Mọi người dường như đều nhìn đến ngây dại. Đặc biệt là Triệu Liên, ánh mắt của hắn si mê mà dán chặt trên người Hoa Tưởng Dung tựa như bóng tối khát vọng mà đuổi theo ánh sáng.
Triệu Đoạt lạnh lùng mà liếc Triệu Liên, ánh nhìn của Triệu Liên làm cho Triệu Đoạt cực kỳ khó chịu. Cho dù hắn không yêu nàng, nhưng hắn cũng không rộng lượng đến mức cho phép nam nhân khác có thể nhìn chằm chằm nữ nhân của mình.
Triệu Đoạt nắm tay thành nắm đấm để lên môi ho khan vài tiếng, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện mình luống cuống, lập tức đều thu hồi ánh mắt.
Triệu Đoạt dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn mọi người, đặc biệt là Triệu Liên. Trong lòng Triêu Đoạt hận không thể xong lên mà bóp chết Triệu Liên ngay bây giờ. Triệu Đoạt không biết tại sao hắn lại hư vậy nhưng rồi hắn lại cho rằng đây chỉ là ý muốn chiếm hữu của một nam nhân thôi.
Tình hình hiện tại có chút xấu hổ, Triệu Phi cười cười đi đến trước mặt Triệu Đoạt để điều chỉnh bầu không khí: “Tam hoàng huynh, thời gian không sai biệt lắm, không bằng chúng ta nhanh đi uống rượu đi. Tháng trước, Hoàng Thượng ban cho hoàng huynh mấy vò rượu ngon, lúc ấy đệ liền để mắt đến. Hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải thỏa mãn nguyện vọng của tiểu đệ?”
Triệu Đoạt cong khóe miệng, cười nói: “ Đã biết đệ rất thích uống rượu mà. Đi, đi uống rượu thôi.”
Nói xong, Triệu Đoạt dẫn dầu bước xuống đường đi xuống núi giả.
Triệu Liên lưu luyến không muốn rời nơi có thể nhìn thấy Mai viên. Hình ảnh tốt đẹp như vậy hắn sợ sẽ không còn được gặp lại, chỉ sợ hắn sẽ không còn được gặp lại, bởi vì nàng đã thuộc về một nam nhân khác.
Nếu ngày đó vào lúc Triệu Đoạt cự hôn, hắn lại chủ động đứng ra thỉnh chỉ cầu hôn có lẽ chuyện này sẽ không có kết cục như vậy. Nhưng bởi vì một câu “Không muốn” của nàng cho nên hắn mới nhất thời giận dỗi không ra tay, cuối cùng lại làm hắn bỏ lỡ.
Theo Triệu Đoạt đi vào thiện đường, tiệc rượu sớm đã dọn xong, khi mọi ngươi ngồi xuống liền có trong phủ cơ nga tiến đến hầu hạ.
“Tam hoàng huynh, huynh nghĩ lần này hoàng thượng sẽ cử ai làm chủ soái để canh phòng biên giới?” Triệu Thanh là một ngườ có chí lớn, đang ngồi trong bàn tiệc mà hắn ta cũng đem chuyện quốc gia đại sự để nói.
Triệu Đoạt hơi nheo mắt lại ý vị thâm trường mà nhìn Triệu Thanh: “Ta biết đệ muốn đi, nhưng lão hồ ly sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Theo ta thấy, lúc này đệ nên đi Không thành thì hơn.”
“Đi Không thành?” Triệu Thanh không vui mà cau mày: “Trừ bỏ đệ, còn có ai đủ tư cách?”
“Hứa Xuất Trần.”
“Hắn? Hắn không phải”
“Luận dũng luận mưu hắn không thua với đệ. Quan trọng là, hắn không thuộc phe chúng ta vừa không phải là người của lão hồ ly, người như vậy mới có thể yên tâm mà sử dụng.”
Lời của Triệu Đoạt giống như đánh thẳng vào trong ngực Triệu Thanh.Ngực hắn phập phồng lên xuống, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển về phía Triệu Phi: “Đệ nói đi là ta hay là hắn?”
Triệu Phi cười cười không nói gì lại bưng mọt ly rượu lên. Triệu Thanh thấy vậy liền quay đến hỏi Triệu Liên: “Thất đệ, đệ nói đi.”
Triệu Liên vẫn còn đang nghĩ đến một màn ở trên núi giả, bón dáng xinh đẹp kia luôn ở trong đầu hắn không đuổi đi được. Triệu Liên hoàn toàn không để ý đến lời nói của bọn họ, cho đến khi Triệu Thanh hỏi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần vẻ mặt không hiểu chuyện gì àm cho Triệu Thanh tức muốn hộc máu.
Triệu Liên thất thần lại làm Triệu Đoạt cảm thấy không vui, hắn cảm thấy như có một khối đá to đè lên ngực làm cho hắn đến thở cũng thấy khó khăn.
Triệu Đoạt gọi quá Vương công công, ở bên tai ông phân phó vài câu liền bảo ông lui xuống. Mọi người thấy dáng vẻ thần bí của Triệu Đoạt, cũng không biết hắn có chủ ý gì cho đến thấy Hoa Tưởng Dung một thân tố y yểu điệu đi tới, lúc này mới kinh ngạc mà mở to hai mắt mà nhìn.