áy này, lại nhìn Lâm Khả Hinh, trên mặt tất nhiên không thể thương.
“Hồi Hầu gia, Tiểu công tử hết thảy bình an, trái lại đại tiểu thư thân thể đã có thể không ổn, vốn là lần trước cũng đã thương căn bản còn chưa khỏi hẳn, lần này lại tổn thương nguyên khí rồi.”
“Vậy phải trị như thế nào, làm thế nào mới trị hết. Vô luận dùng dược liệu đắt thế nào cũng được.” Lâm Tiêu nặng nề nói ra.
Thang thái y vội vàng cúi đầu, nhìn Lâm Tiêu không giận thấy run run lại nói: “An tâm tu dưỡng, uống thuốc đúng giờ,là khỏi hẳn.”
“Phụ thân, Tố Uyển thân thể không có kém như vậy, hiện giờ đã tốt, nghỉ ngơi nhiều liền không sao.” Tố Uyển đứng dậy hướng về Lâm Tiêu cúi đầu.
“Vậy làm phiền Thang thái y đi chuyến này.” Lâm Tiêu phái người đưa về Thang thái y.
Lâm Khả Hinh lòng tràn đầy không phục, nhưng là loại tình huống này chỉ đành phải nhain xuống, vốn là muốn cho Lâm Tố Uyển cái người tự cho là hơn mình xúi quẩy, không nghĩ tới bị chính mình thành người đem tội, xem ra sau này phải cẩn thận một chút.
Lâm Tiêu bao nhiêu đều có điểm hoài nghi Tố Uyển, vốn là nàng liền bướng bỉnh không tuân theo quy tắc, hoàn toàn bất hòa tỷ muội, thậm chí đối với phụ thân của mình cũng không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ một hồi tìm được đường sống trong chỗ chết thật có thể khiến người ta thay đổi? Chỉ là tình huống hiện tại mà nói, Trái lại phải suy nghĩ nhiều.