Kiều Dư An cùng Giang Mộ Trì rời đi, những người còn lại cũng dần tan, chẳng qua vẫn còn ngầm nhiệt liệt thảo luận.
Kiều Dư An như vậy thật sự cũng không tính là danh viện giáo dưỡng cực tốt, bất quá tính tình Kiều Dư An vẫn luôn là vậy, cho nên mọi người một chút cũng không kinh ngạc.
Ai bảo người ta có gia thế, được Kiều gia sủng đến vô pháp vô thiên, mà ngược lại làm mọi người ngoài dự đoán lại là Giang Mộ Trì.
Người nam nhân này được truyền đồn vô cùng kì diệu, khi trước luôn nói là tuyết liên núi cao, cao không thể chạm, nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là một người có máu có thịt, cũng sẽ là người chồng tốt chiều vợ.
Chẳng qua là lời vừa ra khoé miệng đã trực tiếp chặt đứt hợp tác cùng Nguỵ gia, mà điều này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được đến.
Ở đại đa số nam nhân mà nói, tiền tài tài phú chung quy vẫn quan trọng hơn so với nữ nhân, càng là người có tiền sẽ càng keo kiệt.
Giang Mộ Trì lại nhẹ nhàng như vậy đã quyết định xong một hợp tác, còn không cần quan tâm sẽ bồi bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng, thật sự làm người hâm mộ mà.
Sao lại có người mệnh tốt như vậy chứ? Người con gái có tên tuổi "Nữ ăn chơi trác táng" như vậy, thế mà có thể gả cho nhà giàu số một Vân Thành, lại còn được chồng sủng như thế, này cũng thật là, so người với người sẽ tức chết mà!
Lâm Tựa Cẩm nhìn một màn này cũng cười cười, xem ra Kiều Dư An không có nói sai, cô quá không tồi, khi xưa mỗi lần đối đầu với Nguỵ Nhiêu đều là chị em bọn cô cùng lúc ra trận làm cô ta á khẩu không trả lời được, lúc này đây không cần các nàng Kiều Dư An vẫn có người bảo vệ, thật tốt!
Kiều Dư An ngay từ đầu vẫn còn vô cùng đắc ý, sau khi lôi kéo Giang Mộ Trì rời khỏi đám người cũng không còn tia đắc ý kia nữa, hạ giọng hỏi, "Anh kỳ thật không cần như vậy, bọn em vẫn thường xuyên đấu võ mồm, anh che chở em thì tốt rồi nhưng không cần vì em mà tiền cũng quăng đâu." Đây chính là một cái hợp tác mà, sao có thể vì cô mà cứ vậy bạch bạch chặt đứt, có tiền không kiếm là kẻ ngốc mà.
Kiều Dư An tuy rằng vô cùng vui vẻ Giang Mộ Trì có thể vì cô làm được như vậy, hư vinh nội tâm đạt được thoả mãn cực lớn, nhưng cô cũng không phải người không hiểu chuyện, nếu chuyện này như vậy truyền ra ngoài, chỉ sợ cha mẹ chồng đối với mình có ý kiến, Giang Mộ Trì như vậy, sao lại có cảm giác có chút tiềm chất "Hôn quân" vậy?
Giang Mộ Trì cúi đầu mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ của cô đóng rồi lại mở, nghe cô nói đến khả năng hậu quả như vậy nhịn không được cúi đầu hôn khoé môi cô một cái, "Được rồi, đừng nói nữa, công ty vốn dĩ cũng không tính toán hợp tác tiếp với Nguỵ gia.
Chất lượng đồ vật Nguỵ gia cung cấp ngày càng kém, đã sớm không còn là Nguỵ gia trước kia rồi.
Nếu còn như vậy đi xuống Nguỵ gia căn bản không còn đỡ được bao lâu, nếu chúng ta không kịp thời rút ra đến lúc đó càng sẽ lan đến gần mình."
Hắn cũng đã suy xét rất lâu, còn đang suy nghĩ dùng cái cớ gì để kết thúc hợp tác hai nhà.
Vốn dĩ hiệp ước vẫn chưa đến kỳ hạn, tuỳ tiện gián đoạn sẽ gây ra nhiều chuyện, mà cái này là tự Nguỵ Nhiêu đụng tới, Giang Mộ Trì không lấy cái cớ này thì thật uổng công rồi.
Giang Mộ Trì nói, Kiều Dư An hiểu rõ, hoá ra căn bản không phải "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan", còn đánh tên tuổi cô, làm người khác đều cho rằng cô là một người "Hồng nhan hoạ thuỷ."
"CMN, Giang Mộ Trì, cái người cáo già này, anh là cáo già xảo quyệt ư? Thanh danh em bị bại hoại thì làm sao bây giờ?" Kiều Dư An thật sự không thể nhịn xuống nội tâm bùng nổ, người nam nhân này quá tâm cơ, làm hại cô còn cảm động, cảm động cái quỷ, này hoàn toàn là hắn tính kế xong xuôi, vừa dỗ được cô vui lại vừa có được điều mình muốn.
Giang Mộ Trì cái người này sao có thể cẩu như vậy chứ? Tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể lợi dụng hoàn cảnh xung quanh vì ích lợi bản thân mình? Cho nên đây là bí mật phát tài của hắn sao? Cẩu nam nhân như vậy còn không phát tài thì thật xin lỗi cho đầu óc hắn.
Kiều Dư An càng nghĩ càng giận, để cô gánh vác cái danh "Hồng nhan hoạ thuỷ", kết quả tên cẩu nam nhân này chỗ nào làm chuyện như vậy, cô thật sự quá oan uổng, nếu bây giờ không phải trước mặt mọi người thì cô muốn hung hăng mà đá Giang Mộ Trì vài đá rồi.
"Quyển Quyển, chú ý dáng vẻ, hiện tại rất nhiều người đang nhìn em đó." Giang Mộ Trì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hai người trông như đang thân mật khăng khít tham quan triển lãm vậy, trên thực tế lại đang ngầm phân cao thấp.
"Giang Mộ Trì, sao anh có thể bại hoại như vậy chứ?" Kiều Dư An trừng mắt, thở phì phì, như bóng bay muốn nổ mạnh, "Em biết ngay anh không có tốt như vậy mà, còn làm em phí công cảm động."
"Lời này nói thế nào nhỉ," Giang Mộ Trì nhướng mày cười, "Cho dù không có chuyện này anh cũng sẽ đứng về phía Quyển Quyển."
"Vậy anh sẽ chặt đứt hợp tác cùng Nguỵ gia sao?" Kiều Dư An ngửa đầu nhìn hắn.
"Sẽ không, anh sẽ từ Nguỵ gia kiếm thật nhiều tiền để mua túi cho em." Giang Mộ Trì khẽ nhéo chóp mũi cô, hắn đối với mọi chuyện đều phân tích rất rõ ràng, cũng rất lý trí, ở trên thương trường từ trước đến nay hắn vẫn luôn luôn thuận lợi.
Nếu tình thế Nguỵ gia vẫn rất tốt vậy hắn tuyệt đối sẽ tranh thủ kiếm nhiều thêm chút tiền mà không phải bội ước khiến bản thân cho không.
Chỉ bởi vì giữa hai người nữ nhân tranh cãi mà đánh cược tiền đồ công ty, Giang Mộ Trì không phải là người như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Mộ Trì biết nói như vậy là quá mức lý trí, đại đa số nữ nhân khẳng định sẽ không vui, bất quá Giang Mộ Trì cũng không muốn nói dối, đặc biệt là với Kiều Dư An.
Lúc Giang Mộ Trì còn đang muốn giải thích một chút, lý giải cho cô, kết quả Kiều Dư An nhón mũi chân hôn trên môi hắn một cái, "Giang Mộ Trì, em yêu chết dáng vẻ hiện tại của anh, nắm chắc chiến lợi, em chính là thích anh như vậy."
