"Vậy đó hả, con cũng có mặt mũi nữa à, không biết ai nói là mặt mũi không thể ăn, mình vui là được rồi. Bây giờ mình mẹ vui là đủ rồi, dù sao thì mặt mũi của con cũng đâu có ăn được." Miệng lưỡi của mẹ Kiều cũng lợi hại vô cùng, đó là nhờ mỗi ngày đấu võ mồm với Kiều Dư An mà luyện ra được. Nhưng Kiều Dư An lại cảm thấy có mình như ngày hôm nay là do di truyền mà ra.
"Bây giờ mặt mũi của con có thể ăn được rồi, được chưa ạ?" Kiều Dư An cảm thấy cưới chồng rồi thì miệng lưỡi của mình kém lưu loát hẳn đi.
"Vậy thì tốt rồi, để mẹ ăn đi, mẹ nuôi con lớn chừng này cũng không dễ dàng gì, để cho mẹ ăn cũng được." Mẹ Kiều nói tiếp.
"Ai da, mẹ, con đói bụng rồi, trưa nay ăn gì thế ạ, mẹ con mình vào bếp xem hôm nay ăn gì đi, để cho ba với Giang Mộ Trì trò chuyện." Kiều Dư An kéo mẹ Kiều đi, cô mà để họ tán gẫu một lát nữa thì chắc cũng không kiếm ra cái quần để đội mất.
"Cái con khỉ quậy này, có phải lúc nãy chưa ăn sáng hay không hả?" Bà lẩm bẩm rồi đi theo.
Giang Mộ Trì mỉm cười, bầu không khí của nhà họ Kiều tốt vô cùng, tuy mẹ Kiều luôn miệng cằn nhằn Kiều Dư An nhưng trong mắt luôn ngập tràn sự chiều chuộng yêu thương, nếu không yêu thương chiều chuộng thì không thể nuôi ra một cô con gái có tính cách như vậy được...
"A Trì, hai người chúng ta tâm sự nhé?" Ba Kiều cười ha hả nhìn hai mẹ con đi xa.
"Được ạ."
Về phần ba Kiều và Giang Mộ Trì tâm sự cái gì, chúng ta sẽ không được biết:v
_____
Giữa trưa ăn cơm, mẹ Kiều dẫn Kiều Dư An lên lầu lén dặn dò, tuy ngoài miệng mẹ Kiều tỏ vẻ ghét bỏ Kiều Dư An chứ thật ra bà thương đứa con gái này khủng khiếp, sợ cô phạm phải sai lầm.
Chỉ là khi cưới chồng rồi thì phần lớn thời gian bà không thấy được con gái làm gì, dù mình có dặn dò nhiều bao nhiêu thì nó cũng không nghe lọt, vì thế bà đối xử tốt với Giang Mộ Trì theo bản năng, đồng thời cũng hy vọng Giang Mộ Trì tốt với Kiều Dư An hơn một chút. Đây là tấm lòng của người làm mẹ.
Ba giờ chiều, mẹ Kiều tiễn người về, vẻ mặt và thái độ khác hoàn toàn so với lúc sáng thấy bọn họ. Đôi mắt và vẻ mặt cũng vẫn là không quan tâm nhưng đã không còn nói mấy câu như là không gặp Kiều Dư An thì bà càng vui vẻ nữa, bà cứ luôn miệng dặn dò Kiều Dư An.
Kiều Dư An ôm lấy mẹ, "Mẹ, mẹ đừng có dáng vẻ như vậy nữa mà, gần thế này chứ đâu phải con lấy chồng ở nước ngoài đâu. Mẹ buồn thì tới tìm con, con buồn thì cũng sẽ tới tìm mẹ, mẹ đừng đuổi con đi là được rồi."
"Con đấy, phải ngoan ngoãn một chút, A Trì còn phải bận rộn chuyện công ty, con đừng tạo thêm phiền phức cho thằng bé." Cả tập đoàn lớn của nhà họ Giang đều đặt trên vai Giang Mộ Trì, chắc chắn phải cực kì bận rộn.
"Mẹ đừng lo lắng nữa ạ, cô ấy rất ngoan." Thỉnh thoảng nghịch ngợm tí thì cũng là tạo chút niềm vui cho cuộc sống.
"Được rồi, đi đi, chú ý an toàn, cẩn thận một chút."
Từ trong nhà đi ra, đi xa, Kiều Dư An còn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót, đột nhiên hơi muốn khóc, chóp mũi cay cay, đôi mắt dần dần ậng nước, cô quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, không muốn đối mặt với Giang Mộ Trì.
Lúc trước khi dọn nhà cũng không có cr giác như vậy, nhưng vừa ở nhà mới hai ngày rồi về thì lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi. Nhìn dáng vẻ không nỡ để mình đi của ba mẹ, trong lòng cô chua xót vô cùng, cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giang Mộ Trì phát hiện, không nói gì thêm, chỉ đưa khăn giấy qua rồi vuốt đầu cô.
_____
Không hiểu sao tâm trạng của Kiều Dư An đến kì diệu mà đi cũng kì diệu, vừa xuống xe là đã tốt lên rồi, khôi phục lại dáng vẻ cười hì hì như mọi khi.
"Bé Hồng của chị về rồi!" Kiều Dư An thấy "chú lừa nhỏ" được dựng ở bên cạnh.
"Ừ, anh nhờ người cải tiến thêm một chút, sau này không có ai trộm bình điện của em được nữa."
Kiều Dư An nóng lòng mở ra nhìn một chút, bình điện được gia cố thêm mấy cây thép xung quanh, không lấy ra được, có thời gian công sức cạy mở thì không bằng đi trộm của người khác còn hơn.
"Cảm ơn anh...."
"Không có gì, sắp tới Tiết thanh minh rồi, lúc đó về thăm ông bà nội một chuyến."
"Quê của anh ở đâu vậy?" Hiện giờ sự hiểu biết của Kiều Dư An đối với Giang Mộ Trì có thể nói là con số không tròn trĩnh.
"Ở đập Vân Lĩnh, ông bà nội cũng đang sống ở đó. Sau khi ông bà về hưu thì về lại quê sống, nói là muốn lá rụng về cội, bây giờ ở quê cũng có không ít đất ruộng." Giang Mộ Trì khóa cửa gara lại.
"Đập Vân Lĩnh, em chưa nghe qua bao giờ, cách đây xa lắm hả anh?" Kiều Dư An chạy theo đuổi kịp anh.
"Lái xe hai giờ, hơi xa."
"Xa như vậy thì ông bà nội có bất tiện gì không? Lỡ như mà ngã bệnh thì làm sao?" Ông bà nội của Kiều Dư An sống chung với chú út, không thân thiết với nhà cô lắm.
"Ba anh thuê người giúp việc chăm sóc, hai cụ nói là không muốn ở yên một chỗ, cả nhà anh cũng không có cách nào."
"Vậy cũng được, em sẽ mang theo chiếc SLR của em, đến lúc đó đi chụp ảnh." Kiều Dư An thích nhất là gần gũi với thiên nhiên, tháng tư ở nông thôn là tháng mà màu xanh dạt dào bát ngát, ngập tràn sức sống, chắn chắc sẽ rất thú vị.
"Được."
Kiều Dư An đi theo vào nhà, cô nhớ lần trước Đinh Thành Hoành bảo muốn đi chụp hoa đỗ quyên dại, cũng không biết chừng nào đi, để tí nữa hỏi lại thử xem.
___
Thoắt cái đã đến Tiết thanh minh, hôm nay cô không muốn nằm nướng chút nào cả, sáu giờ đã tỉnh, còn sớm hơn cả Giang Mộ Trì. Với lại cô cũng không thể nằm nướng được nữa, do đêm hôm trước ngủ sớm, ngủ đủ thì dĩ nhiên là tỉnh, tỉnh rồi thì không ngủ lại được, ngoài cách thức dậy thì không còn cách nào khác.
Giang Mộ Trì đi chạy bộ sáng, Kiều Dư An thay quần áo, mặc áo dài quần dài, ở quê nhiều muỗi, nếu mặc quần đùi thì tới lúc đó chắc chân toàn "bông hoa nhỏ".
Ăn sáng xong thì phải chạy qua nhà cũ đón mẹ Giang, lấy đồ cúng viếng rồi mới lái xe tới đập Vân Lĩnh.
Tính cách của Kiều Dư An cũng khá hợp với mẹ Giang, hai người cười cười nói nói suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng Giang Mộ Trì tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn một chút, mẹ Giang cười tươi như hoa. Kiều Dư An đúng thật là một chú hề, cô luôn có cách khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Quê nhà khá xa, nhưng may là đường đi cũng thuận lợi, không có gồ ghề lồi lõm gì nhiều, phong cảnh trên đường cũng khá đẹp. Khoảng hai giờ sau thì đến nơi, đập Vân Lĩnh không tính là giàu có nhưng cũng không tính là nghèo. Trên cơ bản thì gia đình nào cũng có nhà xây bằng gạch, mà đều là nhà riêng có cửa ngõ sân vườn cả.
Nhà của ông bà nội ở giữa sườn núi, phía dưới là một vùng ruộng tốt, bây giờ đang ra mạ, cả vùng đất xanh non mơn mởn nhìn rất thích mắt.
Ông bà nội đã tới Vân Thành vào buổi tiệc rượu lần trước, cũng đã gặp Kiều Dư An, bây giờ hai cụ thấy cô tới, vội vàng đi tới kéo tay cô, "An An đến rồi, mới vài ngày không gặp mà lại xinh hơn rồi đấy."
"Bà nội, bà biết dỗ ngọt con nít quá ạ, bà nói vậy chắc con tự luyến luôn mất."
"Ai ôi!!!, bà nội nói thật mà, mau vào nhà ngồi đi con."
Mọi người vào nhà ngồi một lúc rồi mới mang theo đồ cúng viếng đi lên núi. Ông bà nội không đi nên chỉ có bốn người nhà họ đi, bây giờ trong không khí đã lãng đãng mùi nhang nhói. Hôm nay là tiết thanh minh nên nhà nào cũng lần lượt lên núi bái tế, họ mới đi một đoạn đường mà đã gặp được rất nhiều người. Vì đều là quen biết nên gặp nhau là cười haha chào hỏi. Kiều Dư An mới tới lần đầu nên chỉ ngại ngùng cười chào, Giang Mộ Trì giới thiệu tới ai thì cô chào người đó.
"Ở đây náo nhiệt quá đi..." Kiều Dư An nắm lấy góc áo của Giang Mộ Trì, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được bầu không khí như vậy.
"Ngày trước còn náo nhiệt hơn nhiều, bây giờ có lệnh cấm pháo hoa rồi, chứ trước kia là tiếng pháo hoa cứ bùm bùm suốt cả ngày đấy."
"A, tiếc thật, nhưng mà bây giờ cũng tưng bừng náo nhiệt lắm rồi."
"Em đi được không? Đường núi hơi khó đi đấy." Giang Mộ Trì rèn luyện thân thể quen rồi, với lại năm nào anh cũng tới, Kiều Dư An sống ở thành thị, cô không chuẩn bị gì cả mà tới nơi đây, anh sợ cô không chịu nổi.
"Oke lắm ạ, em mang giày thể thao, không sao đâu." Kiều Dư An còn treo máy SLR trên cánh tay, hào hứng vô cùng. Không khí ở đây cực tốt, có mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ của cỏ xanh, mang theo cả hương vị của sự sống.
"Vậy là được rồi." Giang Mộ Trì nhớ tới sức mạnh khỉ quậy dồi dào của Kiều Dư An, có lẽ đến lúc cấy mạ còn làm lưu loát hơn cả anh. Có một nàng dâu không hề tỏ ra màu mè hoa lá, làm việc còn lưu loát gọn gàng, thảo nào ba và mẹ đều thích cô ấy.
Nhà họ Giang có mấy ngôi mộ, đều nằm trên ngọn núi này, bái tế xong hết một lượt, mọi người cũng đã hơi đói bụng, về đến nhà thì ông bà nội cũng đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
"An An đói bụng không, nhanh rửa tay ăn cơm nào." Bà nội vẫn tươi cười nói chuyện với Kiều Dư An, không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn hay khó chịu mà trái lại là càng nói càng vui.
"Đúng là hơi đói ạ, bà nội làm món ngon gì thế ạ?" Kiều Dư An sờ bụng.
"Sang đây xem đi, đều là món nhà làm cả, không biết là có hợp với con không." Bàn ăn được bày ở trong sân, trong sân cũng trồng đầy các loại cây ăn quả, nhất là cây sơn trà, cành cây trĩu nặng tới mức rủ xuống, trên cành cũng đã có đầy những quả sơn trà vàng óng ánh.
"Bà nội, cô ấy không kén ăn đâu ạ, cái gù cũng ăn được, dễ nuôi lắm." Giang Mộ Trì hiếm khi vui vẻ nói đùa.
Kiều Dư An nghe thấy thì hung dữ trừng mắt với anh, nói làm như cô giống heo ấy.
"Ha ha ha, không kén ăn là tốt rồi, mau ngồi đi." Bà nội cười tới mức hai mắt nheo lại với nhau, nhìn tình cảm vợ chồng son tốt như vậy làm bà cụ càng vui vẻ hơn.
Đều là món ăn nhà làm nhưng ăn vô cùng ngon, cộng thêm việc leo núi một tiếng rưỡi đồng hồ mệt mỏi nên Kiều Dư An đói bụng cực kì, ăn hết một chén cơm còn muốn ăn nữa. Nhưng cô lại không muốn bới nữa, cảm thấy ăn nhiều sẽ biến thành heo.
Giang Mộ Trì nhìn ra, bới cho cô một chén nữa, "Người trong nhà thôi, đừng có gò bó, ăn thoải mái đi."
"Cám ơn anh...." Đôi khi sự cẩn thận của Giang Mộ Trì lại khiến Kiều Dư An rung động.
Mấy người lớn nhìn nhau cười cười, thằng nhóc đầu gỗ này vạn năm nhăn mặt nhíu mày, có vợ rồi thì quả nhiên là thay đổi, cũng biết chăm sóc người khác rồi.
Ăn chén cơm này xong, không có gì bất ngờ xảy ra, Kiều Dư An no căng, ăn xong thì đi dạo trong sân tiêu cơm. Cô nhìn những quả sơn trà óng a óng ánh kia, không khỏi chảy nước dãi, cô kéo Giang Mộ Trì đang đứng bên cạnh.
"Giang Mộ Trì, có thể hái mấy trái sơn trà kia không?"
Anh ngẩng đầu liếc thử, "Em muốn ăn à? Chắc là còn chua đấy, chưa chín đâu."
Cây sơn trà ở đây là chín nhanh nhất thôn, sơn trà nhà người ta còn bé xíu thì ở đây đã bị ăn gần hết, sau khi chín ăn cũng ngon, có vị chua chua, nhưng chủ yếu là ngọt.
"Muốn ăn, hái cho em một trái để ăn thử xem có ngon không." Kiều Dư An mong đợi nhìn anh, khiến cho Giang Mộ Trì từ chối không đặng.
Hái một cái cho cô, Kiều Dư An nhận lấy cắn một miếng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, "Chua quá là chua...." Chua ê hết cả răng, nước bọt trong miệng túa ra ào ào.
"Ngốc, đã nói là chưa chín lắm đâu mà." Giang Mộ Trì dí đầu cô.
"Hừ!" Kiều Dư An tất nhiên không phục, tìm đúng thời cơ, nhét nửa trái còn lại vào miệng Giang Mộ Trì, sau đó cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười y như là chú mèo được ăn vụng vậy.
Giang Mộ Trì bị cô làm cho ngây người, nhả không được mà nuốt cũng không xong, nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống, thật sự là quá chua, anh giơ tay muốn gõ đầu cô.
Kiều Dư An cười chạy ra, "Haha, ngon mà."
~hết chương 15~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vở kịch nhỏ:
Một ngày nọ, tên trộm kia lại có ý định trộm bình điện của Kiều Dư An, vừa mở ra nhìn, cạy không ra, nghĩ thầm: "Bỏ đi, trộm luôn cả cái xe điện là được chứ gì."
Kiều Dư An: "......"