Triệu Liên ngồi ở trà lâu, nghe mọi người đang nói chuyện về Nam Dương Vương và Hoa Tưởng Dung làm hắn không kiềm được mà cong môi.
Những chuyện này hắn đã sớm nghe nói, nhưng mà hắn đã tận mắt nhìn thấy Triệu Đoạt trước mặt mọi người từ chối mối hôn sự này, tận mắt nhìn thấy Triệu Đoạt cùng Mi Nhi hoan ái ở trong rừng cây, tận mắt nhìn thấy thấy Triệu Đoạt lạnh nhạt với Hoa Tưởng Dung thì làm sao hắn có thể tin tưởng bọn họ gắn bó keo sơn, cử án tề mi được đây? Huống chi, Triệu Đoạt biết rõ lai lịch Hoa Tưởng Dung, Triệu Đoạt là người khôn khéo sao có thể phạm sai lầm như vậy?
Nhưng nếu nhìn một góc độ khác thì Hoa Tưởng Dung có thể nói là quốc sắc thiên hương, bất luận nam nhân nào thấy tài hoa của nàng đều cũng sẽ động tâm. Triệu Đoạt là một nam nhân bình thường đối mặt dung nhan xinh đẹp như thế, hắn động lòng thì cũng không có gì là không thể.
Nghĩ vậy như vậy, Triệu Liên rốt cuộc ngồi không yên. Hắn một thỏi bạc ở trên bàn sau đó rời đi.
Chậm rãi đi vào Nam Dương Vương phủ, Triệu Liên ngẩng đầu nhìn trên cửa lớn đang đóng chặt có treo tấm biển do đích thân hoàng thượng viết lên. Trong lòng hắn liền có chút do dự.
Từ trước đến nay hắn không cùng Triệu Đoạt thân cận, bây giờ biết lấy lý do gì để vào trong phủ đây? Chẳng lẽ nói là hắn muốn gặp thị thiếp của ca ca.
Đúng lúc này, cửa lớn Nam Dương Vương lại mở ra, Triệu Đoạt cùng Vương công công từ bên trong đi ra. Ban đầu, Vương công công còn tò mò, ai lại dám đứng ở trước cổng lớn của Nam Dương Vương, chờ ông thấy rõ người nọ là ai thì lập tức thu hồi giận dữ sau lại khiêm tốn mà cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Bình Dương Vương.”
Nhưng ánh mắt Triệu Liên thì đang quan sát Triệu Đoạt, hắn cười nói: “Tam hoàng huynh đang muốn ra khỏi phủ sao? Tiểu đệ trùng hợp đi qua đây đang định vào uống miếng nước.”
Triệu Đoạt quan sát biểu hiện của Triệu Liên lại không phát hiện ra manh mối gì, ngay sau đó cười nói: “Thất đệ tới phủ sao có thể chỉ uống một chén nước, không bằng đêm Tam ca làm chủ, gọi Ngũ đệ, Lục đệ cùng uống vài chén?”
“Như thế rất tốt.” Triệu Liên cười ngây thơ, Triệu Đoạt cũng cười đến thành khẩn, Vương công công lập tức nghiêng người mời Triệu Liên vào phủ.
Ngũ hoàng tử Triệu Phi cùng Lục hoàng tử Triệu Thanh được thụ phong là Hổ Dương Vương và Phách Dương Vương. Bọn họ nhận được thiếp mời của Nam Dương Vương thì lập tức chạy tới Nam Dương Vương phủ.
Vương phủ ngày thường rất yên tĩnh nay bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
“Tam hoàng huynh, hiện tại huynh còn dám đi lên phố sao?” Triệu Phi nhướng lông mày, cười nói, “Huynh không sợ là vừa ra khỏi cửa liền bị một đám nữ nhân vây quanh không bỏ?”
Triệu Đoạt nghe xong chỉ cười mà không nói. Triệu Thanh lại nói tiếp: “Tam hoàng huynh trước đây sức quyến rũ của huynh thì mọi người đều biết được nhưng thật không thể so sánh với bây giờ nha?”
Triệu Phi gật gật đầu bỗng nhiên lại nói: “Tam hoàng huynh, đệ nghe nói Hoa Tưởng Dung đang rất được sủng ái, không những thế huynh còn cho phép nàng ấy trồng dưa trong Mai viên?”
Nhắc đến Hoa Tưởng Dung, Triệu Liên đang ngồi thất thần lập tức nhìn qua Triệu Đoạt. Tương tự như vậy, phản ứng này của Triệu Liên làm cho Triệu Đoạt cảnh giác. Ngay sau đó hắn cũng hiểu rõ mục đích tới đây của Triệu Liên. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không vui.
“Lời đồn bên ngoài sau có thể tin? Để cho nàng trồng dưa trong phủ chỉ là để cho nàng yên phận mà không gây thêm sóng gió gì thôi.”
Mọi người thấy Triệu Đoạt đáp nhẹ nhàng cũng hỏi nhiều, ngay sau đó mọi người liền đến núi giả trong hoa viên.
Đứng trên núi giả mà quan sát có thể thấy Mai Viên có một mảnh màu xanh lá mạ rất hấp dẫn người nhìn. Gió nhẹ thổi qua, tạo nên một ngọn sóng nhỏ xanh biếc. Trên đó, có một vị bạch y nữ tử đang đứng, tóc và tay áo nàng nhẹ nàng bay bay trong gió trông giống như yêu tinh lại giống như tiên nữ.