Kiều Dư An cũng không phải cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, có tiền không kiếm mới là ngu ngốc, ai chê tiền nhiều bao giờ.
Nếu Giang Mộ Trì cái gì cũng theo cô, vậy đã không còn là Giang Mộ Trì nữa, như thế thì cô cũng hoài nghi Giang Mộ Trì làm sao có thể bảo vệ cho cái gia nghiệp to như này.
Phen biến cố này này khiến cho Giang Mộ Trì sửng sốt, đến khi phục hồi tinh thần lại xoa đầu cô, "Quyển Quyển, em luôn thời thời khắc khắc cho anh kinh hỉ." Ai nói Quyển Quyển là "Nữ ăn chơi trác táng" chứ, Quyển Quyển nhà chúng ta rõ ràng là đứa bé hiểu rõ lý lẽ mà, cô cùng những nữ nhân khác thật sự không giống nhau, cô như một cái bảo tàng, chờ Giang Mộ Trì tới khai quật.
"Em đã sớm nói, em rất giỏi mà, cưới được em là phúc khí của anh." Kiều Dư An hừ hừ, chu miệng đắc ý nở nụ cười.
"Phải, là phúc khí của anh." Giang Mộ Trì nắm tay cô, thuận thế dắt tay, khớp xương rõ ràng, tinh tế trắng nõn, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Hai người nhìn nhau cười không hề nói chuyện này nữa, nắm tay cùng nhau xem triển lãm.
Đấu giá phải ở gần cuối mới bắt đầu, trước hết sẽ để triển lãm để mọi người tuỳ tiện nhìn, coi trọng thích liền mua.
Bất quá đại đa số người đến vẫn là để tìm kiếm cơ hội, bất luận là yến hội gì đi nữa đều sẽ trở thành cơ hội thúc đẩy hợp tác, chẳng hạn như Giang Mộ Trì, chỉ mới tới một hồi đã có liên tục người tới chào hỏi.
"Giang tổng, đã lâu không gặp, hiếm khi gặp được ở chỗ này." Một nam nhân bụng phệ đi lên trước, Kiều Dư An ở trong đầu nhớ một hồi cũng không nhận ra, cô chỉ quen biết những người cùng thế hệ mình, thế hệ trước cũng chỉ quen biết một vài người có quan hệ tốt với Kiều gia.
"Củng tổng, là có chút ngày không gặp." Giang Mộ Trì nâng nâng champagne trên tay, ý bảo chào hỏi qua.
"An An, đây là Củng tổng của doanh nghiệp giấy Mậu tuấn, Củng tổng, đây là vợ của tôi."
"Ha ha ha, chào cô, cô là con gái út của Kiều gia phải không? Tôi đã sớm nghe nói Giang tổng cùng Kiều gia kết thân nhưng vẫn luôn không có thấy hôn lễ hai người, còn tưởng rằng là lời đồn." Củng tổng cũng thật thức thời, nhìn hai người tay nắm chặt cũng không có duỗi tay đi bắt tay, muốn ở trên thương trường hỗn loạn này còn không phải dựa vào thức thời hay sao.
"A Trì công việc bận quá nên vẫn chưa làm hôn lễ, chờ khi nào anh ấy rãnh rỗi, bọn tôi làm hôn lễ nhất định sẽ mời Củng tổng."
"Được nha, tôi đây liền chờ, vậy chúc Giang tổng cùng phu nhân bạch đầu giai lão." Củng tổng nâng chén, ba người đều nhấp một ngụm thay lời.
Rất nhanh Củng tổng cũng rời đi, Kiều Dư An lúc này mới hỏi Giang Mộ Trì, "Giang Mộ Trì, hình như rất nhiều người hỏi chúng ta khi nào làm hôn lễ." Đã không ngừng hai ba người hỏi rồi.
"Ừ, cho nên chuyện hôn lễ cũng nên đến lúc lên kế hoạch rồi." Giang Mộ Trì cảm thấy tình cảm hai người đã đủ rồi, cũng không biết Kiều Dư An nghĩ như thế nào, "Em muốn hiện tại làm không?"
Lời này của Giang Mộ Trì chính là hỏi cô có nguyện ý hay không.
Kiều Dư An suy nghĩ một chút, cố ý cả khuôn mặt đau khổ, "Không muốn." Giang Mộ Trì có chút mất mát, hắn cho rằng Kiều Dư An vẫn chưa đạt đủ tín nhiệm hắn cho nên mới không muốn, bất quá không sao cả, thời gian còn dài, hắn lại nỗ lực thêm là được.
Kiều Dư An trộm nhìn biểu tình của Giang Mộ Trì, tia mất mát kia trong ánh mắt dù là ai cũng có thể nhìn ra được, lúc này mới quơ quơ tay hắn, nở nụ cười, "Mùa hè làm hôn lễ quá nóng sẽ dễ hỏng lớp trang điểm, chúng ta mùa xuân năm sau làm hôn lễ đi, hoa thơm chim hót thật tốt."
Nghe xong lời này Giang Mộ Trì mới phản ứng kịp là cô cố ý trêu hắn, giơ tay véo gương mặt cô, "Quyển Quyển, trong miệng em càng ngày càng không có một câu nói thật."
"Này, ai nói, tự anh đi tìm đi." Kiều Dư An nhún nhún vai, cô mới không thèm nói rõ ràng như vậy đâu.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa chúng ta đi xem nhẫn, nếu thật sự thích thì liền mua, anh nhớ rõ lúc ra cửa có nhắc em đeo nhẫn bà nội đưa mà."
Chiếc nhẫn đó là qua mấy thế hệ truyền xuống, khi trước ở trên tay mẹ Giang, vốn nói là muốn truyền cho con gái, không ngờ đến bà nội lại không sinh con gái, sau mẹ Giang cũng chỉ sinh mỗi Giang Mộ Trì, cho nên chiếc nhẫn này lại được cất giữ trên tay bà nội, sau khi Giang Mộ Trì kết hôn liền đưa cho Kiều Dư An.
Đây cũng chính là nhận định của bà nội với cô, vốn dĩ nhẫn để dành tặng cho con gái, lúc này truyền cho con dâu, đây là thay lời nói cho Kiều Dư An, Giang gia sẽ đem cô xem như con gái mà chiếu cố.
"Em vốn dĩ nhớ rõ sau lại tự nhiên quên mất, dù sao em cũng phải giữ thật tốt, sợ bị va chạm." Kiều Dư An quả thật là một bại gia tử, nhưng lại không dám lấy đồ vật quý trọng như vậy tuỳ tiện phá, này cũng không chỉ đơn giản là một cái nhẫn, mà là vật truyền thừa của Giang gia, nếu như bị cô quăng mất chỉ sợ sẽ bị mẹ đuổi theo mà đánh.
"Ừ, đi thôi, lại mua một cái." Lúc trước kết hôn quá mức vội vàng, hắn cũng không có chuẩn bị gì, bất quá hiện tại cũng vẫn kịp, dù sao vẫn chưa có làm hôn lễ.
Hai người vừa mới đến khu trang sức dành cho nhẫn, còn đang định tới chọn lựa, mới chỉ nhìn mấy cái đã có một giọng nói nũng nịu tiến vào, "Giang tổng, thật khéo."
Kiều Dư An vừa nghe thấy giọng nói này lỗ tai liền dựng lên, thật quen thuộc, mới hai từ liền uyển chuyển giống như luyện mười tám tông giọng vậy, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy giọng nói này thật kiều mị, vừa nghe liền biết không phải người đơn giản.
Kiều Dư An quay đầu lại nhìn thoáng qua, u a, thật đúng là người quen, Hạ Y.
Danh Sách Chương: