“180 triệu lần thứ nhất, 180 triệu lần thứ hai, 180 triệu lần thứ ba.” Giải quyết dứt khoát, “Chúc mừng Giang tiên sinh đã giành được vật phẩm đấu giá với giá 180 triệu.”
Kiều Dư An ngồi trên ghế ngơ ngác như một đứa ngốc, trong đầu toàn là câu 180 triệu, này có thể mua bao nhiêu đồ ăn ngon chứ, trời má, phá của quá mà!
“Quyển Quyển, nhận lấy này.” Giang Mộ Trì ném cái hộp kia vài trong lòng ngực cô, Kiều Dư An sợ rớt nên bắt lấy theo bản năng. Mua cũng mua rồi, còn làm sao nữa bây giờ? Bây giờ ở bên ngoài, mọi người còn đang nhìn, chẳng lẽ cô đánh Giang Mộ Trì một trận được à?
Đương nhiên không thể.
Vậy thì chỉ có thể miễn cưỡng khởi động cơ miệng giả vờ cười ngọt ngào thẹn thùng, đây không phải là kết quả mà mọi người muốn nhìn thấy sao? Vậy cô làm là được, chỉ là, Giang Mộ Trì, đừng nghĩ cô có thể tha cho anh một cách dễ dàng!
Hội đấu giá tan cuộc, Giang Mộ Trì nắm tay Kiều Dư An đi ra ngoài, Kiều Dư An nắm chặt chiếc hộp trên tay, sợ có người sẽ chạy lên cướp lấy. Đây đâu phải một chút tiền mọn đâu chứ, tùy tiện lấy ra số tiền gần 200 triệu mua một chiếc nhẫn nho nhỏ, ngoại trừ Giang Mộ Trì, cô chưa gặp được người thứ hai.
Điện thoại của Kiều Dư An nằm trong túi, cách lớp túi nhưng cô vẫn cảm nhận được nó đang rung lên không ngừng, không xem cũng biết là những người nào.
Cả đường nở nụ cười giả vờ mãi cho đến khi ngồi vào ghế phụ. Cách cửa sổ xe, người khác nhìn không thấy mình nữa, lúc này Kiều Dư An mới xụ mặt, đặt chiếc hộp vào tủ xe hơi, cho dù cô giận thì cũng không dám quá mạnh tay, đây chính là tiền vàng thật bạc trắng đấy.
Giang Mộ Trì ngồi vào xe, nhìn cô một cái, “Làm sao vậy, sao lại không vui thế?”
Kiều Dư An liếc mắt nhìn anh, không nói gì, hơi bĩu môi, nhíu chặt hàng lông mày, vừa nhìn là biết không vui vẻ gì.
“Đây là sao vậy?” Giang Mộ Trì vươn tay sờ đầu cô, một tay nới lỏng cà vạt, sao có cảm giác hoàn cảnh này hơi áp lực nhỉ?
“Giang Mộ Trì, có phải anh nhiều tiền lắm không?” Giọng điệu của Kiều Dư An rất không tốt.
“Câu này của em không phải vô nghĩa sao.” Giang Mộ Trì thu tay dựa lưng vào ghế, mắt thì lại vẫn nhìn chằm chằm cô.
Kiều Dư An: “……”
“Em muốn quản lí gia đình à? Nếu em muốn quản lí thì cũng được, về nhà anh sẽ nộp thẻ cho em, nhưng mà tiền của anh khá là nhiều, em quản lí sẽ hơi mệt đấy.” Lời này của Giang Mộ Trì kiêu ngạo tới mức không ai bì nổi, Kiều Dư An nghe mà cảm thấy đầu càng đau hơn.
“Giang Mộ Trì, anh có biết kiếm tiền rất vất vả hay không.” Kiều Dư An định dùng tình cảm tới thuyết phục anh, muốn nói với anh rằng dù có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí.
Giang Mộ Trì nhíu mày, nhìn dáng vẻ thật giống như đang nghiêm túc suy ngẫm một chút, thản nhiên nói: “Không biết, kiếm tiền không phải là việc đơn giản nhất trên thế giới sao?”
Kiều Dư An: “……”
Hôm nay không thể nói chuyện.
Móa!
“Quyển Quyển, em muốn kiếm tiền à, được đấy, em cũng đừng mân mê cái câu lạc bộ nhiếp ảnh kia của em nữa, đi tới công ty với anh, anh dạy em cách kiếm tiền không vất vả.” Giang Mộ Trì vẫn không hề hiểu được dụng ý mà Kiều Dư An muốn truyền tải, khóe môi cong lên, vả lại còn nghiêm túc suy nghĩ, nếu mà hai người cùng tới công ty, cùng đi cùng về, cảm giác cũng rất không tồi, khi đó có thể thấy cô cả ngày rồi.
Phương pháp này được đấy chứ.
“Anh câm miệng đi, lái xe.” Kiều Dư An thở phì phò quay đầu không để ý tới anh, sao tự dưng người này chậm tiêu thế nhỉ?
Này cũng không trách Giang Mộ Trì được, đúng là anh chưa từng cảm nhận được cảm giác không có tiền, hơn nữa cũng không thích giao lưu bạn bè, cùng lắm thì chỉ tiếp xúc với những người có cấp bậc tương đương, ai mà nói với anh việc kiếm tiền vất vả chứ?
Kiều Dư An thì lại khác, bạn bè của cô ở khắp năm châu bốn bể, cũng có rất nhiều bạn bè có điều kiện kinh tế bình thường, thế nên mới biết càng nhiều. Hơn nữa cô cũng không có sở thích sưu tầm hàng hiệu nên tất nhiên cũng không có sở thích bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một chiếc nhẫn.
“Thắt kỹ đai an toàn, về nhà.” Giang Mộ Trì cười lắc đầu, cũng không biết sao lại chọc tới tiểu bá vương này, cứ để cô ấy giận một hồi đi, về tới nhà là lại xong việc thôi.
Ai ngờ lúc này Kiều Dư An lại giận rất lâu, về đến nhà vẫn còn giận dỗi, có lẽ trong lòng không chỉ giận dỗi chuyện này, mà còn giận cái chuyện của Hạ Y trước đó, chuyện ấy vẫn chưa được giải thích rõ ràng đâu.
Giang Mộ Trì từ thư phòng trở lại phòng ngủ, thấy Kiều Dư An ngồi ở trên giường đưa lưng về phía cửa, anh đi qua, ôm lấy eo cô từ phía sau, “Quyển Quyển, vẫn còn giận sao?”
“Anh buông ra, buông ra.” Kiều Dư An buông điện thoại rồi giãy giụa, sao da mặt của người này dày vậy chứ, cô vẫn còn đang tức giận đấy.
“Vậy em nói với anh tại sao em lại giận đi?” Giang Mộ Trì ngồi vào giường, ôm người ngồi đùi mình, một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay thưởng thức ngón tay của cô, trắng trẻo mịn màng, từ sau khi tẩy sơn móng tay màu đỏ thì cô không sơn móng tay nữa, ngón tay mảnh khảnh giống như hiện lên màu xanh nhạt.
“Anh không nên tiêu nhiều tiền như vậy để mua chiếc nhẫn này, quá đắt, em biết anh có tiền, nhưng có tiền cũng không thể xài hoang phí như vậy được, nếu mà ba mẹ biết thì chắc chắn sẽ nói em.” Kiều Dư An cúi đầu, để tùy anh chơi đùa tay mình.
“Em có biết chiếc nhẫn bà nội tặng em bao nhiêu tiền không?” Giang Mộ Trì bị lời nói của cô chọc giận mà cười, cũng đi ra từ những gia tộc tương đương nhau mà sao nhà họ Kiều lại nuôi dưỡng ra một cô con gái biết tiết kiệm tiền thế?
“Bao nhiêu tiền, chắc chắn không……” đắt như chiếc này nhỉ.
“Mấy năm trước cầm đi làm giám định, chuyên gia giám định bảo giá của nó là 300 triệu.” Giang Mộ Trì nắm lấy ngón tay cô.
Kiều Dư An nuốt một ngụm nước miếng, chiếc nhẫn 300 triệu được đeo trên tay cô lâu vậy sao?!
“Cho nên em đừng so đo chút việc nhỏ này, không bao nhiêu tiền cả, với lại đồ như thế này thì có thể truyền lại cho con cháu, sau này em sinh con gái, chiếc của bà nội thì truyền lại cho con gái, chiếc nhẫn này thì em truyền lại cho con dâu.”
Mỗi người một cái, an bài đủ thỏa đáng.
A.
“Thôi, em lười nói với anh chuyện này.” Kiều Dư An xem như hiểu rõ, nhà họ Giang cũng không phải là dạng có tiền bình thường, có nói với anh thì anh cũng không thông.
“Vậy không tức giận nữa nhé?” Giang Mộ Trì gác cằm lên hõm vai của Kiều Dư An, nhột, Kiều Dư An đẩy ra, “Nhưng mà còn một việc.”
“Việc gì?”
“Vì sao anh lại muốn ăn cơm với Hạ Y?” Vì sao nhiều người như vậy lại không ăn cùng, chỉ ăn cơm với mỗi mình Hạ Y, chắc chắn ở đây phải có điều gì đó đặc biệt, chẳng lẽ Giang Mộ Trì đã từng thích Hạ Y sao?
“Sao em lại hỏi chuyện này,” Giang Mộ Trì nắm chặt tay cô, đôi môi mỏng hôn lấy vành tai cô, “Chuyện lâu như thế rồi, anh không nhớ rõ.”
“Giang Mộ Trì, anh đừng nghĩ tới chuyện dê em, anh thành thật nói rõ đi, nếu không thì anh tới thư phòng mà ngủ.” Kiều Dư An bị hôn tới mức cả người nóng lên, nhưng cô vẫn không muốn buông tha chuyện ấy.
“Thật sự phải nói ư?” Câu này của Giang Mộ Trì đột nhiên có vẻ hơi thẹn thùng, anh không biết mở miệng như thế nào.
“Nói!” Kiều Dư An quay đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giang Mộ Trì cong môi, ghé sát vào hôn mắt cô, “Là bởi vì em.”
“A? Em á?” Kiều Dư An ngơ ngác, sao lại lây lan tới người cô rồi.
“Quyển Quyển, anh có một bí mật, không ai biết cả.” Giang Mộ Trì tiếp tục thưởng thức tay cô, đôi môi ghé sát vào tai Kiều Dư An, “Quyển Quyển, anh rất thích tay em, nhỏ ngắn trắng nõn, vừa thấy là đã khiến cho anh không kìm lòng nổi.”
“Anh là người cuồng tay [1]?” Kiều Dư An khiếp sợ nhìn anh, đây thật đúng là một bí mật lớn mà.
[1] Nguyên văn là “tay khống”: tương tự như nhan khống, u mê nhan sắc, thì tay khống là kiểu si mê những đôi bàn tay đẹp. Chồng mê tay, vợ mê mặt, duyên trời định mà =)))
“Xem như vậy đi, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi mà anh chưa gặp được bao nhiêu đôi tay đẹp cả, lần đó anh ngẫu nhiên thấy được quảng cáo của Hạ Y trên TV, nhìn thấy đôi tay kia, cho nên anh mới mời cô ta cùng dùng bữa tối. Nhưng mà sau khi gặp cô ấy thì anh mới biết đôi tay đó không phải của cô ấy, không bao lâu thì cũng rời đi.”
Này coi như là một bí mật rất nhỏ. Tay của Giang Mộ Trì đã vô cùng đẹp rồi, từ khi anh có nhận thức, anh nhận ra mình thích những đôi tay đẹp, cái này giống như là niềm yêu thích toát ra từ trong xương vậy, chẳng qua anh cũng rất bắt bẻ, cũng không phải tay ai anh cũng đều thích, nhiều năm như vậy, đôi tay khiến anh nhớ mãi không quên cũng chỉ có tay của Kiều Dư An, vẻ đẹp gãi đúng chỗ ngứa, vừa đủ để khiến lòng anh rung động.
“Anh anh……” Kiều Dư An kinh ngạc nói không nên lời, Giang Mộ Trì gặp Hạ Y là vì đôi tay của cô, khi hai người còn chưa gặp mặt thì Giang Mộ Trì cũng đã thích tay cô.
“Quyển Quyển, hôm nay anh mới biết được thì ra đôi tay kia là của em, đây thật đúng là duyên phận, duyên phận trời cho, em là của anh.” Khi nãy Giang Mộ Trì vui vẻ đến mức không thể hình dung, bây giờ thì trong lòng sung sướng hệt như một đứa trẻ.
Quyển Quyển của anh, có thứ mà anh thích nhất.