Khóe miệng nàng cong lên nhẹ nhàng mang hàm ý chế giễu. Nàng phát hiện, nàng thế nhưng lại trông ngống Triệu Đoạt đem nàng rời đi nơi không có tình người này sớm một chút.
“Tiểu thư, xe của Vương gia đang ở bên ngoài chờ người.” Tiểu Thúy từ bên ngoài chạy như bay vào trông linh hoạt giống như một con chim yến nhỏ.
Hoa Tưởng Dung nghe xong liền cảm thấy vui mừng. Nàng lập tức đứng lên sửa sang lại quần áo rồi theo Tiểu Thúy đi ra tướng phủ.
Hoa Thừa tướng vẫn đứng ở cửa như cũ,lúc Hoa Tưởng Dung bước ra, ông vẫn như một người cha hiền từ mà nắm lấy tay nàng dặn dò nàng hầu hạ Vương gia cho tốt nhưng cũng đừng quên chú ý sức khỏe của mình. Nếu là ngày thường, Hoa Tưởng Dung sẽ cảm động muốn khóc, nhưng hiện tại, nàng thấy rõ trong mắt Hoa Thừa tướng không có nửa điểm từ ái. Ông cùng Triệu Đoạt giống nhau đều giỏi về ngụy trang, lúc này ông cũng chỉ ở cùng nàng diễn vở phụ từ nữ hiếu Song Hoàng.
Ở Vương công công đỡ Hoa Tưởng Dung bước lên ghế nhỏ rồi nàng ngồi vào trong xe. Trong thoáng chốc đối mặt với ánh mắt của Triệu Đoạt lại làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhìn hắn nhàn nhạt cười, thì ra ở trong lòng nàng Triệu Đoạt còn thân thiết hơn hoa Thừa tướng rất nhiều.
Triệu Đoạt hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ mỉm cười với hắn. Hắn sửng sốt một chút rồi lại đem ánh mắt dời đến một góc trong xe ngựa.
Xe ngựa di chuyển một cách chậm rãi cho đến khi đi lên một cây cầu, Triệu Đoạt mới từ từ mở miệng mà hỏi: “ Hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi?”
Hoa Tưởng Dung biết hắn muốn hỏi cái gì liền cười đáp: “Đa tạ Vương gia quan tâm, hôm nay hết thảy mọi thứ đều tốt.”
Triệu Đoạt âm thầm mở mắt, ánh mắt cao thâm khó đoán của hắn lại lóe lên sau đó lại nói: “Hoa Thừa tướng không hỏi ngươi chuyện gì?”
Hoa Tưởng Dung hít một hơi lại nhớ tới sự sỉ nhục vào ban ngày cảm thấy như có một tảng đá toa đè ở trên người làm cho nàng thật là khó chịu. Nàng lắc lắc đầu rồi không nói lời gì nữa, Triệu Đoạt cũng không hỏi thêm cái gì, hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Một đêm trôi qua, lại một ngày nữa đi qua, cái này không có Vương gia chiếu cố Mai Viên, lần đầu tiên Hoa Tưởng Dung cảm thấy Vương gia không đến Mai Viên cũng thật tốt.
Nàng cho rằng mỗi ngày đều trôi qua như vậy là đủ rồi, lại không có dự đoán được có một chuyện ở phía trước chờ nàng.
Sau giờ ngọ, Vương công công phái người tới nói cho Tiểu Thúy biết buổi tối Vương gia sẽ đến Mai Viên. Tiểu Thúy không thể tin được mà nhìn Vương công công đến khi Vương công công gật đầu xác nhận, nàng mới cao hứng mà chạy vào nội điện để thông báo cho Hoa Tưởng Dung biết.
Vương công công nhìn Tiểu Thúy đang vui vẻ, trong đôi mắt của ông hiện ra một chút lo lắng. Ông thở dài một hơi sau đó rời đi.
Hắn chịu tới, hắn rốt cuộc nguyện ý tiến vào Mai Viên. Hoa Tưởng Dung nghe được tin này, nàng kích động không thôi. Nàng sai Tiểu Thúy đi hái những cánh hoa mới nở để cho vào nước tắm sau một hồi ngâm mình trong nước ấm nàng lại nhẹ nhàng lau khô làn da trắng nộn của mình.
Tóc dài phủ lên bờ vai trắng như tuyết, bốn phía thoang thoảng mùi hương hoa lê thanh nhã đó chính là mùi hương đặc trưng của nàng.
Tiểu Thúy cầm lấy một bộ váy bằng sa mỏng trong suốt rồi khoác lên trên người Hoa Tưởng Dung. Ở dưới sa mỏng, dáng người lả lướt của nàng như ẩn như hiện không thể nói hết là có bao nhiêu ái muội làm cho người miên man bất định.
Tiểu Thúy đỏ mặt đi trải lại đệm giường lại rải cánh hoa lên đệm rồi đi ra ngoài.
Hoa Tưởng Dung ngồi ở đầu giường, mặt nàng cũng ửng đỏ không thể nói là có bao nhiêu thẹn thùng. Cách đó không xa, ánh lửa trên cây nến đở chậm rãi lung lay, tựa như trái tim đang đập cuồng loạn trong nàng.
Cảnh tượng này lại làm nàng nghĩ tới đêm tân hôn, nếu nàng không phảiừ là nữ tử đến từ tướng phủ thì đêm hôm đó sẽ làm người ta mặt đỏ, tim đập nhanh như vậy đi.
Hoa Tưởng Dung khóe miệng ngậm cười, ở trong lòng âm thầm vẽ mộng đẹp.khi nàng ngẩng lên đã thấy một đôi màu đen có hoa văn hình rồng ở ngay trước mắt. ( ai, rốt cuộc viết xong, một chút, chạy nhanh về nhà, hy vọng trên đường vẫn còn xe)