Số từ: 2825 từ
Lúc đóng cửa lại, Giang Mộ Trì vẫn nghe thấy tiếng mắng của Kiều Dư An. Anh cười cười bất đắc dĩ, còn sức để mắng chửi người khác như vậy thì xem ra cũng không phải buồn ngủ lắm.
Chị Triệu chị Trần đều đang ở dưới lầu, "Tiên sinh chuẩn bị đi làm rồi ạ? Phu nhân đã dậy chưa ạ?”
"Ừ, tôi đi công ty. Phu nhân tỉnh rồi, chị chuẩn bị bữa sáng đi. Phu nhân mới về, phiền mấy chị quan tâm cô ấy nhiều hơn, cô ấy có yêu cầu gì thì mấy chị chú ý thực hiện giúp.”
"Dạ tiên sinh, chúng tôi biết ạ.” Chị Trần chị Triệu đồng thanh trả lời.
Giang Mộ Trì gật đầu rồi ra cửa, chị Trần nhìn theo bóng lưng của Giang Mộ Trì, "Xem ra tiên sinh đối xử rất tốt với phu nhân.”
"Đúng thế, sáng sớm nay tiên sinh còn dặn tôi hầm canh gà cách thủy. Như vậy tốt mà, sống hòa thuận vui vẻ với nhau.”
"Đúng vậy, đúng vậy.”
Kiều Dư An oán trách lê cơ thể mệt mỏi rời giường rửa mặt, vốn muốn tắm rửa nhưng lại phát hiện trên người rất dễ chịu, không có cảm giác dính dính nhớp nhớp. Nhớ lại tối hôm qua lúc cô nửa tỉnh nửa mê thì hình như Giang Mộ Trì có tắm rửa cho mình, Kiều Dư An lẩm bẩm, "Xem như anh cũng có chút lương tâm.”
Thay xong quần áo xuống lầu, chị Triệu nghe thấy động tĩnh thì từ phòng bếp đi ra, "Phu nhân đã dậy rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Chị Triệu quay lại dọn bữa sáng ra, Kiều Dư An nhìn thoáng qua, cháo thịt băm và bánh bao, còn có mấy món ăn kèm, cuối cùng là một phần súp, "Đây là canh gà lúc sáng tiên sinh dặn nấu, phu nhân nếm thử xem.”
"Cảm ơn chị Triệu.” Kiều Dư An liếc qua, không thể không thừa nhận, thật ra Giang Mộ Trì vẫn rất biết cách quan tâm người khác, chỉ bị cái là không cho ngủ nướng.
Ăn sáng được một nửa, Kiều Dư An thấy chị Trần trở vào, hình như muốn lên lầu, vội vàng kêu lên, "Chị Trần, chị đang muốn quét dọn vệ sinh sao?”
"Vâng, phu nhân có đồ gì cần dọn hay sao ạ?” Chị Trần dừng lại chờ.
"Không phải, chị đừng dọn phòng em, để em tự dọn được rồi.” Đêm qua náo loạn cả đêm, bây giờ phòng ốc hỗn loạn vô cùng, Kiều Dư An không có mặt mũi nào để người khác đi dọn phòng giúp mình.
"Phu nhân, sáng sớm nay tiên sinh đã dặn dò rồi ạ, cậu ấy không lên tiếng thì không được đi vào phòng ngủ, hôm nay cậu ấy cũng không nói là muốn quét dọn phòng ngủ chính.” Ý thức của Giang Mộ Trì về quyền riêng tư rất mạnh, bình thường sẽ không để người giúp việc tùy ý ra vào phòng mình, cho dù muốn dọn thì cũng phải vào lúc anh ở nhà.
"À? Cho nên bây giờ chị không đi quét dọn phòng ngủ chính à?” Hàm răng trắng sáng của Kiều Dư An cắn mạnh vào môi, tên Giang Mộ Trì này lại lừa gạt cô!
"Không có, tôi lên tầng thượng tưới hoa, tiên sinh bảo người ta trồng một ít hoa hồng trên tầng thượng ấy, dặn dò là phải chăm sóc kĩ lưỡng, cậu ấy còn dặn quét dọn phòng thể thao nữa ạ.”
"Vậy được rồi, chị đi đi.” Kiều Dư An quay người trở lại bàn ăn, lúc uống canh gà cũng không thấy ngon như vừa rồi nữa. Tên Giang Mộ Trì này, chúa lừa đảo mà, tốt đẹp đâu không thấy mà chỉ thấy toàn lời dối gian, hừ!
Kiều Dư An ăn sáng xong thì lên lầu thu dọn đồ đạc, chủ yếu là thay mấy thứ đồ gây chú ý đi, lột ga giường bỏ vào máy giặt. Bận rộn một hồi thật sự là quá mệt nhọc, cô kéo kín rèm cửa rồi lại leo lên giường làm ổ tiếp, ăn sáng xong rồi thì không có ai nói gì cô nữa.
Thật muốn ngủ đến lúc tự tỉnh lại, nhưng mà không biết sao lại quên tắt âm điện thoại, thế là lại dính đến kết cục bị đánh thức dậy. Kiều Dư An tưởng rằng Giang Mộ Trì gọi về nhắc cô ăn cơm trưa, vừa bắt máy là nổi đóa, "Giang Mộ Trì, em không ăn cơm trưa, đừng làm phiền em!"
Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, giọng nói của Lâm Tự Cẩm vang lên, "Ai u!!! Này là chắc đêm xuân hôm qua mệt mỏi quá chứ gì, ngay cả cơm trưa còn không ăn nữa cơ mà.”
"Khụ khụ, sao lại là mày thế, mấy giờ rồi, gọi điện cho tao làm chi?” Mặt Kiều Dư An trong ổ chăn thoắt cái đỏ bừng lên, may là Lâm Tự Cẩm, nếu mà là ba mẹ thì toi rồi. Cô thầm nhủ sau này không được quá bốc đồng như thế, xúc động là ma quỷ, nhưng mà tất cả ngọn nguồn đều là do Giang Mộ Trì hết, nên Giang Mộ Trì là ma quỷ.
"Hỏi thăm chút sinh hoạt đêm tân hôn của mày sao í mà? Im im rồi kết hôn, có nóng lòng muốn thành phụ nữ đã kết hôn thì cũng đừng nên táo bạo như vậy chứ bạn?” Giọng nói của Lâm Tự Cẩm có vẻ hơi hả hê, nhưng thậy ra cũng chẳng hề thiếu sự vui vẻ, chị em tốt nhất kết hôn là một việc vui biết bao nhiêu.
"Mày không biết đâu, thằng cha Giang Mộ Trì khốn kiếp kia cứ cố tình gây sự một cách tàn nhẫn với tao, tức chết tao mà.” Đúng lúc Kiều Dư An đang có một bụng căm hận không biết xả đi đâu.
"Dừng ngay,” Không hiểu sao Lâm Tự Cẩm không muốn nghe, "Tao không có thèm nghe niềm vui nơi khuê phòng của vợ chồng mày đâu nhé, câm miệng lại cho tao. Khoe ân ái thì biến nhanh đi, đừng có khoe khoang trước mặt tao.”
"Không phải, mày có nghe tao nói câu nào khoe ân ái hả?” Kiều Dư An tức giận đến nỗi không thở được trong chăn, hất văng chăn ra, chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với Lâm Tự Cẩm.
Kết quả vừa xốc chăn lên là đã chạm phải ánh mắt của Giang Mộ Trì. Giang Mộ Trì đang dựa vào tường nhìn cô, ánh mắt tối tăm, cũng không biết đã vào bao lâu rồi, cũng không biết cái chăn này cách âm có tốt không, mấy câu lúc nãy... toi rồi!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Dư An nhìn vào đôi mắt đen kịt của Giang Mộ Trì mà giật cả mình, như là bị người ta véo cổ vậy, Lâm Tự Cẩm ở đầu dây bên kia dường như cũng cảm nhận được gì đó, một suy đoán lóe lên trong đầu, "Tao đi ăn cơm đây, cúp nhé.”
Tiếng cúp máy tút tút vang lên bên tai, Kiều Dư An nuốt một ngụm nước bọt, sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, giơ tay chào hỏi một cách cứng ngắc, "Hi, sao anh về rồi thế?”
"Anh khốn kiếp?” Giang Mộ Trì bước tới một bước.
"Tàn nhẫn?” Lại tới gần một bước nữa.
"Cố tình gây sự?” Anh đi tới cạnh giường.
Ánh mắt hứng thú đánh giá Kiều Dư An từ trên xuống dưới, hiếm lắm anh mới về nhà vào giữa trưa một lần, do là sợ cô mới dọn qua không thích ứng được, thế mà mới mở cửa ra đã nghe thấy Kiều Dư An đang mắng mình vô cùng hăng say, không có chút nào là không quen cả.
"Việc ấy, em có thể giải thích.” Đôi mắt hạnh của Kiều Dư An nheo lại lộ ra vẻ tội nghiệp, hàm răng trắng cắn môi, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, cái vẻ kiêu ngạo vừa rồi biến mất tăm mất tích.
Không thể trách cô thay đổi nhanh được, thật sự là người bị bắt ngay tại trận thì không có không có tự tin, trúng tim đen mà.
Giang Mộ Trì xoay người cúi đầu, chống tay lên giường, ghé lại gần Kiều Dư An, không hiểu sao khóe miệng lại nở nụ cười vui vẻ. Nhưng nụ cười ấy trong mắt Kiều Dư An lại kì dị vô cùng, cô lập tức kinh sợ, quăng điện thoại đi, chéo chăn phủ lên đầu mình, "Đánh người không đánh mặt!”
Giang Mộ Trì bị cái sự việc xảy ra đột ngột này làm sửng sốt vài giây, thấy cô chui vào trong chăn co thành một đống tròn vo, không khỏi nở nụ cười, vỗ vỗ chăn, "Rời giường ăn cơm trưa thôi.”
"Không đánh người sao?” Kiều Dư An ló ra nửa cái đầu, ánh mắt tủi thân cực kỳ, Giang Mộ Trì bị cô chọc giận tới mức nở nụ cười, rõ ràng là cô đuối lý trước mà giờ lại như Giang Mộ Trì anh ăn hiếp cô không bằng.
"Không đánh, dậy nhanh lên nào.” Giang Mộ Trì vuốt tóc cô, quay người đi kéo rèm cửa sổ ra rồi nhìn khắp phòng một lượt, "Em dọn dẹp à?”
"Dạ, mới dọn sơ qua một chút à, chờ xíu nữa nhờ chị Trần vào dọn lại lần nữa.” Kiều Dư An từ từ chui ra khỏi chăn, đứng bên cạnh giường tìm dép lê, không biết quăng đi đâu rồi.
Giang Mộ Trì quỳ một chân trên đất, cúi đầu chui xuống giường lấy dép ra cho cô, "Lúc leo lên giường thì nhẹ nhàng một chút, hất dép mà bay tới tận dưới gầm giường này.”
"Cảm ơn anh.” Kiều Dư An thấy anh quỳ xuống đất tìm dép cho cô không hề do dự, cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Không cần cảm ơn, ít mắng anh sau lưng anh là được rồi.” Giang Mộ Trì đứng lên.
"Em cũng đâu có nói sai." Kiều Dư An bĩu môi, "Sáng nay anh gạt em bảo là chị Trần sẽ vào đây dọn dẹp để em xuống lầu ăn điểm tâm, nhưng mà chị Trần lại bảo là sẽ không tùy ý ra vào phòng ngủ của chúng ta, chúa lừa đảo!”
"Ăn sáng đúng giờ mới tốt, giờ đi ăn trưa thôi.” Giang Mộ Trì từ chối cho ý kiến, lúc đối mặt với cô hồ ly nhỏ này đôi khi cũng phải dùng một chút mưu mẹo nhỏ.
"Chỉ biết ăn cơm ăn cơm, sớm muộn gì cũng có ngày bị anh nuôi thành heo.” Kiều Dư An cằn nhà cằn nhằn rồi đi xuống lầu.
Giang Mộ Trì đi theo phía sau, "Nếu em nguyện ý trở thành heo thì anh vẫn nuôi em được.”
Kiều Dư An quay đầu lại trừng mắt với anh một cái, "Anh nghĩ hay quá nhỉ, em không bao giờ buông tha cho vẻ mặt xinh đẹp của mình đâu.”. truyện ngôn tình
Giang Mộ Trì nghe vậy cong nhẹ khóe môi, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào tự luyến như vậy cả.
Đến dưới lầu, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, thức ăn đều là món Kiều Dư An thích, thức ăn cũng rất vừa miệng. Ăn được một nửa, Kiều Dư An nhớ tới chuyện hồi sáng này, hỏi anh, "Anh bảo có gia quy, gia quy ở đâu hả?”
Cô có hơi tin tưởng một chút, nghe mẹ kể lúc bà mới về nhà họ Kiều thì cũng có gia quy, sau đó thì dần dần cũng không có ai dùng gia quy nói chuyện nữa nên không lập ra. Chẳng lẽ đến tận bây giờ mà nhà họ Giang vẫn còn gia quy à? Cho nên mới nuôi dưỡng ra một đứa con trai Giang Mộ Trì ưu tú biết kiềm chế như vậy ư?
"Ăn không nói ngủ không nói.” Giang Mộ Trì không ngẩng đầu, vẫn tao nhã ăn hết cơm trưa, người không biết còn tưởng anh đang ăn cơm ở nhà hàng ấy chứ, ăn một bữa cơm ở nhà mà cũng đẹp đến thế.
Kiều Dư An liếc xéo một cái, "Đêm qua lúc ngủ anh có nói đấy, còn nói rất nhiều nữa là.”
"......" Giang Mộ Trì trầm mặc, yết hầu di chuyển lên xuống, ho khan một tiếng, "Tối nay anh đưa gia quy cho em.”
"Thế là có thật á hả?” Kiều Dư An ủ rũ, cảm thấy bữa cơm trưa cũng chả còn ngon miệng tí nào cả. Thế mà lại có gia quy thật, nhưng mà có thì sao chứ, dù sao cô cũng sẽ không tuân thủ theo.
"Ừ, ăn cơm đi.” Giang Mộ Trì không nói tiếp, lúc ăn cơm anh không có thói quen nói chuyện, dù ăn ở nhà thì cũng im lặng ăn cơm, có chuyện gì thì chờ ăn xong mới nói. Nhưng từ sau khi gặp Kiều Dư An, hình như anh đang không ngừng phá vỡ cái mà anh luôn cho rằng là quy tắc.
Sau khi ăn cơm xong không bao lâu thì Giang Mộ Trì tới công ty, Thiệu Tiêu có một phần tài liệu gấp chờ anh ký tên, hiếm khi anh ta không thấy anh ở công ty.
Giang Mộ Trì ký tên xong, đậy bút lại, "Đẩy công việc hôm nay của tôi chậm hơn một giờ đi, trước ba giờ nếu không có gì gấp thì đừng tìm tôi.”
"Dạ tổng giám đốc Giang.”
Thiệu Tiêu đi ra ngoài, Giang Mộ Trì bật máy tính lên, mở ra một file, gõ tiêu đề, "Gia quy nhà họ Giang.”
Suy tư một hồi, bắt đầu đánh chữ, "Điều thứ nhất, cấm nói tục, điều thứ hai......"
____
Kiều Dư An ngủ đủ rồi, nhờ chị Trần giúp đỡ thu dọn phòng ngủ chính, chị Trần đồng ý, thuận miệng nói thêm, "Tình cảm của tiên sinh và phu nhân thật tốt, tôi chưa thấy tiên sinh về nhà ăn trưa bao giờ đâu ạ.”
"Trước đây chị làm việc ở nhà họ Giang ạ?”
"Đúng ạ, trước đây tiên sinh ở nhà bên trung tâm thương mại, tôi đảm nhiệm việc nội trợ quét dọn bên đấy, giờ tiên sinh dọn qua đây nên tôi cũng đi theo.” Chị Trần cảm thán một câu, "Cứ kết hôn là biết yêu thương ngay, tiên sinh cũng biết thương vợ rồi.”
"Ha ha, cũng không tệ lắm.” Kiều Dư An cười cười, không cho cô ngủ nướng, lừa cô thức dậy, đúng thật là vô cùng thương vợ.
"Cậu ấy sinh hoạt quy củ lắm, tôi làm việc bên cạnh cậu ấy bao nhiêu năm mà chưa bao giờ thấy cậu ấy dẫn người phụ nữ nào về nhà cả. Tiên sinh không giống với những người đàn ông bên ngoài kia.”
Chị Trần vô cùng xem trọng Giang Mộ Trì, nếu không phải hoàn cảnh gia đình chênh lệch quá nhiều thì chị cũng muốn giới thiệu cháu gái của mình cho tiên sinh. Bây giờ kết hôn với người nhà họ Kiều cũng môn đăng hộ đối, tốt vô cùng. Phu nhân cũng xinh đẹp nữa, sau này nếu hai người xinh con thì chắc chắn không thể nghi ngờ về nhan sắc của đứa trẻ.
"Anh ấy chưa yêu đương bao giờ ạ?” Kiều Dư An thấy hơi khó tin, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa bao giờ yêu đương, bên ngoài đồn đại tốt đẹp như thế, biết đâu lại lén lút yêu thì sao....
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết mấy năm nay thì không có, phần lớn thời gian là tiên sinh một thân một mình, ngay cả bạn nam giới cũng ít khi dẫn về nhà," Chị Trần cũng chỉ mới đến nhà họ Giang bốn năm, không rành chuyện trước đây lắm, "Nhưng mà nếu phu nhân muốn biết thì có thể tìm chị Triệu ấy. Chị Triệu là người từ nhà cũ của nhà họ Giang qua đây, làm việc ở nhà họ Giang lâu năm, chắc chắn là biết rõ.”
"Ha ha, không cần, em cũng không có hứng thú.” Kiều Dư An vẫy vẫy tay, người không biết sẽ nghĩ cô rất tò mò về Giang Mộ Trì rồi phiền phức.
~hết chương 8~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bên ngoài: Tôi không muốn biết.
Trong lòng: ngứa ngáy.
Lời của editor: