“Tiện Thiếp?” Vẻ mặt Triệu Đoạt nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, trong miệng không ngừng mà lặp lại, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Vương gia là muốn hỏi qua ý kiến của thiếp thân sao?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Tưởng Dung đã không còn thay vào đó vẻ mặt giận dữ. Nàng trừng mắt đôi mắt quật cường mà nhìn Triệu Đoạt. Ánh mắt hắn lại giống như hồ nước phẳng lặng, không có một chút gợn sóng.
“Cứ coi là như vậy đi.” Triệu Đoạt khóe miệng mỉm cười lại tràn đầy sự khó đoán. “Xuất giá tòng phu, chỉ là một cái phong hào, do Vương gia quyết định là được.”
Hoa Tưởng Dung biết, hắn tuy rằng có hỏi ý kiến của nàng nhưng không có nghĩa là cho nàng có quyền lựa chọn.
Quả nhiên, câu trả lời của nàng làm ngoài ý muốn của Triệu Đoạt. Tiếp theo, hắn cao cao mà cong lên khóe miệng, không lưu tình chút nào mà trào phúng nói: “Bổn vương cảm thấy cái này phong hào này rất thích hợp ngươi, ngươi vẫn là quỳ xuống đất mà tiếp nhận đi.”
Hoa Tưởng Dung nhìn qua mỗi một người ở đây, Triệu Đoạt vẫn như cũ trên mặt không có biểu tình gì, mà Đinh Lan, Thanh Âm cùng Thu Nguyệt lại có vẻ mặt đắc ý, mừng thầm. Nàng không nói gì, mà là thong dong mà quỳ xuống, cung kính nói: “Thiếp thân tạ quá Vương gia ban phong, nếu Vương gia không có khác phân phó nói, thiếp thân xin lui xuống trước.”
Nói xong, Tiểu Thúy nâng Hoa Tưởng Dung chậm rãi đứng lên, xoay người từng bước một mà rời đi. Tuy rằng từ nàng trên mặt nhìn không ra cái gì nhưng nàng lòng nàng lại nhỏ máu, toàn thân không còn sức lực, chân mềm nhũn, may mắn có Tiểu Thúy bằng không nàng nhất định sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Tiểu Thúy sớm đã cảm thấy toàn thân của Hoa Tưởng Dung đều dựa vào mình, hiện tại trong lòng Tiểu Thúy cũng không dễ chịu gì, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc chỉ là ngại lúc ở trên đại sảnh nên không thể mở miệng,đi đến chỗ yên lặng trong vườn, nàng ta mới thật cẩn thận mà hỏi: “Tiểu thư, lúc nãy Vương gia hỏi ý kiến của người, nhưng người vì sao lại không phản đối?”
Hoa Tưởng Dung lạnh lùng cười nói: “Phản đối? Có tác dụng sao?”
“Có lẽ hắn sẽ không đáp ứng sao?”
“Người cũng nói là có lẽ, người biết ý nghĩa của hai chữ có lẽ này không?
Hai chữ này, bao hàm quá nhiều ý không xác định được, có lẽ ta phản đối, hắn sẽ gật đầu chấp nhận ý kiến của ta, nhưng em có nghĩ tới nếu ta phản đối, hắn chẳng những không đồng ý ngược lại càng thêm khó chịu mà ép buộc ta, ta đây chẳng phải là càng thêm mất mặt? Hắn biết rõ ta là người của tướng phủ, nhưng vẫn đối xử với ta như thế chỉ là càng tạo thêm áp lực phía tướng phủ mà thôi.
Chỉ là, ta không hiểu dụng ý của hắn, cũng không biết sau lưng rốt cuộc có chuyện gì. Ta chỉ biết là gả tới Nam Dương phủ, ta liền trở thành một quân cờ, thành công cụ trả thù của người khác.”
Triệu Đoạt a Triệu Đoạt, uổng công ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, uổng công ta đối với ngươi chiêm ngưỡng sùng bái, kết quả lại là chỉ có thể lấy thân phận “Tiện Thiếp”, ngu ngốc mà ở bên cạnh ngươi.
Nghĩ đến đây, Hoa Tưởng Dung từ từ nhắm mắt lại, nặng nề mà thở dài một hơi, nhìn xuống đôi giày đỏ chưa kịp thay lại ngơ ngác mà xuất thần.