• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Kiều Dư An ăn sáng cũng đã 11:30 rồi, cũng không cần ăn trưa nữa, dù sao Giang Mộ Trì cũng không ở nhà, anh chỉ về nhà vào trưa ngày đầu tiên cô về đây. Giữa trưa cô nhận được tin nhắn ngày mai đi làm, cái việc đã được lên kế hoạch đầy đủ kia cũng phải làm rồi.

Vốn là cô quên mất chuyện này rồi, nhưng mà do Giang Mộ Trì rất quá đáng, bắt nạt người khác. Anh ấy lúc tốt thì rất tốt, mà lúc xấu xa lên thì lòng dạ hiểm độc không chịu được, lúc này cô phải bắt lấy nhược điểm của anh để anh biết thế nào là lễ độ.

12:30, thấy thời gian cũng hợp lý rồi, Kiều Dư An bấm số điện thoại của Kiều Thừa Tu, “Alo, anh hai ạ.”

Kiều Thừa Tu nhận điện thoại, nghe giọng nói ngọt ngào ấy mà lỗ tai run rẩy, cái giọng nói quỷ quái gì thế, nhìn thoáng qua thì đúng là số điện thoại của Kiều Dư An nên cũng không khách khí, “Nói chuyện đàng hoàng lại.”

Kiều Thừa Tu cũng đã bao nhiêu năm rồi chưa nghe hai chữ anh hai này rồi, thoáng cái khiến cho Kiều Thừa Tu nhớ tới An An khi còn bé, mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn, ngày nào cũng đi đằng sau anh gọi anh ơi anh à. Anh của khi ấy, trong lòng chỉ luôn có cô em gái này thôi, bây giờ em gái lớn rồi không còn gọi anh hai nữa, sau khi có chồng thì địa vị của người anh trai này lại còn nhỏ hơn.

“Hí hí, anh hai ăn cơm chưa?” Kiều Dư An vén tóc, dáng vẻ tươi cười bỉ ổi vô cùng, Kiều Thừa Tu nghe xong thì biết rõ không có chuyện gì tốt, lập tức muốn tắt điện thoại.

“Ai, anh hai, em có chuyện nghiêm túc lắm, anh đừng ngắt điện thoại của em mà….” Kiều Dư An cũng cực kỳ hiểu rõ anh hai nhà mình, vừa nghe thấy tiếng thở dài của Kiều Thừa Tu là cô đoán được ngay Kiều Thừa Tu muốn làm gì.

“Nói đi, là không có tiền tiêu hay thích chiếc xe nào nữa, gần đây cũng đâu có hãng xe thể thao nào ra phiên bản giới hạn nhỉ….” Kiều Thừa Tu đau đầu vuốt thái dương, không phải muốn cầu cạnh anh thì cô không gọi anh hai ngọt ngào đến thế.

“Không phải, sao mà em lại tục tằng thế được.”

“Trước kia em gọi cho anh thì chỉ có hai chuyện như vậy thôi.” Nếu như là xe thể thao bình thường, không cần anh ra tay An An cũng có thể mua được, nhưng nếu là xe thể thao phiên bản số lượng giới hạn thì anh phải ra tay, nếu không thì rất khó mua được. Nhưng mà gần đây anh không nghe thấy phiên bản giới hạn của hãng xe thể thao nào muốn bán cả.

“Đó là em của trước kia, bây giờ em đã không giống trước rồi, xin hãy gọi em là Nữu Hỗ Lộc▪︎An [1].” Kiều Dư An nói lung tung trên trời dưới đất một lúc, cuối cùng cũng nói tới trọng điểm, “Anh hai, tối nay em muốn ra ngoài chơi một lát, anh có thể giúp em ngăn Giang Mộ Trì, đừng để anh ấy về nhà sớm được không?”

[1] Nếu người nào đó được gọi với họ Nữu Hỗ Lộc thì có nghĩa là cô gái ấy đã không còn ngây thơ nữa mà trở nên mưu tính, tâm tư sắc bén hơn.

Nữu Hỗ Lộc là một trong tám họ của dân tộc Mãn, là họ của nhân vật chính Chân Hoàn trong bộ phim “Hậu cung: Chân Hoàn truyện” và “Hậu cung: Như Ý truyện” được chuyển thể từ tiểu thuyết của Lưu Liễm Tử. Nhân vật Chân Hoàn từ một cô gái ngây thơ, chân chất không muốn nhập cung hay tranh sủng nên giả bệnh để trốn tránh. Nhưng trải qua muốn vàn đau khổ và cuộc sống đấu đá chốn hậu cung, cô trở thành một người phụ nữ mưu mô, tàn nhẫn, toan tính, từng bước đi lên ngôi vị cao nhất chốn hậu cung- trở thành thái hậu Sùng Khánh. (Nguồn: jikipedia.com)

“Em ra ngoài chơi với việc cậu ấy về nhà có liên quan gì tới nhau?” Kiều Thừa Tu vui vẻ, có thể đưa ra yêu cầu như thế chỉ có cô em gái ngố của anh thôi.

“Anh ấy không cho em ra ngoài chơi vào buổi tối, nhưng mà tụi Tự Cẩm nó mời em nên em không thể không đi đúng không. Hơn nữa đã lâu lắm rồi em chưa đi ra ngoài chơi, anh đồng ý với em nhé, tới mười giờ đêm em hứa sẽ về tới nhà. Anh ngăn anh ấy, để tới 10h30 hãy cho anh ấy về nhà, em năn nỉ anh đấy anh hai.” Kiều Dư An sử dụng các kỹ năng khóc lóc nài nỉ om sòm, Kiều Thừa Tu đành phải đồng ý với cô.

“Mười giờ rưỡi quá muộn, chị dâu em cũng sẽ tìm anh, em cũng không thể để anh hai em quỳ ván giặt đồ được đúng không?” Từ khi lập gia đình tới giờ anh rất ít khi về nhà sau 10h đêm, trong nhà có phụ nữ, không thể để cô ấy ở nhà một mình đêm hôm khuya khoắt như vậy được. Vì thế Kiều Thừa Tu rất hài lòng với việc Giang Mộ Trì về nhà sớm.

“Chỉ lần này thôi, em xin anh đấy, em sẽ nói với chị dâu, đảm bảo chị dâu sẽ không trách anh.” Kiều Dư An bất chấp mọi thủ đoạn.

Kiều Thừa Tu cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này không đơn giản như Kiều Dư An nói, lần nào cô nói chuyện chẳng 7 quẹo 8 cong rồi mới vào vấn đề, ai biết mục đích thực sự là gì. Nhưng mà hình như vẫn chưa có lần nào ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Giang Mộ Trì cả, đã thế thì nhân cơ hội này làm luôn.

Nói cho cùng, Kiều Thừa Tu cũng không nhẫn tâm từ chối An An, từ nhỏ đến lớn, Kiều Dư An muốn cái gì anh đều cho, chưa bao giờ nói chữ không cả. Hôm nay cũng như thế, huống chi đây chỉ là một yêu cầu nho nhỏ chứ.

“Được, vậy em nhớ phải về nhà trước 10h đêm đấy, sau 10h là anh sẽ gọi điện thoại kiểm tra, có Giang Mộ Trì trị em cũng không tệ, trước kia có nói cỡ nào em cũng không nghe.”

“Dạ dạ, cảm ơn anh hai, em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không gây chuyện.” Quá lâu rồi chưa đi quẩy, cô sắp quên mất sống về đêm có mùi vị như thế nào rồi.

“Em đã nói mấy câu đó cả trăm lần, tai anh chán nghe mấy câu đó rồi.” Mọi người đều biết cái câu “Sau này con/em sẽ không như thế này như thế kia……” chắc chắn là chuyện quỷ quái gạt người, bởi vì thoắt cái Kiều Dư An sẽ quên cô đã từng nói qua những câu đó, sau đó lại vi phạm, rồi lại tiếp tục hứa sau này như thế này như thế kia……

“Em hứa, đây là lần cuối cùng.” Kiều Dư An khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ lời hứa này cũng mất hiệu lực luôn rồi à? Chẳng lẽ là bởi vì cô thất sủng rồi hả? Làm sao có thể? Rõ ràng cô vẫn là tiểu tiên nữ mà, sao lại thất sủng nhanh như vậy được.

Cuối cùng lại nói nhăng nói cuội một đống, rốt cuộc cũng cúp điện thoại, Kiều Dư An lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Giang Mộ Trì, xem xem tối nay em có trừng trị anh không.” Cái nhà này đúng là vẫn phải cần cô trở thành chủ mà.

Hơn bốn giờ chiều, Giang Mộ Trì nhận được một dãy số điện thoại lạ, nhưng mà anh nhớ đây là số điện thoại của Kiều Thừa Tu, “Alo, anh hai ạ.” Kiều Thừa Tu rất ít gọi điện thoại cho anh, không biết là có chuyện gì.

“Ừ, buổi tối có rảnh không? Uống với nhau ly rượu.” Kiều Thừa Tu cũng không nói nhảm, nói thẳng vài vấn đề, người như bọn anh rào trước đón sau không có gì thú vị.

“Được ạ.” Giang Mộ Trì suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nghe nói Kiều Thừa Tu là người hiểu rõ Kiều Dư An nhất, vậy thì đi thôi, cho dù là tiệc gì thì nhân cơ hội này tìm hiểu một ít chuyện xưa của Quyển Quyển cũng tốt.

“Bảy giờ rưỡi tối, câu lạc bộ Thanh Vân.” Kiều Thừa Tu nói thời gian và địa chỉ rồi cúp điện thoại. Kiều Thừa Tu và Giang Mộ Trì là người có cùng tính cách, chỉ có điều Kiều Thừa Tu hơi may mắn hơn Giang Mộ Trì một chút, từ nhỏ có cô nhóc dở hơi Kiều Dư An bên cạnh nên tính tình không lạnh lùng như Giang Mộ Trì.

Nhưng mà tuổi già Giang Mộ Trì cũng có Kiều Dư An bên cạnh, chắc không bao lâu nữa tính tình cũng thay đổi thôi.


Truyện được edit và đăng tại blowzedgirl3003.wordpress.com và wattpad @3003thuong

Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor.


Sau khi tan làm, Giang Mộ Trì gọi điện thoại báo cho Kiều Dư An, khi Kiều Dư An nhận điện thoại còn giả vờ oán trách vài câu, “Vậy anh phải nhớ về sớm chút nhé, không được về muộn quá, với lại nhớ uống ít rượu đấy….”

“Ừ, anh biết rồi, em ở nhà cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Giang Mộ Trì còn hơi kinh ngạc, sao hôm nay Quyển Quyển lại ngoan thế nhỉ? Không giống phong cách thường ngày của cô….

“Dạ, em biết rồi.” Kiều Dư An vui vẻ đồng ý, cúp điện thoại xong thì hừ hừ hai tiếng, “Mơ hả, em không thèm ngủ sớm đâu.”

Giang Mộ Trì ăn cơm tối ở công ty, gần bảy giờ tối mới lái xe ô tô tới câu lạc bộ Thanh Vân, đây là một quán bar, quán bar với chế độ hội viên, bình thường anh trao đổi công việc thì mới tới, Giang Mộ Trì không thích đến đây, anh không nghiện rượu.

Vừa vào cửa đã có người chạy ra đón, “Anh Giang, anh Kiều đã chờ ở ghế lô rồi ạ, mời anh theo lối này.”

Giang Mộ Trì đi theo nhân viên phục vụ vào phòng, Kiều Thừa Tu đúng thật là uống rượu, trên bàn có đặt vài chai rượu ngon.

“Anh hai, sớm vậy ạ.” Giang Mộ Trì này, hình như rất tuân theo quy luật có lớn có nhỏ, từ sau khi kết hôn với Kiều Dư An thì vẫn luôn kêu Kiều Thừa Tu là anh hai, nhưng Kiều Thừa Tu hình như cho tới bây giờ Kiều Thừa Tu vẫn chưa đồng ý cách gọi của Giang Mộ Trì.

“Ngồi đi, uống rượu thì càng sớm càng tốt, có hai người chúng ta thôi, cần gọi thêm người tiếp khách không không?”

“Người trong nhà gặp mặt, người ngoài ở đây không thích hợp.” Giang Mộ Trì kéo lỏng cà vạt, cho dù người tiếp khách này là ai thì cũng không được, anh còn muốn hỏi một ít việc về An An, những chuyện đó không thể để người ngoài nghe được.

“Cũng phải.” Kiều Thừa Tu khui chai rượu, rót cho anh nửa chén, “Uống được rượu không?”

“Được ạ.” Xét đến cùng thì lăn lộn trên thương trường này mấy ai mà không biết uống rượu chứ.

Giang Mộ Trì hoàn toàn may mắn hơn rất nhiều người, có gia thế tốt như vậy, nhưng cũng không phải một lần là ngồi trên chiếc ghế cao nhất, lúc đầu anh cũng phải lăn lộn ở tầng dưới chót, làm ở công ty chi nhánh hai ba năm mới quay lại tổng công ty. Không đánh bóng thì không thể trở thành tinh anh, khi không dựa vào thân phận này thì anh cũng uống không ít rượu.

“Độ cồn không cao, tôi không uống nhiều rượu, uống hai ngụm đại diện thôi nhé. Tôi và chị dâu An An đang có kế hoạch mang thai, sau này lấy trà thay rượu.” Anh và Triệu Di đã chuẩn bị kế hoạch mang thai hai tháng, kết hôn nhiều năm, hai người đều cảm thấy đã tới lúc sinh con rồi. Kiều Thừa Tu bưng ly rượu lên, khi sắp uống vào thì Giang Mộ Trì ngăn lại, “Nếu như không thể uống, vậy uống trà đi, người trong nhà, không cần quan tâm những nghi thức xã giao đó, nếu cháu trai xảy ra chuyện gì thì An An đánh chết em.”

“Cũng được.” Kiều Thừa Tu đặt ly rượu xuống, chuyện như vậy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Giang Mộ Trì rót vào ly mình nửa ly rượu, anh và Kiều Dư An vẫn chưa có kế hoạch sinh con sớm như vậy, nên trước giờ vẫn luôn thực hiện biện pháp tránh thai, chờ đến khi An An muốn sinh con thì hãy lo lắng chuyện này. Từ góc nhìn của Giang Mộ Trì, An An vẫn còn là một đứa con nít, anh không thể tưởng tượng ra khung cảnh cô làm mẹ được.

“Cậu và An An sống với nhau thế nào?” Kiều Thừa Tu đặt ly trà xuống, nhíu mày, trà có hơi đắng.

“Rất tốt, mấy hôm trước em vừa dẫn cô ấy về quê chơi, có vẻ cô ấy rất vui.”

“Con bé thích mấy nơi quang đãng rộng rãi, chỉ cần ở nơi nào rộng rãi là con bé vui vẻ vô cùng.”

Giang Mộ Trì nhẹ giọng cười, “Vậy thì phải cố gắng làm việc rồi.” Nếu không thì sợ không đủ nơi rộng rãi để cho cô ấy tung tăng vui vẻ.

“An An rất dễ nuôi, không cần nhiều tiền lắm, chỉ là tôi luôn muốn cho con bé những thứ tốt nhất.” An An trừ sở thích mê xe thể thao phí tiền ra thì không có sở thích nào dùng tiền nữa cả, đương nhiên những cái ăn, mặc, ở, đi lại không tính là dùng tiền, đó chẳng qua là những yếu tố sinh hoạt cần thiết thôi.

“Anh hai nuôi dưỡng tinh tế như vậy, tới lượt em áp lực lắm đấy.” Giang Mộ Trì cười nói, Kiều Thừa Tu chăm sóc cô ấy quá tốt, anh mà làm không tốt một chút thôi thì sợ Kiều Dư An không thèm để vào mắt.

“Áp lực là chuyện tốt, từ trước tới nay tôi luôn nghĩ rằng phụ nữ kết hôn là để có cuộc sống tốt hơn, nếu như kết hôn chỉ làm cuộc sống mệt mỏi vất vả hơn thì thà rằng không kết hôn.” Kiều Thừa Tu nghĩ như vậy, cũng thực hành như vậy với Triệu Di, sống với Triệu Di nhiều năm rồi, anh chưa bao giờ khiến cho Triệu Di nhọc lòng hay thiếu hụt điều gì. Nếu muốn người khác tin phục mình thì mình phải làm được điều mình nói cái đã.

“Giang Mộ Trì, nói thật với cậu, nếu không phải nhờ gia thế của cậu, cho dù An An có kết hôn với cậu thì tôi cũng buộc con bé ly hôn.” Kiều Thừa Tu đang nói lời thật lòng, nếu lúc trước Kiều Dư An kết hôn với một người đàn ông nghèo rớt mồng tơi, cho dù An An không muốn hay không thích đến mức nào, anh cũng sẽ không đồng ý.

Hôn nhân tốt đến mức nào mà không có vật chất làm cơ sở thì đằng nào cũng rối loạn, chỉ có những thiếu nữ ngây thơ mới cho rằng tình yêu quan trọng hơn vật chất, Kiều Thừa Tu đã không để mình bị xoay vòng vòng từ lâu rồi, môn đăng hộ đối là yếu tố cực kì quan trọng trong hôn nhân.

“Vậy thì may mắn khi có ba mẹ em.” Giang Mộ Trì cũng không giận, Kiều Dư An là một công chúa nhỏ, gia đình bình thường nuôi không nổi, đừng nhìn cách ăn mặc của cô mà bảo cô dễ nuôi, thật ra là cô vô cùng yếu ớt mỏng manh, dù sao thì cũng lớn lên trong sự cưng chièu của người nhà họ Kiều.

“Thật ra cậu cũng không xấu gì cả, chỉ có điều tâm tư cậu quá sâu, tôi không nhìn thấu được.” Kiều Thừa Tu cũng là nhân vật lăn lộn trong giới kinh doanh bao năm nay, anh không nhìn thấu thì con nhóc An An kia cũng không nhìn thấu, cho nên ban đầu ba Kiều mới nói như vậy.

“Cũng phải, em cũng không nhìn thấu tâm tư của anh hai, nhưng mà em hiểu rõ anh hai sẽ không hại An An.”

“Cậu biết là tốt rồi, An An là cục cưng của nhà họ Kiều chúng tôi, mong là cậu hãy quý trọng An An nhà chúng tôi thật tốt.”

Giang Mộ Trì nâng ly rượu lên tỏ ý, “Em sẽ.”

~~~~hết chương 23~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK