• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Mộ Trì đau đầu để khăn lông xuống đi kéo cô, “Quyển Quyển, chúng ta về giường ngủ nhé, trên mặt đất lạnh.”

“Không muốn, muốn đi ngủ cơ.” Kiều Dư An ôm chặt lấy chăn, nói thế nào cũng không chịu đi, Giang Mộ Trì bất đắc dĩ ngồi ở mép giường nhìn cô, cái đức hạnh uống rượu như thế này mà còn dám đi uống rượu, điên rồi phải không.

Cuối cùng Giang Mộ Trì không thể không sử dụng sức mạnh, bế người lên giường, lấy thêm một tấm chăn nữa đắp cho cô, đi vắt khăn một lần nữa để lau mặt cho cô, vắt khăn bằng nước ấm nên khi lau mặt Kiều Dư An cảm thấy rất thoải mái, bắt lấy tay Giang Mộ Trì. “Lau thêm một chút nữa, nơi này cũng muốn, đừng đi mà.”

Giang Mộ Trì cứ cầm một cái khăn ra là bị cô cọ tới cọ lui, tới cuối cùng khăn cũng nóng lên, Kiều Dư An bắt đầu ghét bỏ, “Nóng quá, không thèm nữa.” Ném khăn lông ra, chui người vào trong chăn.

Giang Mộ Trì kéo chăn xuống một chút, tránh việc cô hít thở không nổi, lại bị cô bắt tay lại rồi dán lên mặt, “Mát thật đấy.” Kiều Dư An nhắm mắt lại cười ngây ngô giống như đứa ngốc, Giang Mộ Trì nhìn mà vừa bực lại vừa buồn cười, đưa tay còn lại vào túi lấy điện thoại ra quay video, không biết khi cô ấy tỉnh xem lại thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.

“Nóng quá.” Vốn là Kiều Dư An đang nằm trong chăn lại đột nhiên lại xốc chăn ra, tay chân không thành thật đá chăn sang một bên, sau đó bắt đầu cởi cúc áo, kéo mở cổ áo, “Cẩm Cẩm, mở điều hòa đi.”

Giang Mộ Trì lạnh lẽo nhìn cô, đây là ở nhà thì thôi, nhưng rõ ràng ý thức của cô vẫn còn đang ở ngoài mà lại dám cởi cúc áo, xem ra không dạy dỗ cô thì cô không biết thế nào là trời cao đất rộng mà.

Anh bắt lấy tay cô, “Kiều Dư An, em nhìn rõ ràng xem anh là ai?”

“A?” Kiều Dư An mở to mắt, nỗ lực nhận biết người đàn ông này, cuối cùng lại cười hì hì, ngồi quỳ trên giường ôm cổ anh, “Chồng ơi, sao anh lại tới đây, anh cũng tới uống rượu à, em uống với anh.”

“Xem ra em vẫn còn biết anh là ai, vì sao lại uống rượu?” Giang Mộ Trì bị cô kéo nên ngồi xuống giường, nắm lấy cằm cô, đen mặt chất vấn.

“Uống đã lắm, anh muốn uống một chút không, em quen ông chủ, tiền anh tiêu cứ trừ vào thẻ của em.” Kiều Dư An vô cùng ngang tàng.

“Cài cúc áo trở lại.” Sắc mặt Giang Mộ Trì càng thêm đen, ngay cả ông chủ cũng quen, không biết tới bao nhiêu lần rồi, xem ra là do anh quản lý quá lỏng.

“Huhuhu, anh đừng hung dữ như vậy mà,” Kiều Dư An đôi mắt rưng rưng, dưới sự uy hiếp của Giang Mộ Trì, chầm chậm cài cúc áo trở lại, cài tới tận cúc áo trên cùng, sau đó trông mong nhìn Giang Mộ Trì, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng thương như vậy khiến Giang Mộ Trì có muốn tức giận cũng không được.

“Chồng ơi, em buồn ngủ quá, chúng ta ngủ đi.” Kiều Dư An tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, lúc này ngủ trước tương đối tốt, ngủ rồi là không có ai mắng.

“Không phải muốn uống rượu sao?”

“Bỏ đi, ngủ ngủ.” Kiều Dư An từ trong lòng ngực của Giang Mộ Trì rụt trở về nằm lại trên giường, còn kéo chăn đắp ngay ngắn cho mình, ngoan ngoãn lộ ra một đôi mắt.

“Ngủ ngon nha.” Sau đó nhắm mắt lại.

Giang Mộ Trì nhìn một hồi, khom lưng cúi đầu tới gần cô, “Quyển Quyển, tốt nhất là em dậy muộn một chút, nếu không chúng ta sẽ tính sổ việc này một cách đàng hoàng đấy.”

Giọng nói trầm khàn chui vào trong lỗ tai của Kiều Dư An, cô nằm trong chăn mà rùng mình, sờ sờ lỗ tai rồi dùng chăn trùm kín hết cả người.

Giang Mộ Trì thấy cô ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, bảo người hỏi thăm mới biết giữa trưa Kiều Dư An về nhà rồi tới công ty của Kiều Thừa Tu, nhưng này hẳn là không có vấn đề gì chứ, nhưng mà bảo vệ nói lúc cô ra cửa thì có một người đàn ông đuổi theo, chẳng lẽ là việc của người đàn ông kia?

Giang Mộ Trì không phải con giun trong bụng Kiều Dư An, nên đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ cô tỉnh rồi chủ động nói rõ thôi.

Buổi tối lúc anh chuẩn bị nghỉ ngơi, Kiều Dư An vẫn chưa tỉnh, uống say như vậy, không biết khi nào mới có thể tỉnh nữa.

Cảm giác say rượu thật sự không tốt chút nào, khi Kiều Dư An tỉnh lại rất đau đầu, mở to mắt nhìn căn phòng còn tối om, cô quên hôm nay là hôm nào, tay sờ qua bên cạnh, sờ phải Giang Mộ Trì, đầu óc cô như nổ tung, cô chỉ nhớ những chi tiết nhỏ nhặt, quên mất là mình đã về nhà.

Kiều Dư An cẩn thận lùi tay về, sờ soạng xuống giường, kéo rèm cửa ra một chút, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tìm được di động nhìn giờ, mới 4h50.

Nhưng mà cô có hơi đói bụng, đêm qua không ăn cơm mà lại uống nhiều rượu như vậy, bây giờ bụng rỗng tuếch, sắp chết đói rồi. Liếc mắt nhìn Giang Mộ Trì nằm trên giường một cái, còn ngủ, cô cũng mặc kệ, tự mình xuống lầu rửa mặt, mò tới phòng bếp tìm bánh mì ăn, cái này ăn nhanh mà tiện nhất, không cần lo lắng sẽ đốt cháy phòng bếp nữa.

Mới ăn lửng dạ, còn muốn tìm chút đồ ăn nữa, Giang Mộ Trì lại mở miệng, suýt chút nữa hù chết cô.

“Biết đói bụng rồi à?”

“Ôi, sao anh đi đường mà không phát ra tiếng thế?” Kiều Dư An vỗ ngực, này cũng quá đáng sợ rồi, đi đường không tiếng rồi đột nhiên lên tiếng.

“Do em ăn quá chuyên chú thôi,” Giang Mộ Trì đi tới ngồi xuống, “Em còn nhớ ngày hôm qua em đã làm gì không?”

“Ách, em……” Kiều Dư An ngồi co ghế trên như một con chim cút, làm gì còn vẻ kiểu ngạo như ngày xưa nữa, bị bắt tại trận uống say không biết gì, giống như không phù hợp với gia quy lắm thì phải.

Giang Mộ Trì gõ bàn, tiếng vang thanh thúy như đang nện trong lòng Kiều Dư An, “Xảy ra chuyện gì mà khiến em phải uống nhiều như vậy?”

“Thật ra không có gì, chỉ do lâu rồi em không uống rượu nên giờ mới uống nhiều hơn chút thôi, lần sau em sẽ chú ý.” Kiều Dư An sao dám kể ra, cô chỉ mong rằng trên đời này đừng ai nhớ rõ câu chuyện ngu ngốc ấy của mình, cô còn ước gì mình mất trí nhớ nữa cơ mà.

