Phòng tắm của khách sạn lớn hơn cô tưởng, trong bồn tắm có rắc nước hoa, tỏa ra mùi hương oải hương nồng nàn.
Xung quanh có đủ loại đồ dùng tắm rửa — xà phòng, dầu gội, bọt biển, khăn tắm, khăn mặt, lược, kem dưỡng da và nước hoa Cologne.
Bạc Lỵ dùng bọt biển thoa xà phòng, cọ rửa suốt hơn một tiếng đồng hồ mới bước ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, cô có cảm giác lỗ chân lông thông thoáng, toàn thân nhẹ nhõm như vừa giảm được cả ký.
Cô vừa lau khô tóc ướt bằng khăn, vừa nghĩ cách làm sao để Erik cũng đi tắm, nhưng khi trở về phòng thì phát hiện cậu đã biến mất.
Cô đã quen với việc cậu thất thường xuất hiện và biến mất, nên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ hy vọng nửa đêm cậu đừng lôi thêm người nào về.
Nói thì nói vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được gương mặt của thân thể này.
Rất giống với cô ở thời hiện đại, thậm chí có thể nói là giống hệt — cha cô là người Pháp, cô thừa hưởng sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng và những nốt tàn nhang màu nâu nhạt không rõ ràng trên mũi từ ông.
Điểm khác biệt duy nhất là, ở thời hiện đại cô có tóc đen, còn thân thể này lại có tóc đỏ.
Chính xác hơn là màu gừng vàng.
Chỉ là dưới một số ánh sáng nhất định, nó sẽ hiện lên màu đỏ rực rỡ.
Bạc Lỵ đại khái đã hiểu tại sao thân thể này phải giả trang thành nam giới.
Người tóc đỏ, đặc biệt là phụ nữ tóc đỏ, luôn bị phân biệt đối xử.
Trong tiểu thuyết của Chekhov thậm chí còn viết rõ ràng: “Phụ nữ tóc đỏ xảo quyệt, giả dối, độc ác và thâm hiểm.”
Mặc dù câu này mang nhiều ý châm biếm, nhưng quả thực chứng minh rằng thời đó có nhiều định kiến với phụ nữ tóc đỏ.
Bạc Lỵ vẫn không biết tại sao mẹ của nguyên chủ lại ăn mặc cho nguyên chủ như một cậu bé.
Nhưng cô muốn tin rằng đó là một sự bảo vệ, chứ không phải trọng nam khinh nữ.
Những chiếc váy mua trước đó được trải ra trên giường.
Bạc Lỵ thuận tay cầm lên một chiếc váy hoa, thay vào người.
Tóc cô rất ngắn, chưa tới tai, nhưng khi mặc váy vào không hề thấy khác lạ, ngược lại còn toát lên vẻ hoang dã gọn gàng.
Đội mũ nỉ phụ nữ, buộc dây dưới cằm, Bạc Lỵ nghĩ dù bây giờ cô có bước ra ngoài, cũng không ai nhận ra cô chính là “Claremont tiên sinh” đang ở đây.
Thời đại này, không phải không có phụ nữ công khai mặc quần áo nam giới, nhưng đều là nghệ sĩ biểu diễn trong nhà hát hoặc gánh xiếc, không được coi trọng.
Một quý cô thực sự sẽ không bao giờ mặc quần.
Đối với họ, quần chỉ tồn tại bên dưới váy, là điều tuyệt đối riêng tư và cấm kỵ.
Mặc quần giống như phô bày đùi trước công chúng, chỉ có các vũ nữ nhảy cancan(*) mới để lộ quần lót của mình.
(*) Điệu nhảy nổi tiếng của Pháp với những động tác xoay váy, nâng váy, lắc váy và đá chân cao để lộ đồ lót bên trong cùng các chuyển động cơ thể gợi cảm.
Khán giả thích xem màn biểu diễn của mỹ nhân mặc trang phục nam giới cũng vì lý do đó.
Người phụ nữ trên sân khấu tự cho rằng mình ăn mặc chỉnh tề, trở thành một quý ông nữ tính.
Thực tế, trong mắt khán giả dưới sân khấu, cô ấy đã như không mặc gì.
Tiếc là Erik không có ở đây, không thì cô thực sự rất muốn thăm dò thái độ của cậu về trang phục nữ.
Trước đó, cậu chỉ biết cô là con gái, chưa từng thấy cô mặc trang phục nữ.
Có lẽ, nụ hôn của cô đối với cậu tác dụng không đáng kể, là vì cô chưa thay trang phục nữ?
Bạc Lỵ hận bản thân sau khi đọc xong tiểu thuyết 《Bóng ma trong nhà hát》đã không lưu lại, mà thuận tay xóa mất.
Nếu không lúc này, cô có thể cầm một cuốn sổ, vừa đọc vừa sắp xếp lại chi tiết nguyên tác, tốt nhất là viết ra một bản hướng dẫn, để phòng một ngày nào đó nhớ sai chi tiết nào đó, không may chết dưới tay Erik.
Không đúng.
Ai nói không có nguyên tác thì không thể viết hướng dẫn?
Bạc Lỵ không biết mình sẽ ở đây bao lâu. Bây giờ, cô còn nhớ chi tiết nguyên tác, nhưng một năm, hai năm, năm năm… mười năm sau thì sao?
Ai biết lúc đó cô còn nhớ được không?
Nghĩ đến đây, cô lập tức kéo ngăn kéo bàn trong phòng khách, lấy ra một cuốn sổ trắng, dùng bút máy bắt đầu viết.
Cô không lo Erik có thể đọc hiểu — dù cậu thông minh đến đâu, biết bao nhiêu ngôn ngữ, cũng không thể đọc hiểu chữ Hán giản thể.
Nguồn gốc của chữ Hán giản thể phức tạp, mặc dù bây giờ đã có hình thái ban đầu, nhưng để trở thành chữ Hán giản thể hiện đại, vẫn còn thiếu hàng trăm năm biến đổi và cải cách.
Trừ khi cậu tìm được một người Hoa, giải thích từng chữ một cho cậu, nếu không xác suất tự đọc hiểu là bằng không.
Bạc Lỵ đầu tiên viết xuống tóm tắt cốt truyện nguyên tác, sau đó ghi chú sự khác biệt giữa nguyên tác với vở nhạc kịch và phim kinh dị, cuối cùng cảnh báo bản thân:
Nếu cậu muốn giết cô, cách tốt nhất để hóa giải nguy cơ là hôn, ôm và bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.
Cô suy nghĩ một lúc, tiếp tục viết:
Một, bây giờ là cuối tháng 10 năm 1888, cho đến nay, cô vẫn chưa thấy diện mạo của cậu, nhưng bất kể cậu trông như thế nào, đừng sợ hãi ngoại hình của cậu, cũng đừng để lộ vẻ sửng sốt, ghê tởm, nếu không sẽ xảy ra chuyện rất kinh khủng.
Hai, phải cố gắng đồng cảm với những gì cậu đã trải qua.
Nhưng cậu rất nguy hiểm, cũng ít nói chuyện, cô phải học cách dò hỏi gián tiếp, đồng cảm nhiều với những người có trải nghiệm tương tự như cậu.
Ba, đây không phải phiên bản nguyên tác, cũng không phải phiên bản nhạc kịch.
Mức độ nguy hiểm và cảnh giác của cậu không thể đoán được, có thể sẽ làm những việc cực đoan. Dù bây giờ cô đã thận trọng, thận trọng và lại thận trọng, vẫn nhiều lần suýt chết dưới tay cậu.
…
Viết xong, Bạc Lỵ đọc lại một lượt từ đầu, xác nhận không còn gì cần bổ sung nữa thì nhét vào trong ba lô leo núi.
Đồng hồ treo tường trong phòng khách đã điểm 9 giờ tối, Erik vẫn chưa trở về.
Tim cô đập mạnh một cái.
Liệu cậu có sẽ không bao giờ trở lại nữa không?
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Cậu không có dấu hiệu gì đã đẩy cô ngã xuống đất, bóp cổ cô, lỗ mắt trên mặt nạ dần dần áp sát cô, ánh mắt lạnh lẽo, như muốn phanh thây cô.
Sau khi bị cô hôn một cái vào cổ, lại không có dấu hiệu gì mà biến mất.
Mọi hành động của cậu hoàn toàn không thể đoán được bằng logic của người bình thường.
Bạc Lỵ càng cảm thấy, ghi lại cách đối phó với cậu là một lựa chọn rất đúng đắn.
Nếu không thời gian lâu, có khi cô thực sự sẽ quên mất cách đối phó với cậu.
Bạc Lỵ đặt túi cứu thương bên cạnh gối, chuẩn bị cho việc Erik có thể lôi ai đó về giữa đêm. Nhưng không ngờ cả đêm trôi qua, cậu vẫn chưa quay về.
Cô không biết điều này tốt hay xấu.
Liệu cơn ác mộng của cô đã kết thúc chưa?
Cuối cùng cô không phải sống trong sợ hãi mỗi ngày nữa đúng không?
Khi cậu ở đây, tinh thần cô luôn căng thẳng tột độ, luôn lo sợ cậu sẽ đột ngột gây thương tích cho người khác.
Giờ đây, cậu đã rời đi.
Nhưng trái tim cô lại như nghẹn ở cổ họng.
Có lẽ bởi vì đây là thế giới của Erik.
Ở đây cậu là kẻ săn mồi không ai dám tranh cãi, xung quanh toàn là những con mồi yếu ớt, ngây thơ và thiếu cảnh giác.
Đối với con mồi, việc mất dấu kẻ săn mồi không phải là điều tốt.
Hai ngày nữa trôi qua, Erik vẫn không xuất hiện.
Bạc Lỵ chỉ có thể tự an ủi mình, ít nhất bây giờ, không phải lo lắng bị tiếng bước chân đánh thức giữa đêm.
Cũng không phải lo lắng liệu cậu có bóp cổ cô, hay dùng dao đe dọa cô không.
Cô hoàn toàn an toàn rồi.
Tạm thời, hoàn toàn an toàn.
Trong ba ngày này, cô không phải không làm gì cả, cô đã tìm hiểu rõ địa điểm tổ chức bữa tiệc của Ricky.
Ngay trong khách sạn này.
Tuy gọi là tiệc nhưng thực ra giống như một triển lãm huyền bí hơn.
Ricky thuê tầng năm của khách sạn để trưng bày các hiện vật huyền bí — những nhà ngoại cảm, người dị hình, và các mẫu vật cùng ảnh chụp kỳ lạ.
Giống như những thứ cô đã thấy trong hộp gỗ của người quản lý.
Chỉ là quy mô của Ricky lớn hơn, bộ sưu tập nhiều hơn.
Bạc Lỵ rất cần một điều gì đó mới mẻ để chuyển hướng sự chú ý của mình, sau khi suy đi tính lại, cô quyết định đi xem triển lãm này.
Dù sao cũng chỉ ở tầng trên của khách sạn.
Cô không mặc đồ nam đi, sợ Ricky nhận ra và quấy rầy hỏi về tung tích của Erik.
Cô thay váy, đội mũ phụ nữ và mạng che mặt đen.
Tạ ơn trời, ngành công nghiệp tóc giả hiện nay đã rất phát triển, dù gió có thổi bay mũ của cô, cũng không lộ ra mái tóc ngắn rối bù.
Triển lãm bắt đầu lúc 3 giờ chiều.
Chưa tới 2 giờ rưỡi, Ricky đã bắt đầu đón khách ở cửa.
Anh ta mặc vest lịch sự, nở nụ cười rạng rỡ: “Quý khách xem triển lãm xin mời vào… Triển lãm đã bắt đầu sớm, đây là tờ rơi, triển lãm ở tầng năm. Tiệc tối sẽ được tổ chức tại vườn hoa sân thượng lúc 5 giờ rưỡi…”
Bạc Lỵ cầm một tờ rơi, đi vào góc mở ra:
Quý vị sẽ được xem tại “Triển lãm Kỳ quan của Ricky Terry”:
Nhà ngoại cảm nổi tiếng — sở hữu khả năng giao tiếp mạnh mẽ với linh hồn.
Người dị hình — trình diễn những số phận bi thảm rùng rợn nhất.
Tiêu bản kỳ quái — sinh vật kỳ lạ quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới.
Đạo cụ trừ tà — công cụ trừ tà được chế tác theo cổ thư, phù hợp để thực hiện các nghi thức thanh tẩy.
Ảnh chụp huyền bí — hình ảnh ma quỷ được chụp thực tế, có thể gây tổn hại đến tinh thần bạn, vui lòng xem cùng nhân viên…
Nếu muốn mua bất kỳ vật phẩm nào ở trên, xin liên hệ nhân viên phụ trách.
Ngoài ra, đối với khách VIP có nhu cầu đặc biệt, chúng tôi cũng cung cấp dịch vụ thông linh, trừ tà, hiển linh… chi tiết xin liên hệ ngài Ricky Terry.
…
Trước khi xuyên không, Bạc Lỵ chưa bao giờ tin trên đời này có ma.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến những biểu hiện phi thường của Erik, cô bỗng không chắc chắn liệu trên đời này có ma hay không nữa.
Cô nhìn vị trí nhà ngoại cảm trên tờ rơi, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ — liệu nhà ngoại cảm này có biết cách để cô quay về không?
Bạc Lỵ đi theo vị trí được đánh dấu trên tờ rơi.
Điều khiến cô khá ngạc nhiên là “nhà ngoại cảm nổi tiếng” đó lại là một người đàn ông.
Anh ta vừa trẻ vừa đẹp trai, mặc vest đen, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, thấy cô đến gần liền đứng dậy mỉm cười.
“Thưa cô.” Anh ta cười nói: “Xin đừng nói gì… để tôi đoán xem, gần đây cô rất phiền muộn, đúng không?”
Bạc Lỵ hơi thất vọng.
Cô không muốn nghe những câu nói sáo rỗng kiểu này của nhà ngoại cảm.
“Anh nói thế với tất cả mọi người sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Anh ta lắc đầu mỉm cười: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng của linh hồn cô. Nó nói với tôi rằng gần đây cô rất phiền muộn. Suỵt…”
Anh ta nhìn cô, bất chợt ra hiệu im lặng: “Xin đừng nói gì, để tôi đoán xem, cô không thuộc về nơi này, đúng không?”
Tim Bạc Lỵ thắt lại, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì: “Sao anh lại nói vậy?”
“Linh hồn cô nói với tôi.” Anh ta đáp: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Xin lỗi vì chưa tự giới thiệu, tôi là Lawrence Boyd.”
“Boyd tiên sinh.” Bạc Lỵ gật đầu với anh ta.
“Linh hồn rất nhạy cảm.” Boyd nói: “Chỉ những người dịu dàng và tinh tế mới có thể trò chuyện với họ, vì thế ngành này phần lớn là nữ giới, nhưng cũng có nam giới, tôi là một ví dụ.”
Giọng điệu của anh ta quả thực rất dịu dàng: “Họ không đáng sợ như mọi người tưởng tượng, ngược lại, mỏng manh và mềm mại, giống như bơ vậy.”
Bạc Lỵ giả vờ tiếp thu.
Boyd dẫn cô đi xem những bức ảnh huyền bí anh ta chụp, toàn là những bức ảnh đen trắng trông có vẻ bình thường nhưng thực ra rợn người.
Ví dụ, một người phụ nữ ngồi trong tiệm chụp ảnh, phía sau là bóng ma trắng mờ ảo đang quấn quýt thân mật quanh cổ cô ấy.
Có lẽ để bảo vệ quyền riêng tư của người phụ nữ, khuôn mặt cô ấy đã được tô đen bằng bút máy.
“Đây là một khách hàng nữ của tôi.” Boyd nói: “Con ma đó là người yêu đã khuất của cô ấy, vẫn luôn nhớ nhung cô ấy, thường xuyên đến tìm. Nhưng ma quỷ tiếp xúc với người thường sẽ mang đến tai họa khó lường cho người thường.”
Anh ta hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cổ cô:
“Giống như cô vậy. Ma quỷ sẽ để lại dấu vết thô bạo trên cơ thể những người đó. Chắc cô đã bế tắc lắm mới nghĩ đến việc tìm tôi, đúng không?”
Tệ quá!
Bạc Lỵ hối hận, cô quên không quàng khăn lụa quanh cổ.
Boyd vừa nói vừa đưa tay ra, như muốn chạm vào cổ cô — khi chỉ còn cách da cô một centimet, anh ta đột ngột rút tay lại.
“Xin lỗi.” Anh ta nói: “Tôi ngửi thấy hơi ma quỷ trên người cô. Linh hồn cô rất sợ hãi, thậm chí còn tìm kiếm sự che chở từ tôi. Điều này rất hiếm gặp, trừ khi sợ hãi đến cực điểm, linh hồn tuyệt đối không cầu cứu người ngoài.”
“… Ừm.” Cô cố tình nói lấp lửng: “Tôi không quan tâm chuyện đó. Làm sao nói nhỉ, tôi quen một người, anh ấy đến từ một nơi rất xa xôi, có lẽ cần một số nghi thức đặc biệt mới có thể quay về. Anh có biết ai nghiên cứu về lĩnh vực này không?”
Boyd lắc đầu.
“Nhưng tôi có thể giúp cô để ý.” Anh ta đưa danh thiếp bằng hai tay, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ngoài ra, có bất kỳ nhu cầu gì, xin cứ liên hệ tôi. Tôi sống ngay tại đây.”
Có lẽ là do tâm lý.
Khi Boyd nói chuyện, cô bỗng nổi da gà, vô cớ cảm thấy run rẩy như thể bị thứ gì đó theo dõi.
Có người đang nhìn cô.
Hay nói cách khác, không phải người.
Ánh mắt đối phương nguy hiểm, sắc bén, tỏa ra hơi lạnh không lành, giống hệt như những bóng ma mà Boyd đã nói.
Bạc Lỵ gần như lạnh toát cả người.
Chắc là… di chứng mà Erik để lại.
Vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, cô nghĩ.