Triệu Đoạt tâm tình phiền muộn mà đi gặp thái phi, thái phi nhìn thấy hắn, ý cười rồi mời hắn ngồi xuống.
“Mẫu phi, gần đây người có khỏe không?”
Thái phi gật đầu, nắm lấy tay Triệu Đoạt, lo lắng hỏi: “Ta vẫn khỏe nhưng gần đây rất thường mơ thấy ác mộng. Đoạt nhi, con nói cho mẫu phi biết, con gần đây như thế nào? Có khỏe không?”
Triệu Đoạt nắm chặt nắm tay, trấn an thái phi nói: “Mẫu phi yên tâm, nhi thần hết thảy mạnh khỏe.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” thái phi gật đầu, vẻ mặt an tâm hơn rất nhiều.“Đúng rồi, sao hôm nay con lại rãnh rỗi đến đây thăm ta?”
“Nhi thần” Triệu Đoạt ở trong lòng không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Thái phi cười cười nói: “Ta và con là mẹ con có gì con cứ nói?”
Triệu Đoạt do dự vài giây, vẫn là quyết định phải nói “Mẫu phi, nhi thần muốn cưới Mi Nhi làm phi.”
Sau khi nghe Triệu Đoạt nói, thái phi sắc mặt có biến sắc, lo sợ hỏi: “Đoạt nhi, con nói cái gì? Con muốn cưới Mi Nhi?”
Triệu Đoạt kiên định gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“Đoạt nhi, con không phải là mới cưới Hoa Tưởng Dung sao? Nhanh như vậy lại muốn cưới thêm Mi Nhi? Lại nói, con cưới ai không cưới, sao lại một hai phải cưới Mi Nhi? Con là muốn gây sóng gió hay là muốn xem náo nhiệt?”
Triệu Đoạt nói: “Mẫu phi, nhi thần thích nàng người không thể thành toàn cho nhi thần sao?”
Thái phi thấy có khuyên cũng không có kết quả nên tức giận nói: “Đoạt nhi, không được làm như thế, con cũng biết, Hoa Bẩm Hiên là ca ca của Hoa Tương Dung cũng coi như là ca của con sao có thể cướp vị hôn thêu của anh vợ mình như vậy được. Con muốn nhận sự chê cười của thiên hạ sao”
Triệu Đoạt trong lòng buồn bã nói: “Mẫu phi, tên Hoa Bẩm Hiên kia là người như thế nào người cũng biết rõ. Kêu Mi Nhi gả cho hắn, không phải huỷ hoại nàng sao?”
“Điều con nói, mẫu phi đương nhiên là biết, Mi Nhi cũng đã chạy tới chỗ bổn cung khóc lóc kể lể, chỉ là, hôn sự này là Hoa Thừa tướng tìm Hoàng Thượng để xin ban hôn, bổn cung cũng không thể làm trái ý hoàng thượng được.”
Triệu Đoạt vừa nghe xong, tia hy vọng trong lòng hắn như chợp tắt, hắn tiến lên quỳ gối trước mặt thái phi, khổ cầu nói: “Mẫu phi, người thành toàn cho hài nhi đi, hài nhi đợi nàng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội? Chẳng lẽ cứ như vậy mà mất đi?”
Thái phi nhíu mày hỏi: “Đoạt nhi, con lúc trước từ hôn là vì Mi Nhi?”
Triệu Đoạt không dám lừa gạt, chỉ phải gật đầu thừa nhận.
Thái phi lại nói: “Con cùng Mi Nhi có phải đã có chuyện gì rồi không?”
Triệu Đoạt nghe vậy, sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ lên.
“Như thế nào? Có gan làm không có gan nhận? Bổn cung sao có thể sinh ra đứa con như con?”
“Mẫu phi, không phải nhi thần không dám nhận, chỉ là chỉ là”
“Chỉ là cái gì?”.
“Mi Nhi nàng mang thai, nhi thần sợ nói ra sẽ hủy thanh danh của nàng.”
Ở trước mặt thái phi, Triệu Đoạt chột dạ không thôi, âm thanh nói ra càng ngày càng nhỏ. Dĩ nhiên, thái phi nghe xong hắn nói, tát hắn, nổi giận nói: “Nếu sợ hủy thanh danh nàng ta thì đừng làm ra những chuyện như vậy. Đây là những chuyện ta dạy con sao. Con thật là làm ta cảm thấy thất vọng”
“Mẫu phi, nhi thần biết sai rồi, từ nhỏ nhi thần đã thích nàng. Nhi thần vẫn luôn suy nghĩ, như thế nào mới có thể đem nàng lưu tại bên người. Hiện giờ nàng đả có cốt nhục của con. Xin người thành toàn cho con”
Nói đến hài tử, Triệu Đoạt biểu tình lập tức buồn bã lên.
Thái phi cuối cùng là mềm lòng, thở dài nói: “Con về trước đi, ta sẽ giúp con nghĩ cách.”
Triệu Đoạt tâm trạng buồn bã trở lại vương phủ nơi đầu tiên hắn đến là ám phòng. Đêm qua hắn không yên tâm mà ngủ được. Không biết Hoa Tưởng Dung tình hình hiện tại như thế nào. Hắn thật sự ra tay với nàng, nghĩ tới trên người nàng có hàng ngàn vết thương, đây chính là kiệt tác do hắn tạo ra.
Triệu Đoạt trong lòng lo lắng, tưởng tượng nếu không phải Mi Nhi tới, không biết hắn đánh mất lý trí còn hành hạ nàng ra sao nữa. Hắn bước nhanh hơn, muốn sớm biết được tình trạng hiện giờ của nàng, đúng lúc này, một người thị vệ từ lộ sườn bước tới, chặn đường đi của hắn.
“Vương gia, Trác thị vệ đã trở lại, hiện tại đang chờ người ở Thanh Hiên Các
059 Thiếu Hụt
“Trác Ngôn? Hắn không phải đã chạy rồi sao, còn có gan dám trở về?” Triệu Đoạt mày nhăn lại, vẻ mặt uy nghiêm.
Triệu Đoạt theo thị vệ đi vào Thanh Hiên Các, Trác Ngôn đang quỳ gối trong viện, vẻ mặt thành tâm ăn năn, nhìn thấy Triệu Đoạt, cúi đầu, chờ lãnh phạt.
Triệu Đoạt nhìn Trác Ngôn, trong lòng có chút ngượng ngùng, hắn vây quanh Trác Ngôn đi qua lại vài vòng. Bỗng nhiên, hắn dừng lại bước chân, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén hơn vạn phần: “Trác Ngôn, ngươi dám phóng thích phạm nhân, phải xử thế nào?”
Trác Ngôn tự biết đuối lý, âm thanh lại giống chuông lớn, kiên định lảnh lót mà trả lời: “Vương gia, thuộc hạ biết tội, thỉnh Vương gia trách phạt.”
“Trách phạt?” Triệu Đoạt nhìn Trác Ngôn, ngay sau đó hạ lệnh nói: “Người đâu, trói Trác Ngôn lại cho bổn vương.”
Vừa dứt lời, lập tức có thị vệ bước tới, đem Trác Ngôn trói chặt lại.
Triệu Đoạt chắp tay sau lưng, đôi mắt hắn tràn đầy hàn ý. Trác Ngôn thẳng tắp mà quỳ làm cho hắn cảm thấy chối mắt vô cùng.
Bên ngoài rất nóng bức, trong viện, Trác Ngôn quỳ gối cũng không nhúc nhích, mồ hôi từ giữa trán chậm rãi chảy xuống.
Thị vệ chuyển ghế bành đến cho Triệu Đoạt, lại có nha hoàn giương dù lên, tay cầm quạt lá cọ đứng ở hai bên quạt cho hắn.
Triệu Đoạt tiếp nhận ly trà lạnh do Vương công công dâng lên uống một ngụm, mát lạnh ngon miệng, ngay sau đó ngồi ở trên ghế bình tĩnh nhìn Trác Ngôn.
Quần áo trên người Trác đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn dán ở trên người, hắn mím chặt môi không rên một tiếng.
Triệu Đoạt chờ có chút không kiên nhẫn. Hắn biết, muốn cho Trác Ngôn mở miệng cầu xin tha thứ trước, cơ hồ là không có khả năng vì thế, hắn cả giận nói: “Trác Ngôn, bổn vương hỏi ngươi, ngươi có nguyện trả lời đúng sự thật hay không?”
Trác Ngôn mở miệng nói: “Biết gì nói hết.”
Nghe vậy, Triệu Đoạt nhíu chặt mày, lập tức nói: “Hảo, thực hảo, một khi đã như vậy, ngươi trước tiên nói cho bổn vương biết, ngươi cùng nam nhân kia có quan hệ gì.”
“Vương gia, ngài còn nhớ rõ nhiều năm trước, Vương gia đã từng đã cứu thuộc hạ không? Kỳ thật lúc ấy, thuộc hạ mới rời khỏi mời Nguyệt Cung, đơn thương độc mã muốn một mình lang bạt, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lúc ấy thuộc hạ mọi việc đều không hiểu đắc tội với người cũng không biết, còn bị người ám toán, may mắn Vương gia cứu giúp, mới lưu lại được một mạng. Thuộc hạ cảm kích thề muốn đi theo Vương gia để bảo hộ Vương gia chu toàn, Vương gia lại không chê, giữ thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ mới có thể an cư lạc nghiệp. Mà người Vương gia muốn bắt kỳ thật là sư đệ của thuộc hạ, tên là Lạc Vũ, hiện giờ hắn xuống núi cũng là vì làm thay cho sư phó một tâm nguyện.”
“Nga? Sư đệ?” Triệu Đoạt nheo đôi mắt, nổi giận nói: “Nếu ngươi đã từ mời Nguyệt Cung ra lại dấn thân vào vương phủ, sao có thể vì tình xưa mà phản bội bổn vương? Ngươi cũng biết, họ Lạc kia phạm phải tội gì?”
Trác Ngôn cắn cắn môi, nói nhỏ: “Thuộc hạ nghe Lạc sư đệ nói qua, nhưng bọn họ là vô tội, giữa bọn họ không có phát sinh chuyện gì.”
Triệu Đoạt trong lòng khó chịu, giận dữ hỏi nói: “Ngươi làm sao biết được bọn họ cái gì cũng chưa làm? Nghe họ Lạc kia nói?”
“Vương gia!” Trác Ngôn do dự vài giây, vẫn là lớn tiếng nói, “Lạc sư đệ là người như thế nào, thuộc hạ rất rõ ràng, hơn nữa phu nhân tính tình dịu dàng, càng sẽ không làm việc hồ đồ xin Vương gia đừng nghi oan cho bọn họ.”
“Nghi oan? Ngươi đi ám phòng nhìn xem, ta nếu là nghi oan bọn họ, như vậy giày Hoa Tưởng Dung chạy đi nơi nào? Thời điểm bổn vương đẩy cửa, bọn họ đang ở trên giường lén lút, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương làm bộ không phát hiện chuyện gì?”
Triệu Đoạt càng nói càng hận, nắm tay càng nắm càng chặt.
“Ám phòng?” Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, nghĩ đến ám phòng âm trầm khủng bố, không khỏi buột miệng thốt ra.
“Không tồi, bổn vương đã đem nàng nhốt ở ám phòng, nàng đã thừa nhận cùng họ Lạc kia dan díu”
“Nàng thừa nhận?” Trác Ngôn không thể tin được mà nhìn Triệu Đoạt, hô nhỏ nói, “Nàng thế nhưng thừa nhận?”
Triệu Đoạt hừ lạnh một tiếng nói: “Dưới khổ hình, ngươi cho rằng nàng có thể không khai sao?”
Trác Ngôn vừa nghe Triệu Đoạt động hình đối với Hoa Tưởng Dung, trong lòng khổ sở không thôi, hắn thậm chí cảm nhận được một loại đau điếng người. Hắn cắn chặt răng, đem chính mình vùi lấp sự đau lòng của mình, lớn tiếng nói: “Vương gia, xin ngài tạm thời bảo những người khác lui xuống, thuộc hạ sẽ đem sự tình đều nói cho ngài.”
“Có chuyện gì yêu cầu những người khác lui xuống? Ngươi cho rằng như vậy có thể giấu được chuyện đáng xấu hổ này sao? Nói không chừng, trên đường cái sớm đã nổi lên lời đồn đãi rồi.”
“Vương gia, khẩn cầu Vương gia cho những người khác lui xuống” Trác Ngôn kiên định mà nhìn Triệu Đoạt. Trong giọng nói mang theo thỉnh cầu.
Triệu Đoạt cau mày, cân nhắc một phen, phất phất tay, Vương công công lập tức hiểu ý, mang theo mọi người chung quanh lui xuống.
Triệu Đoạt nhăn mày, đi đến bên người Trác Ngôn: “Có cái gì, ngươi có thể nói, bất quá, ngươi nếu có nửa điểm lừa gạt, bổn vương tuyệt không sẽ lưu tình.”
Trác Ngôn quỳ trên mặt đất, đem chuyện Lạc Vũ nói cho mình biết về thân thế của Hoa Tưởng Dung kể cho Triệu Đoạt nghe. Hắn không muốn làm Hoa Tưởng Dung lại chịu thương tổn nên cố tình đem giấu chuyện Triệu Liên có ý muốn chuộc Hoa Tưởng Dung.
Triệu Đoạt nghe xong Trác Ngôn nói, trong lòng trăm vị tạp trần, hắn không nghĩ tới Hoa Tưởng Dung là con gái của mời Nguyệt Cung cung chủ, càng không nghĩ tới nàng lại có cảnh ngộ như vậy, mà chính mình lại cứ hoài nghi nàng, liên tiếp thương tổn nàng, hiểu lầm nàng.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: “Ngươi nói Lạc Vũ cho nàng ăn dược, ta đi vào thời điểm, hắn vận công bức dược cho nàng, như vậy, trên người nàng kỳ độc đã giải rồi sao?”
Trác Ngôn lắc lắc đầu: “Độc này vẫn chưa giải được, thuốc sư đệ cho nàng, cũng chỉ có thể làm nàng chậm rãi khôi phục ký ứ c kéo dài mấy năm sinh mệnh thôi, trừ phi tìm được Mạn Tường Đằng, nếu không”
“Mấy năm?” Triệu Đoạt nắm chặt bả vai Trác Ngôn, vội vàng hỏi: “Nàng còn có mấy năm?”
Biểu tình của Triệu Đoạt xem ra có chút vội vàng, Trác Ngôn tinh tường nhìn đến, hắn nắm chặt tay, không khỏi hạ thấp giọng đáp: “Nếu không uống thuốc không quá ba năm nàng sẽ đi, đã ăn dược cũng sẽ không vượt qua 5 năm. Chính là, nàng hiện tại bị hình, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ sợ trong vòng hai, ba năm, độc tính liền sẽ phát tác.”
“Hai ba năm”
Triệu Đoạt âm thầm nỉ non, hắn ngẩng đầu, nhìn về hướng ám phòng, trong lòng cảm giác thiếu hụt càng ngày càng nặng, lại nháy mắt, thế nhưng phát hiện có vài giọt nước mắt bừng lên.
060 chăm sóc
Thời điểm Hoa Tưởng Dung bị người dìu từ ám phòng đi ra mọi người đều chạy đến xem, một là quan tâm thương thế của nàng, thứ hai là ngạc nhiên vì một tiện phụ phản bội Vương gia, cư nhiên có thể từ trong ám phòng đi ra.
Đinh Lan xen lẫn trong đám người, nhìn Hoa Tưởng Dung đang bất tỉnh nhân sự, nàng ta lặng lẽ gợi lên khóe môi, mà hai vị phu nhân khác cũng đều ở âm thầm vui sướng trong lòng.
Hai mắt Tiểu Thúy đỏ lên, đứng ở cổng lớn của Mai Viên khóc giống như một đứa trẻ. Nàng một bên nhắc nhở bọn thị vệ tay chân nhẹ một ít, một bên cẩn thận quan sát miệng vết thương của Hoa Tưởng Dung.
Mọi người đều vì chữa trị Hoa Tưởng Dung mà bận rộn, Triệu Đoạt và Vương công công theo đám người nhưng lại không thể giúp được gì chỉ có thể đứng nhìn, âm thầm mà lo lắng.
Mọi người đem Hoa Tưởng Dung nằm lên trên giường, Tiểu Thúy lập tức buông màn lụa, đón đại phu tiến lên bắt mạch. Trương đại phu ngồi ở trước giường, lấy bao lót ở cổ tay Hoa Tưởng Dung sau đó mới bắt đầu bắt mạch.
Triệu Đoạt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Trương đại phu, chỉ thấy ông đặt ba ngón tay lên cổ tay trắng nõn của t Hoa Tưởng Dung. Ông nhíu mày nhắm mắt, nghiêng tai nhẹ ngửi, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, ông mới buông tay Hoa Tưởng Dung ra, lại có ý bảo Tiểu Thúy đem một cánh tay khác của Hoa Tưởng Dung từ màn ra.
Tiểu Thúy dứt khoát trực tiếp bò lên trên giường để làm theo yêu cầu của đại phu. Đại phu lại đem ba ngón tay đặt lên cổ tay của Hoa Tưởng Dung.
Triệu Đoạt càng ngày càng bất an, biểu tình của Trương đại phu làm hắn cảm thấy khủng hoảng, mắt nhìn Trương đại phu tay vừa mới rời xuống, hắn lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trương đại phu lắc đầu nói: “Vương gia, ngoại thương của phu nhân cũng không có gì đáng lo ngại, chân bị thương đến gân cốt chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể lành lại. Bất quá từ mạch tượng của phu nhân có thể thấy là đã bị trúng độc. Độc này thế tới rào rạt, nếu chậm trễ giải thì hậu họa khôn lường.”
Triệu Đoạt nghe vậy, lập tức sáng tỏ đây là di tâm tán, ngay sau đó lại hỏi: “Loại độc tố này ông có thể giải được hay không?”
Trương đại phu đáp: “Tại hạ tài hèn học ít, không biết độc tố ra sao, càng không có cách giải độc này, xin Vương gia thứ tội.”
Triệu Đoạt nhíu mày, mới không cam lòng nói: “Vậy trước tiên ông hãy trị ngoại thương cho nàng đi.”
Trương đại phu lại nói: “Vương gia, độc trong thân thể phu nhân rất quái lạ, nếu lão phu cấp phu nhân thi dược, rất có khả năng sẽ xuất hiện phản ứng kháng dược. Vết thương có thể chữa khỏi, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện một ít phản ứng không tốt, tỷ như nôn mửa.”
Thần sắc của Triệu Đoạt nhất thời ảm đạm. Hắn thở dài, thất vọng mà phất phất tay, không kiên nhẫn mà bảo mọi người lui xuống: “Đi xuống đi, đều đi xuống đi.”
Một mình Triệu Đoạt ở lại trong phòng, hắn ngồi ở mép giường, giương tay chạm vào gương mặt nhỏ đã không còn chút huyết sắc nào của Hoa Tưởng Dung.
Nàng thật gầy, gương mặt nàng rất nhỏ a. Hắn nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt nhỏ của nàng, nhẹ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, là ta trách oan nàng, là ta bị che mắt, mới có thể đối xử với nàng như vậy, chính là, thế cục trong triều không cho phép ta thiếu cảnh giác a. Ta biết ủy khuất cho nàng, thương tổn nàng. Bây giờ, ta giải thích thế nào cũng vô dụng, nhưng ta cam đoan, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Một lần lại một lần, Triệu Đoạt ở mép giường Hoa Tưởng Dung sám hối, mặc kệ nàng có thể nghe thấy hay không. Hắn hy vọng nàng có thể tha thứ cho hắn, nếu có thể, hắn còn muốn cùng nàng hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng mà, hắn sợ Hoa Tưởng Dung sẽ không mỉm cười với hắn nữa.
Tiểu Thúy bưng chén thuốc đến, Triệu Đoạt tự mình tiếp nhận, lại bảo Tiểu Thúy lui ra. Tiểu Thúy đề phòng mà nhìn Triệu Đoạt, lại nhìn nhìn Hoa Tưởng Dung, không tình nguyện mà đi ra.
Triệu Đoạt đỡ Hoa Tưởng Dung, để nàng dựa vào vào giường. Hắn bưng chén thuốc tới cẩn thận múc từng muỗng thuốc đưa tới bên miệng Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung hôn mê bất tỉnh nên không cách nào làm cái muỗng vào trong miệng của nàng.
“Uống vào đi, mau uống” Triệu Đoạt nôn nóng mà ra mệnh lệnh, nhưng Hoa Tưởng Dung không động, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
“Dung Dung Nhi, uống thuốc đi, uống lên thân thể mới có thể tốt lên” Triệu Đoạt thay đổi khẩu khí. Hắn biết nàng đã từng yêu say đắm hắn, mà hắn chưa bao giờ ôn nhu mà kêu Dung Nhi thân mật như vậy. Hắn nghĩ lúc này đây, nàng nhất định sẽ có phản ứng. Ai ngờ, nàng vẫn giống như tử thi, thẳng tắp mà nằm.
Triệu Đoạt bất đắc dĩ, chỉ phải bưng chén, ngẩng đầu lên uống vào một ngụm thuốc. Hắn lại cúi xuống quyết đoán mà hôn lên môi Hoa Tưởng Dung. Nước thuốc từ từ mà chảy vào trong miệng Hoa Tưởng Dung càng ngày càng nhiều, Hoa Tưởng Dung cũng không thể nuốt thuốc xuống, chỉ có thể để nước thuốc chảy ra từ trong miệng nàng.
“Không cho nhổ ra!” Lúc ngẩng đầu lên Triệu Đoạt phát hiện ra tình huống này, hắn lại lập tức cúi người xuống, dùng môi của mình để chặn môi của nàng không cho nước thuốc chảy ra ngoài. Sau một lúc lâu, Hoa Tưởng Dung rốt cuộc cũng nuốt nước thuốc xuống.
Cứ như thế,một canh giờ sắp qua cuối cùng Hoa Tưởng Dung cũng nuốt xuống được nửa chén thuốc, Triệu Đoạt cẩn thận cầm khăn lau khóe miệng của Hoa Tưởng Dung, lau xong lại im lặng mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Tiểu Thúy đứng ở xa xa mà nhìn Triệu Đoạt dốc lòng chăm sóc Hoa Tưởng Dung. Hận ý trong lòng Tiểu Thúy đối với Triệu Đoạt bắt đầu tiêu tán, nàng cũng chủ động giúp đỡ Triệu Đoạt làm một ít việc nhỏ, bọn họ đều hy vọng Hoa Tưởng Dung có thể sớm tỉnh lại.
Ba ngày trôi qua, Hoa Tưởng Dung trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Triệu Đoạt cũng cực nhọc ngày đêm, hắn không thể yên ổn nghỉ ngơi mà canh giữ ở bên người Hoa Tưởng Dung, một tấc cũng không rời.
Tiểu Thúy nhìn Triệu Đoạt đang gục ở bên mép giường, trong lòng Tiểu Thúy có chút cảm động, nàng cảm thấy Vương gia là thiệt tình mà thích tiểu thư, chính là vì cái gì, bọn họ lại như hôm nay?
061 thanh tỉnh
Gió lạnh chợt ùa vào làm cho Triệu Đoạt co người lại. Tiểu Thúy thấy thế, lập tức lấy một tấm áo phủ thêm cho hắn, còn chưa khoác được liền nghe thấy Hoa Tưởng Dung nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
“Tiểu thư?” Tiểu Thúy vừa mừng vừa sợ, bất chấp chưa khoác áo xong cho Triệu Đoạt lập tức đổ một chén nước đi qua.
Lúc này, Triệu Đoạt cũng bị Tiểu Thúy làm cho tỉnh, lúc hắn nghe thấy Hoa Tưởng Dung nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn vui mừng khôn xiết mà cầm tay Hoa Tưởng Dung, rồi lại đem nhu tình che dấu lạnh nhạt nói: “Nàng đã tỉnh?”
Hoa Tưởng Dung từ từ mà tỉnh dậy, lại cảm thấy vô đau đớn, nàng nhịn không được nhíu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, không thể tin được nói: “Ta, còn sống sao? Ta không phải là đã chết sao?”
“Như thế nào, cho rằng đã chết là có thể trốn tránh hết thảy? Nhưng nàng vẫn còn sống, muốn giải thoát còn không có dễ dàng như vậy đâu.”
“Tồn tại?” Hoa Tưởng Dung trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, làm như không thể tin được.
Triệu Đoạt kiên định gật đầu: “Nàng còn sống, rõ ràng chính xác mà tồn tại.”
“Đây là ta đang nằm mơ sao?” Hoa Tưởng Dung vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ ở Triệu Đoạt trên mặt,
Bỗng nhiên, Hoa Tưởng Dung ánh mắt co rụt lại, ngay sau đó thu tay về, vẻ mặt phòng bị hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi sao lại giống Nam Dương Vương đến như vậy?”
Triệu Đoạt nheo lại mắt, nghiêm túc mà nhìn Hoa Tưởng Dung, ánh mắt thâm thúy như giếng: “Nàng hy vọng ta là ai? Là họ Lạc kia? Nàng cho rằng trừ bỏ Nam Dương Vương còn có thể có mặt khác nam nhân ngồi ở bên cạnh nàng sao?”
“Không có khả năng, ngươi như thế nào sẽ là hắn? Nam Dương Vương sao lại có bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy, ngươi nhìn ngươi đi, râu như vậy cũng không để ý tới”
Triệu Đoạt nghe vậy, suy sụp tinh thần, chẳng lẽ tôn dung của hắn hiện giờ kém như vậy?
“Hoa Tưởng Dung, nàng là cố ý, đúng hay không? Ta khuyên nàng vẫn là nên đừng suy nghĩ quá nhiều, hảo hảo dưỡng thương, bổn vương còn chưa tính hết chuyện với nàng đâu.”
Hoa Tưởng Dung tựa hồ cònchưa hoàn toàn thanh tỉnh, nàng nghe có chút hồ đồ, bỗng nhiên, nàng chú ý tới Tiểu Thúy đang đứng ở bên cạnh, lúc này mới chấn động gọi: “Tiểu Thúy?”
“Tiểu thư, em là Tiểu Thúy đây.”
“A, vậy người này thật là Nam Dương Vương?”
Triệu Đoạt gật gật đầu, muốn cầm tay nàng. Hoa Tưởng Dung a mà hét to một tiếng, bỗng nhiên dùng sức mà đẩy ra hắn, kích động mà nói: “Ngươi sao không giết chết ta? Ngươi vì cái gì không giết ta? Lạc đại phu đã chết, Trác thị vệ sinh tử không rõ, ta sống làm gì? Ta là yêu tinh hại người, bọn họ đều là bởi vì ta mới rơi vào kết cục như thế, ta là tội nhân, chết đi ngược lại tốt hơn. Ngươi giết ta, ngươi giết ta đi”
Lòng Triệu Đoạt bị cắt thành từng khúc, đau đớn không thôi, hắn nắm chặt bả vai nàng không cho nàng lộn xộn, trừng mắt quát: “Đúng vậy, là ta giết họ Lạc kia, phạt Trác Ngôn, thì tính sao? Nàng đau lòng phải không? Nàng chết đi là sẽ không chịu lương tâm cắn rứt phải không? Nói cho biết, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!”
Hoa Tưởng Dung buồn bã cười: “Ngươi tốt nhất không cần hối hận, phải biết rằng ta cùng với Lạc đại phu có dan díu, đó là sự thật, hắn đã chết, ta còn sẽ tìm người khác dù sao đối với ta ai cũng giống nhau thôi.”
Nói đến nơi này, Hoa Tưởng Dung dừng một chút lại nói: “Cho dù là như thế ngươi cũng không giết ta sao? Chẳng lẽ ngươi đội nón xanh đến nghiện rồi?”
Triệu Đoạt nghe vậy rùng mình, ngay sau đó mở to hai mắt nhìn: “Nàng nói cái gì?”
“Ta nói cái gì ngươi không nghe rõ sao? Ta cùng Lạc đại phu dan díu, ta cho ngươi đội nón xanh”
“Dung Nhi, nàng câm mồm!” Triệu Đoạt rốt cuộc nghe không nổi nữa, mở miệng ngăn cản nàng nói tiếp, “Nàng biết chính mình đang nói cái gì không?”
“Nam Dương Vương, ngài là đang kêu ta sao? Dung Nhi? Thật là hảo thân thiết nha.” Hoa Tưởng Dung khóe miệng tràn đầy châm chọc, cười nói: “Ta nhớ rõ, ta là tiện nhân, kỹ tử, chưa bao giờ là cái gì Dung Nhi. Nam Dương Vương, thỉnh ngươi bình thường một chút được không, không cần giả mù sa mưa mà bày ra vẻ mặt ôn nhu, như vậy sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.”
“Hoa Tưởng Dung, nàng”
“Ta muốn chết.” Không đợi Triệu Đoạt nói xong, Hoa Tưởng Dung đã bình tĩnh mà nói tiếp, “Ta chính là muốn chết, ta thiếu Lạc đại phu một mạng, nói không chừng còn thiếu trác thị vệ, ta không muốn cõng nợ mà sống, ngươi vẫn là cho ta chết thống khoái đi.”
Không khí tại đây bắt đầu ngưng kết, Triệu Đoạt cố nén trong lòng lửa giận, trừng mắt nhìn Hoa Tưởng Dung: “ Nàng cứ như vậy nói chuyện với ta sao? Tự đem nước bẩn hắt lên trên người mình, chọc giận ta nàng sẽ vui vẻ?”
Hoa Tưởng Dung trầm mặc, nàng vui vẻ sao? Nàng cảm thấy nàng hẳn là thực vui vẻ, nhưng vì sao nàng lại muốn khóc như vậy?
“Dung Nhi, ta biết ta đối với nàng quá hà khắc, trước sau không chịu tin tưởng nàng, nhưng hiện tại, hết thảy đều rõ ràng nàng cần gì phải lại chấp nhất với chuyện đã qua? Chúng ta lại một lần nữa được không? Ta cam đoan, sẽ làm cho nàng trải qua những ngày hạnh phúc.”
Hoa Tưởng Dung réo rắt thảm thiết cười: “Ngươi nói rất đúng, người hà tất chấp nhất với chuyện đã qya? Ta đã từng chấp nhất mà yêu ngươi, không màng tất cả mà muốn gả cho ngươi, kết quả lại rơi vào kết cục như hiện tại, cho nên, ta không muốn lại chấp nhất, cũng không dám lại chấp nhất. Nam Dương Vương, nếu ngươi không giết ta, vậy nhân từ một chút, hưu ta đi.”
“Nàng mơ tưởng!” Triệu Đoạt không chút nghĩ ngợi liền mở miệng cự tuyệt.
“Ngươi yêu ta sao?” Hoa Tưởng Dung nhướng nhướng chân mày, trong mắt lại là bình tĩnh không hề gợn sóng.
“Nàng” Triệu Đoạt mím chặt môi, hắn rất muốn nói ta yêu nàng, nhưng lại không bỏ xuống được tôn nghiêm của Vương gia, đành phải cứng miệng nói: “Không phải nói, không cần quá chấp nhất.”
“Vừa mới khuyên ta không cần chấp nhất, ngươi lại chấp nhất rồi. Hưu ta, khó khăn lắm sao?”
“Nếu ta nói ta yêu nàng, nàng còn muốn ta hưu nàng sao?” Triệu Đoạt hỏi thử.
“Ha ha ha, Tiểu Thúy, nếu hắn nói yêu ta, em có tin không? Thật không biết trái tim của ngươi có thể chia làm mấy ngăn. Ha ha” Hoa Tưởng Dung cười tuyệt vọng, ánh mắt càng thêm trống rỗng
Tiểu Thúy đứng ở một bên, nghe bọn họ đối thoại, trong lòng âm thầm sốt ruột, chợt vừa nghe đến Hoa Tưởng Dung hỏi chính mình, nàng có chút hơi do dự nhưng ngay sau đó vội la lên: “Tiểu thư, Tiểu Thúy”
“Đây là chuyện giữa hai chúng ta, nàng cần gì phải hỏi nàng ta?” Triệu Đoạt vội la lên, “Yêu cũng tốt, hận cũng thế, dù sao, bổn vương đã không buông tay nàng ra.”
“Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, cho dù ngươi làm cái gì cũng vô dụng” Hoa Tưởng Dung nhắm mắt lại, đem giữ lại nước mắt sắp chảy xuống.
“Nàng” Triệu Đoạt trong lòng ngũ vị tạp trần, sự tuyệt vọng của nàng làm hắn hít thở không thông, hắn còn muốn nói gì nữa thì cửa lớn lại mở ra.
“Nam Dương Vương tiếp chỉ: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Đỗ tướng quân trấn thủ biên thùy, công lao to lớn, nay ái nữ Đỗ Mi Nhi đoan trang thục nhã, ban cho Nam Dương Vương làm trắc phi, một tháng sau thành hôn, khâm thử.”
Triệu Đoạt quỳ xuống đất tiếp chỉ, hô vang: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thái giám tuyên chỉ đem thánh chỉ giao cho Triệu Đoạt liền xoay người rời đi, Triệu Đoạt cầm thánh chỉ đứng dậy, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy trào phúng của Hoa Tưởng Dung.
062 khắc khẩu
“Chúc mừng Vương gia được như ý nguyện, mấy ngày này, ta sẽ dưỡng cho sức khỏe tốt lên, miễn cho lúc trắc phi vào cửa ta lại không thđứng dậy đi vấn an làm mất quy củ. Tiểu Thúy, em tiễn Vương gia ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong, Hoa Tưởng Dung liền nhắm mắt lại.
Triệu Đoạt nghe nàng châm chọc mỉa mai, hận không thể một phen đem nàng bóp chết, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhíu mày, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, Mi Nhi vào phủ, bổn vương là không thể bạc đãi nàng ấy, Mai Viên này là để lại cho nàng ấy, ngày mai nàng dọn đi ra ngoài đi.”
Hoa Tưởng Dung trong lòng cứng lại, chua xót không thôi, nhưng nàng vẫn là không mở mắt, thần sắc không chút thay đổi.
Phản ứng này của nàng làm Triệu Đoạt có chút thất vọng. Nàng, thật sự đã không thèm để bụng sao?
Rõ ràng, chính mình cũng là không để bụng, lại vì cái gì có một cảm thấy đau lòng?Hắn đem cái cảm giác khác thường đó vứt bỏ, tận lực là không cho chính mình suy nghĩ nữa, không cho bản thân suy nghĩ nàng như vậy là ý gì vẻ mặt không chút bận tâm chẳng lẽ là không quan tâm thật sao?
Triệu Đoạt oán hận mà nhìn nàng, trong lòng đè nặng đến nỗi hô hấp có chút không thoải mái. Hắn dùng sức mà phẩy phẩy tay áo, bước nhanh để rời đi.
“Tiểu thư, người người sao có thể làm vương gia tức giận mà bỏ đi như thế? Vương gia chính là thật sự rất quan tâm người.” Tiểu Thúy oán giận, mắt thấy Triệu Đoạt rời đi, hận không thể đuổi theo kéo hắn trở về.
Hoa Tưởng Dung mở to mắt, đột nhiên, lông mày trở nên vặn vẹo, trong mắt như ngưng tụ máu đỏ, tiếp theo, liền oa mà một tiếng từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi.
Dưới sàn liền biến ra một mảng màu đỏ, giống như vừa mới trãi qua một trận mua máu.
Tiểu Thúy bị dọa không nhẹ, che miệng kêu to lên: “Mau mau người đâu, người đâu mau tới đây”
“Tiểu Thúy, không cần kêu, đừng để hắn quay lại”
“Em không gọi, không gọi” nước mắt chảy xuống như mưa Tiểu Thúy ôm Hoa Tưởng Dung, nức nở nói: “Tiểu thư, người vừa rồi là đang chịu đựng có phải hay không? Lúc nãy, người cùng Vương gia nói chuyện, em còn tưởng rằng người không có việc gì, cho rằng thương thế của người không có nghiêm trọng như vậy, không ngờ thương thế của người so với em tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Tiểu thư, người có sao không?”
Hoa Tưởng Dung chịu đựng, trong lòng đau đớn, liều mạng bài trừ một tia cười khổ, lắc lắc đầu nói: “Sẽ không, ta sẽ không chết”
“Tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể chết được, không thể chết được ” nhìn Hoa Tưởng Dung thống khổ bộ dáng, Tiểu Thúy hốt hoảng hỏi: “Tiểu thư, người có phải rất đau, rất khó chịu không? Người đừng sợ, em nơi này có thuốc giảm đau, ta lập tức lấy cho người.”
Tiểu Thúy hoảng loạn mà từ trong ngăn tủ tìm ra gói thuốc, lấy ra mấy viên đan dược đưa Hoa Tưởng Dung ăn vào.
Không đến nửa canh giờ, Hoa Tưởng Dung đau đớn có điều chuyển biến tốt đẹp, nàng nhẹ nhàng mà nói: “Tiểu Thúy, lấy chút nước tới, ta muốn uống nước.”
Tiểu Thúy lấy tay nàng sờ lên trán Hoa Tưởng Dung, biết là dược đã nổi lên tác dụng, Tiểu Thúy vội lấy. Uống hết nước, cơn buồn ngủ của Hoa Tưởng Dung hoàn toàn biến mất, chỉ là như vậy nhìn Tiểu Thúy, ngơ ngác mà xuất thần.
Tiểu Thúy thấy Hoa Tưởng Dung đã đỡ hơn trước, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Vương gia hắn chăm sóc người ba ngày ba đêm, hắn là thật sự muốn đối tốt với người, tại sao người làm hắn nổi giân bỏ đi?”
Hoa Tưởng Dung lắc lắc đầu: “Hoàng thượng hạ chỉ, cho hắn cưới Đỗ Mi Nhi, nàng ta mới là người hắn yêu nhất, ta đã từng ở trong hoàng cung gặp qua bọn họ, bọn họ cùng nhau ở trong rừng cây lúc ấy, hắn thiếu chút nữa giết ta. Em tưởng, hiện tại hắn được như ước nguyện, còn sẽ để ý nữ nhân khác sao?
Hắn vẫn luôn cho rằng ta là gian tế do Hoa Phủ phái tới, lại cho rằng ta cùng Lạc đại phu có gian tình, như thế nào sẽ rất tốt với ta? Chỉ sợ hắn chăm sóc ta ba ngày ba đêm, cũng bất quá là sợ ta sẽchết, nếu ta chết, hắn ăn nói như thế nào với Hoa Phủ và Hoàng Thượng?”
Tiểu Thúy gật đầu tỏ vẻ như mình đã hiểu: “Em có một số việc cũng không rõ, tiểu thư nói có đạo lý, Tiểu Thúy không dám nhiều chuyện nữa. Tiểu thư, người thân thể còn quá yếu, người hãy cố gắng nghĩ ngơi,em thay người đắp chăn.”
Hoa Tưởng Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, để cho Tiểu Thúy xoa bóp hai chân của mình, từ lúc tỉnh lại tới giờ, trừ nửa người trên có cảm giác đau đớn thì nửa người dưới không có cảm giác gì.
Nàng lo lắng: Đôi chân này chẳng lẽ là đã tàn phế?
Rời khỏi Mai Viên làm cho sự tức giận của Triệu Đoạt tiêu tán không ít, hắn đi trên con đường dọc theo núi giả, trên đường có mọc một ít rêu xanh làm đường đi có chút trơn trượt cũng giống như trái tim của hắn cũng đang dần dần bị đánh mất. Hắn bỗng dưng nhớ lại những năm tháng trong triều. Từng bước đi trên con đường quyền lực, những nguy nan hắn đã trãi qua làm cho hắn đề phòng mọi, nhưng lúc này sự đề hòng đó lại không có tác dụng gì chỉ gây thêm đau khổ cho người khác mà thôi.
Hắn đứng ở trên núi giả, cầm lòng không đậu mà nhìn về một mảnh xanh xanh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Hình ảnh nụ cười của Hoa Tưởng Dung khi đứng trong bãi trồng dưa vẫn còn mới mẻ trong tâm trí hắn. Hắn dùng sức mà nắm chặt nắm tay đấm thật mạnh vào thân cây thân cây làm cho vài chiêc lá rơi xuống, Triệu Đoạt nhìn những chiếc lá đang rơi giữa không trung thật lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Vương công công đi đến núi giả thật vất vả thấy được Đoạt, lúc này ông mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông chậm rãi tới gần Triệu Đoạt, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Vương gia, Mi Nhi tiểu thư đã tới”
063 ủy khuất
Gặp lại Mi Nhi, nàng đã không còn dáng vẻ tiều tụy như mấy ngày trước, hiện tại trên mặt nàng ta đầy vẻ vui mừng. Nhìn thấy Triệu Đoạt, nàng ta vội vàng tiến lên, vẻ mặt thẹn thùng mà ôm lấy cánh tay hắn.
“Mi nhi, sao muội lại tới đây?”
Mi Nhi nhìn Triệu Đoạt trong mắt nàng ta hiện lên một vẻ mất mát, nàng hỏi: “Đoạt ca ca, huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ ta tới, huynh không cao hứng sao?”
“ Muội là một cô nương sắp gả chồng, không có việc gì lại chạy đến nhà chồng, không sợ mọi người chê cười.”
“Ai dám nói cái gì?” Mi nhi thu tay trở về, trên mặt ra vẻ không thèm để bụng, “Cha ta là tướng quân, vị hôn phu của ta là đại danh đỉnh đỉnh Nam Dương vương, ai dám chê cười ta? Trừ phi Đoạt ca ca không thèm che chở ta!”
Triệu Ddoạt nghe vậy, vội nói: “Ta sao có thể không che chở cho muội được, ta trước kia đối xử với muội thế nào, muội còn không nhớ rõ sao?”
Mi nhi ngượng ngùng mà đung đưa thân mình, bật cười: “Ta biết Đoạt ca ca không có thay lòng, trong lòng đều là ta, nhưng ta sợ Đoạt ca ca ôm mỹ nhân trong ngực liền không nhớ tới Mi Nhi.”
Triệu đoạt nhíu nhíu mày, không nói gì, làm như đang chờ Mi Nhi nói tiếp. Mi Nhi thấy vậy liền lên tiếng: “Đoạt ca ca, ta nhớ rõ huynh đã từng hứa với ta, chỉ cần ta gả vào đây liền đem Mai viên cho ta. Ta hiện tại muốn đem của hồi môn của mình để vào đó, huynh có thể sửa sang Mai viên một chút không.”
“Mai viên?” Lòng Triệu Đoạt bỗng động một cái, ánh mắt có chút hoảng loạn. Tuy rằng lúc trước, hắn đã bảo Hoa Tưởng Dung dọn ra khỏi Mai Viên, nhưng đó chỉ là lời nói khi tức giận, hiện tại Mi Nhi hỏi tới, quả thật là chạm được tâm tư của hắn.
Mi nhi đem biểu tình của Triệu Đoạt thu hết vào đáy mắt, nàng cố gượng ra một nụ cười, ra vẻ không cao hứng nói: “Như thế nào? Đoạt ca ca, chẳng lẽ huynh không giữ lời, hay là Mai viên đã có chủ?”
“Mi nhi, không được hồ nháo, ta sao có thể không giữ lời hứa? Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn ép ta đem Mai viên cho Hoa Tưởng Dung, nay chỉ sợ” Triệu đoạt lăn lăn yết hầu, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Như thế nào? Nàng ấy không chịu dọn ra, hay là Đoạt ca ca không nỡ lòng bắt nàng dọn đi?” Lời vừa ra khỏi miệng, biểu tình Mi nhi liền có chút cứng đờ, nàng ta lo sợ bất an hỏi, “Chẳng lẽ lời đồn đại trên phố đều là sự thật? Huynh cùng Hoa Tưởng Dung kia quả nhiên là ân ái, cử án tề mi?”
“Mi nhi” Triệu Ddoạt vội vàng mà mở miệng, bản năng muốn giải thích, rồi lại cảm thấy không thể giải thích cái gì, lời nói sắp thốt ra liền nghẹn trong cổ họng.
“Đoạt ca ca, huynh sao lại có thể như vậy, huynh đã nói sẽ yêu ta cả đời vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn bảo vệ ta, nhưng bây giờ sao huynh có thể phụ ta, có thể phụ ta như vậy” Mi Nhi chỉ cảm thấy trái tim như nứt toạt ra, sớm đã nghe được lời đồn đại ở trên phố nhưng nàng lại cảm thấy trấn định như thế nhưng bây giờ nàng dao động.
Nàng chảy nước mắt, biểu tình đau thương như vậy làm cho Triệu Đoạt hoảng loạn không thôi.
“Mi nhi, nàng nghe ta nói, chúng ta căn bản không có ân ái như vậy, tất cả đều là lời đồn đại không đáng tin. Muội không biết, mấy ngày trước, ta nhốt nàng ấy vào ám phòng, còn dùng hình, nàng ấy hiện tại đang dưỡng thương, cho nên, tạm thời không thể dọn ra. Muội gả vào đây trước tiên ở một nơi khác đợi khi thân thể nàng ấy tốt lên tự nhiên sẽ dọn đi. Lại nói, ta sẽ chuẩn bị cho muội một nơi khác tốt hơn, muội cần gì để ý đến Mai viên kia?”
“Đoạt ca ca, ta bất quá là nhớ lời hứa hẹn của huynh trước kia thôi. Mấy ngày này, ta luôn nhớ tới lúc trước chúng ta lén lút gặp nhau, nhớ tới những lời ngon tiếng ngọt mà huynh từng nói với ta.
Nhưng đôi khi, ta sẽ cho rằng tất cả đều không phải là sự thật, ta nghĩ ta đối với huynh tàn nhẫn như vậy, cự tuyệt tình cảm của huynh thì sao huynh có thể còn yêu ta đây? Mai viên, đối với ta không chỉ là một cái vườn, một chỗ ở mà là một lời hứa hẹn.” Mi nhi cắn chặt răng, cố nén nước mắt thở dài: “Thôi bỏ đi, hết thảy đều là chuyện cũ, ta không có được Mai viên cũng đúng, hiện tại chỉ cần cho ta một gian phòng không cần quá lớn, cũng không cần quá xa xỉ, chỉ cần đủ cho ta an thân thuận lợi sinh ra hài tử là được.”
Mi nhi vừa nói xong Triệu Đoạt liền cảm thấy một trận chua xót, hắn giải thích: “Mi nhi, muội không cần mẫn cảm như vậy, kỳ thật ta cũng đã nói qua với nàng ấy là muốn nàng ấy dọn đi, chỉ là trên người nàng có thương tích, hành động không được tiện, chờ thương thế của nàng ấy tốt lên, ta lập tức kêu nàng ấy dời đi ra ngoài.”
Mai nhi vốn định lại cùng hắn ồn ào, nhưng khi thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn thì nàng ta lại làm như có chút không kiên nhẫn bộ không muốn nói tiếp. Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Đoạt ca ca, trước khi đại hôn thì trong Mai viên cần phải sửa chữa một phen vậy thì lại quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi, không bằng bảo nàng ấy dọn đến một nơi có điều kiện tốt hơn để nàng dưỡng thương.”
“Mi nhi, như vậy không được tốt”
“Ta cũng là suy nghĩ giúp nàng ấy thôi.” Mi nhi có chút giận dỗi mà quay đầu lại, tiến về phía trước vài bước.
Triệu đoạt có chút không vui nói: “Mi nhi, đừng trẻ con như vậy. Muội yên tâm, mai viên, ta nói rồi nhường cho muội thì nhất định sẽ là của muội chỉ là chậm một chút thôi.”
Mi nhi không có động, khóe miệng lại nhẹ nhàng mà kéo lên.
Triệu Đoạt đứng ở phía sau Mi Nhi, nhìn không thấy nàng biểu tình, chỉ là thấy bả vai nàng ta hơi rung rung. Hắn lại cho rằng nàng lại khóc, vội nói: “Hảo, đừng khóc, cùng lắm thì toàn bộ Mai viên tùy muội cải tạo, muội muốn đổi thành phòng cỏ tranh cũng được, như vậy muội đã hài lòng chưa?”
Lúc Mi Nhi đã bình tĩnh lại, Triệu Đoạt quyết định mang nàng ta đi xem Hoa Tưởng Dung. Tuy rằng vừa mới rời khỏi Mai viên, vừa mới tức giận nàng, nhưng hắn vẫn là rất lo lắng cho thương thế của nàng. Đi cùng Mi Nhi lại lấy lý do là xem xét Mai viên, vừa không mất mặt mũi, lại có thể nhìn xem nàng quả là một công đôi việc.
Hoa Tưởng Dung nhắm mắt lại mơ màng ngủ, Tiểu Thúy ra xoa chân cho nàng, bỗng Tiểu Thúy nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ xa mà đến, nàng ta lập tức ngẩng đầu, thấy Triệu Đoạt đang cùng một cô gái tiến vào.
Tiểu thúy vẻ mặt vui sướng nói: “Vương gia, nô tỳ liền biết, ngài sẽ không tức giận với tiểu thư”
Từ lúc bước vào, đôi mắt của Triệu Đoạt liền dán chặt lên người đang nằm ở trên giường. Hắn cố ý đánh gãy lời Tiểu Thúy lại lớn tiếng nói: “Tiểu thúy, ngươi tới đây, nàng chính trắc phi sắp gả vào đây, ngươi hãy vấn an nàng ấy đi.”
Tiểu thúy nghe xong, khổ sở cúi đầu, ngay sau đó cắn cắn môi, quỳ trên mặt đất: “Xin thỉnh an Trắc phi.”
Mi nhi cong cong khóe môi, không nói gì mà lại nhìn theo ánh mắt của Triệu Đoạt. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhịn không được hít vào một hơi.
Trên giường là một nữ tử ốm yếu, tuy trong suy yếu nhưng lại không mất đi sự kiều mị, khí chất thanh nhã khó có thể bị che lấp, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ. Nàng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ thường ngày của người này, hoạt bát, tự nhiên hào phóng, uyển chuyển ôn thuần mỗi một cái nàng đều hoàn mỹ.
Trong Lòng của Mi Nhi liền cảm thấy sợ hãi, khắp người đều đang run rẩy, trực giác nói cho nàng rằng Đoạt ca ca để ý nữ nhân này. Sao lại có thể không quan tâm chứ? Một nữ tử lả lướt như thế thì luôn hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
Triệu đoạt tà tứ mà giương khóe môi lên, vẽ ra một độ cong hoàn mỹ: “Tiểu thư nhà ngươi làm sao vậy? Mặc dù là bị thương hành động không tiện nhưng chào hỏi trắc phi một chút vẫn được chứ?”
Tiểu Thúy đã không thể kiềm được nước mắt, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồi Vương gia, tiểu thư vừa mới ngủ”
“Ngủ? Đoạt ca ca, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy nàng ấy.” Mi nhi dùng tay đẩy đẩy Triệu Đoạt, Tiểu Thúy liền cảm thấy động tác như vậy rất là mờ ám, càng cảm thấy nữ nhân này thật là đáng ghét.
Tiểu Thúy nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhẹ nhàng lay tỉnh Hoa Tưởng Dung.
Hoa tưởng dung đầu tiên là nhíu nhíu mày, ngay sau đó mở mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu thư, Vương gia cùng trắc phi tới”
“Sao?” Hoa Tưởng Dung nhìn qua lại thấy Triệu Đoạt và Mi Nhi đứng cạnh nhau, đột nhiên nghĩ đến một màn ở rừng cây trong hoàng cung, bất giác mặt nàng đỏ lên.
Ngực Triệu Đoạt lại cảm thấy rung động, nhịn không được mở miệng nói: “Như thế nào, tiện thiếp vừa mới gặp trắc phi đã thất lễ như vậy, chẳng lẽ nàng còn đang đợi trắc phi vấn an nàng sao?”
Hoa Tưởng Dung lúng túng một chút, vội vàng bảo Tiểu Thúy nâng mình dậy cúi đầu xem như hành lễ, ngay sau đó uyển uyển mở miệng nói: “Tiện thiếp gặp qua trắc phi, chúc mừng Vương gia cùng trắc phi hỉ kết liên lí, chúc các ngươi sớm sinh quý tử.”
“Trên người của ngươi có thương tích, liền không cần những nghi thức xã giao này, hôm nay ta cùng Vương gia lại đây, chủ yếu là đến xem Mai viên, ngươi cũng biết đại hôn của chúng ta đã sắp tới, Mai viên này cũng cần tu sửa một chút.” Mi nhi giọng điệu khiêm tốn, nhưng hơi nhưng khóe miệng lại hiện lên sự đắc ý không thể che dấu.
Trên mặt Hoa Tưởng Dung hiện lên sự vô cảm, nàng nói: “Vậy tiện thiếp ở đây, không phải là làm hỏng nhã hứng của Vương gia cùng trắc phi?”
“Không ngại. Vương gia trước kia đã hứa tặng ta Mai viên, bởi vậy, Mai viên có ý nghĩa rất đặc biệt đối với ta, nghĩ trên người của ngươi có thương tích, còn muốn ủy khuất ngươi dọn đi. Ta cũng cảm thấy như vậy là không tốt nhưng nhân sinh chỉ có một lần ta không muốn tiếc nuôi mong ngươi có thể thông cảm.”
“Tiện thiếp sẽ nhanh chóng dọn ra.”
Hoa Tưởng Dung thong dong gật đầu, trong mắt vẫn là biểu tình vô cảm. Triệu Đoạt nhìn đến khó chịu, hắn lăn lăn yết hầu, giọng điệu mềm xuống: “Bổn vương ban cho nàng một tân viện, nàng có yêu cầu gì cứ nói với bổn vương”
“Không nhọc Vương gia lo lắng, hai chủ tớ chúng ta chỉ cần có một gian phòng nhỏ như vậy là đủ rồi. Tiện thiếp thân phận hèn mọn, vô phúc hưởng thụ tân viện, lại nói, Vương gia đại hôn sắp tới, mấy ngày này hẳn phải xử lí chuyện hôn lễ, lúc này nên ở bên cạnh trắc phi mới phải.”
Hắn muốn đền bù, nàng không cảm kích, lòng tốt của hắn đều bị nàng lạnh lùng từ chối, ngôn ngữ lại sắc bén giống như dao chính là muốn đem bọn họ ngày càng xa nhau.
Hắn nhìn nàng không nói một câu lại cảm thấy có chút nghèn nghẹn ở trong lòng. Mi nhi cảm thấy trong lòng đắc ý, bỗng nhiên nói: “Đoạt ca ca, ta nhớ rõ trong Mai viên còn có một mảnh đất trống, huynh đã nói muốn cùng ta trồng mai, hiện giờ mảnh đất này còn không?”
Nhắc tới mảnh đất trống trong Mai viên, Hoa Tưởng Dung trong lòng cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó nàng đem ánh mắt nhìn về hướng Triệu Đoạt, trong mắt hện lên vẻ bất lực mà mờ mịt