“Em cảm thấy anh sẽ tin à?” Đôi mắt của Giang Mộ Trì tối tăm sâu xa, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

Kiều Dư An bị nhìn mà không biết trốn chỗ nào, có chút thẹn quá thành giận, giọng điệu không tốt lắm, “Em đã nói là không có gì rồi, anh không cần lo cho em, lần sau em sẽ không uống nhiều như vậy nữa.” Kiều Dư An dứt lời thì chạy ngay lên lầu, động tác rất lớn, phát ra âm thanh rầm rầm, dường như mang theo tức giận.

Giang Mộ Trì hơi ngây người, từ trước tới nay, tính cách của Kiều Dư An đều khá tốt, có ầm ĩ cỡ nào cũng sẽ không tức giận, sao hôm nay mới như vậy đã tức giận rồi? Điều này quá khác thường, nếu nói không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn anh không tin.

Nếu không muốn nói, vậy thì chỉ có thể tự kình đin hỏi thăm, Giang Mộ Trì không trở về nghỉ ngơi nữa, giờ này trời cũng đã sáng rồi, Giang Mộ Trì đi ra ngoài chạy bộ.

Kiều Dư An vừa lên lầu đã hối hận ngay, lúc nãy cô không nên nói năng như thế với Giang Mộ Trì, cô thật là kích động quá mức rồi, Giang Mộ Trì đâu có sai, cô làm như thế là không biết phân biệt tốt xấu. Cô nghĩ chờ Giang Mộ Trì lên lầ rồi xin lỗi anh, nhưng mà Giang Mộ Trì lại chậm chạp không đi lên, đợi một hồi, trong lòng Kiều Dư An vừa buồn lại vừa giận, tự dưng cảm thấy tủi thân rồi nhỏ giọng khóc huhu.

Có trờ mới biết chuyện kia có ảnh hưởng lớn thế nào với cô, từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình có bầu không khí cực kỳ tốt, ba và anh trai đối xử với cô tốt vô cùng, khiến cô cảm thấy tất cả đàn ông trên đời đều tốt như vậy, ai ngờ vừa mới bước vào chuyện tình yêu đầu đời đã gặp phải người đàn ông như vậy, nó làm cô không dám bước ra một bước nữa.

Điều này có ảnh hưởng cực lớn với tâm lý của cô, muốn quên theo bản năng cũng không quên được, vừa nhìn thấy tên đàn ông đó thì trong đầu lại hiện lên chuyện ấy, hận không thể đánh chết thằng cặn bã Vương Vĩ Đức, không biết nó còn hại đời biết bao cô nữ sinh nữa.

Kiều Dư An có thể phóng khoáng quên đi nhiều chuyện, nói với bản thân chuyện qua rồi thì cứ để nó qua, chỉ duy nhất chuyện này. Người ta nói thất bại trong một chuyện tình thì hãy lấy một chuyện tình khác bù vào, nhưng cô lại châm chạp không dám đi tiếp để kiếm tìm một chuyện tình khác, dẫn tới việc điều này trở thành tâm bệnh của cô, không ai được nhắc tới cả.

Vừa rồi lại bởi vì chuyện này mà nổi nóng với Giang Mộ Trì, Kiều Dư An lại càng oán trách bản thân vô dụng, tự dưng lại vì chuyện của thằng cặn bã mà nổi nóng với Giang Mộ Trì, thật sự là không nên chút nào.

Khóc một lát, càng thêm cảm thấy mình vô dụng, chuyện như vậy có gì mà phải khóc chứ, cho nên cô lau nước mắt không khóc nữa, thay quần áo xuống lầu tìm Giang Mộ Trì, mới phát hiện Giang Mộ Trì không ở nhà, đành phải ngồi trên sofa chờ.

Giang Mộ Trì mới 6h30 đã về nhà, đẩy cửa ra thì thấy Kiều Dư An đang chờ, cô cười lấy lòng, “Anh về rồi.”

“Ừm.” Giang Mộ Trì mặt lạnh như băng, khom lưng đổi giày đi vào nhà.

Kiều Dư An đi theo phía sau, “Xin lỗi anh, lúc nãy em không nên nổi nóng với anh, em xin lỗi, anh đừng giận em.” Cô không phải người không biết phân biệt phải trái, chỉ là vừa rồi không khống chế tốt cảm xúc, nhất thời lỡ miệng.

“Vậy vì sao em lại tức giận như vậy, anh chưa từng thấy em như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Giang Mộ Trì thật sự là rất tò mò, một người con gái phổi bò như cô vì chuyện gì mà phải uống say bí tỉ như vậy chứ.

“Em có thể không nói không?” Kiều Dư An vò lấy góc áo, nhìn rất đáng thương.

“Có thể,” Giang Mộ Trì gật đầu, “Nếu như vậy thì em không cần xin lỗi anh làm gì.” Giang Mộ Trì nghĩ đến việc vì một tên đàn ông nào đó mà cô thành dáng vẻ như này là anh không thể chịu đựng được. Trong lúc nào không hay, anh đã xem Kiều Dư An như vật sở hữu của riêng mình, tuyệt đối không thể để cô vì người đàn ông nào đó mà trong lòng gợn sóng, dù cho đó là vui vẻ hay khó chịu. Đây vẫn là dục vọng chiếm hữu đáng sợ của đàn ông.

“Anh đừng như vậy mà, em xin lỗi được không?” Kiều Dư An không hề nghĩ tới, Giang Mộ Trì lại có thể tức giận như vậy, không phải từ trước tới giờ anh luôn hào phóng sao, trước kia dù cho cô có gây ra chuyện gì thì anh cũng không tức giận, lần mất tích đợt trước cô vừa xin lỗi là anh đã tha thứ ngay, sao lần này anh lại không tha thứ?

“Không được.” Giang Mộ Trì vô cùng ngạo kiều [1] mà đi lên lầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Kiều Dư An một cái.

[1] Từ này có thể hiểu nôm na là trong nóng ngoài lạnh, do để trong nóng ngoài lạnh hơi rườm rà nên mình để nguyên từ ngạo kiều rồi chú thích dưới đây ^^

Kiều Dư An càng đau đầu hơn, sao Giang Mộ Trì lại biến thành như vậy nữa rồi? Như vậy rồi mà còn giận, chẳng lẽ cô phải nói hết mọi chuyện ra với anh thì anh mới tha thứ cho cô sao.

Cô cúi đầu ở đứng dưới lầu, rối rắm một lúc lâu, cảm giác như trong đầu đang có một sợi dây bị kéo qua kéo lại, một đầu thì bảo cô nói đi, dù sao Giang Mộ Trì cũng không phải người ngoài, một đầu lại bảo không được nói, nếu Giang Mộ Trì biết chuyện này, có khi nào sẽ không đối xử tốt với cô như trước kia nữa không?

Hơn nữa cô cho rằng đó không phải là mối tình đầu, nhưng Giang Mộ Trì sẽ cho rằng như vậy sao? Lúc trước cô nói anh là mối tình đầu của cô, nếu bây giờ đột nhiên sửa lại, có phải sẽ càng tức giận hơn không?

Kiều Dư An ở dưới lầu rối rắm một lúc lâu, chị Triệu đi tới, “Phu nhân, có phải cô với tiên sinh cãi nhau không? Giữa vợ chồng quan trọng nhất là thẳng thắn thành khẩn, cô nói rõ ràng với tiên sinh, tiên sinh sẽ không giận đâu, tiên sinh đối xử với cô tốt nhất mà.” Vợ chồng trẻ tuổi luôn phạm vào sai lầm như thế, mâu thuẫn như vậy cũng thường gặp.

“Thẳng thắn thành khẩn.” Kiều Dư An mấp máy môi, cười cười nghĩ kỹ, chạy vội lên lầu. Được rồi, thẳng thắn thành khẩn, mặc kệ Giang Mộ Trì có tức giận hay không, cứ thẳng thắn thành khẩn đi, cô đã thành thật nói rõ ràng hết rồi, nếu mà Giang Mộ Trì còn giận, vậy thì cô giận lại, còn là giận cái kiểu không dỗ được nữa ấy.

~~~~hết chương 32~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK