Cậu không biết đang nghĩ gì, cứ nhìn chằm chằm vào môi cô hết lần này đến lần khác, cứ vài giây lại vội vàng dời đi, rồi lại không kiềm chế được mà nhìn xuống môi cô.
Điều khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy nhất là ánh mắt cậu rất bình tĩnh, nhưng đường mắt lại gần như trần trụi.
Tim Bạc Lỵ đập thình thịch, suýt buột miệng hỏi “Cậu có muốn hôn tôi không?”.
Nhưng rõ ràng, nếu cô nói ra câu đó, cậu chắc chắn sẽ quay lưng bỏ đi.
Và quyền chủ động sẽ lại về tay cậu — khi nào gặp cô, có nói chuyện với cô hay không, tất cả đều do cậu quyết định.
Dù cậu không nói một lời nào, Bạc Lỵ vẫn cảm nhận được rằng cậu không thích cô mặc đồ nam ra ngoài.
Khác với những người đàn ông khác, cậu dựa trên đạo đức mà không cấm cô làm vậy, thậm chí cũng không nói với cô rằng điều đó là không phù hợp với lễ giáo.
Tuy nhiên, những người đàn ông đã từng nhìn kỹ đôi chân cô hoặc khoác vai cô đều gặp xui xẻo liên tiếp — hoặc là đột nhiên bị đau mắt, hoặc là vấp ngã trên đường bằng phẳng.
Trước đây, Bạc Lỵ chưa từng nghĩ theo hướng khác, thực sự cứ tưởng là do sương mù dày đặc hoặc đường không bằng phẳng.
Cậu nắm giữ vị trí chủ đạo quá lâu, đã quen với việc kiểm soát tất cả mọi thứ của cô.
Giống như không lâu trước đây, khi cậu không muốn cô nói chuyện với Mitte, cậu đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Dường như làm vậy, cậu có thể điều khiển từng cử động của cô như điều khiển một con rối.
Bạc Lỵ không ghét tính kiểm soát của cậu.
Khi cậu cố gắng kiểm soát cô, cậu bộc lộ tính công kích mạnh mẽ hơn bình thường, ánh mắt và hành vi cũng hung hăng hơn thường ngày.
Cảm giác có thể vượt qua ranh giới bất cứ lúc nào này, còn khiến người ta hứng thú hơn cả cảm giác sinh tử một đường tơ.
Điều cô không thích là, cậu không nói một lời nào mà đã muốn cô thỏa mãn suy nghĩ của cậu.
Tại sao chứ?
Cậu không có miệng à?
Muốn gì, sao không nói thẳng ra?
Bạc Lỵ hắng giọng: “Buổi biểu diễn hôm nay rất thành công, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cậu lại liếc nhìn môi cô: “… Chúc mừng.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Cô còn muốn tôi nói gì nữa?”
Giọng điệu của cậu lạnh lùng và thô bạo, nhưng Bạc Lỵ không tức giận, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu nghĩ, tôi có nên đi ăn với Mitte tiên sinh không?”
“Đó là việc của cô.” Cậu ngừng một chút, ánh mắt luôn nhìn về phía khác: “Nếu cô thích ăn cơm với những kẻ hào nhoáng bề ngoài, tôi còn nói được gì?”
Nếu là trước đây, chắc chắn Bạc Lỵ sẽ tìm cách tiếp tục chủ đề, dẫn dắt cậu nói ra suy nghĩ thật sự.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên không muốn làm vậy nữa.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt như thế, thì chính cậu phải chủ động nói chuyện với cô.
Vì vậy, Bạc Lỵ lùi một bước, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước. Tôi vốn định mời cậu về biệt thự dự tiệc mừng, nhưng nghĩ lại cậu chưa từng ăn ở biệt thự lần nào… Thôi vậy.”
Erik quay đầu nhìn cô, cổ họng hơi chuyển động, như muốn nói gì đó nhưng không mở miệng.
Vẻ mặt Bạc Lỵ vô hại cực kỳ: “Chúc ngủ ngon, tạm biệt.”
Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.
Cho đến khi cô ra khỏi quán rượu, vẫn cảm nhận được ánh mắt theo dõi như hình với bóng của cậu.
Tuy nhiên, cậu không gọi cô lại, không một lần nào cả.
Thái độ của cậu mập mờ đến mức Bạc Lỵ còn có chút nghi ngờ, không biết mình có nhìn nhầm không.
Ngộ nhỡ cậu chỉ nhìn môi cô thôi, chứ hoàn toàn không muốn hôn cô thì sao?
Bạc Lỵ ngồi trên xe ngựa, cùng bà Freeman trở về biệt thự.
Marbel và những người khác vẫn đang đợi cô, chưa động đến bữa tối trước mặt.
Bạc Lỵ lập tức gạt Erik ra khỏi đầu, ngồi xuống cùng ăn với họ.
Dưới ánh đèn treo, ngỗng quay, giăm bông, bò bít tết trên bàn trông thật hấp dẫn và thơm ngon, trên vỉ nướng nhỏ còn có những xiên thịt bò và cừu đang xèo xèo.
Nghĩ lại khoai tây luộc nhạt nhẽo trong gánh xiếc, thật như ở hai thế giới khác nhau.
Mặc dù Marbel và những người khác rất tốt, nhưng người cô muốn chia sẻ niềm vui nhất lúc này vẫn là Erik.
Cậu giống như một con ngựa hoang khó thuần phục, tuy tốc độ cực nhanh, nhưng cũng có thể khiến cô gãy cổ, hoặc va chạm với những người cưỡi ngựa khác, gây ra hậu quả kinh khủng không thể vãn hồi.
Nhưng nói cho cùng, cậu mới là người giúp cô đến được đích nhiều nhất.
Không có cậu, bữa tiệc mừng này có phần nhạt nhẽo.
Tuy nhiên, những người xung quanh không biết về sự tồn tại của Erik — khi Erik chỉ dẫn họ, cậu chưa từng lộ mặt, họ vẫn ăn rất vui vẻ.
Bạc Lỵ ăn đến bảy phần no thì rời khỏi bàn ăn.
Cô đặc biệt mang theo một chai sâm panh và hai ly rượu, trở về phòng ngủ.
Nếu Erik xuất hiện trước mặt cô, cô không ngại cùng cậu uống một ly.
Hôm nay tâm trạng cô không tệ, cô lấy điện thoại dự phòng từ trong ba lô leo núi ra, bật máy, thưởng cho mình hai tấm ảnh — đáng tiếc đây không phải Nokia, nếu không cô còn có thể chơi rắn săn mồi một lúc.
Trên màn hình, cô tóc ngắn, mặc váy màu xanh trà, ngoại trừ nội thất xung quanh hơi cổ điển, dường như không khác gì với thời hiện đại — nhiều biệt thự ở nước ngoài đều là những ngôi nhà cũ trải qua nhiều thế hệ.
Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy nhiều điểm khác biệt.
Khác biệt lớn nhất là, ánh sáng ở thế kỷ XIX quá tối.
Thời hiện đại luôn sáng đèn rực rỡ.
Bạc Lỵ chưa kịp cảm thán thì phát hiện trong ảnh như có gì đó.
Phóng to ra xem.
Trong bóng tối, một bóng người cao gầy đang đứng, gần như hòa làm một với bóng đêm.
Bạc Lỵ: “…”
Đã lâu rồi cô không bị dọa, nhưng hình ảnh này vẫn khiến tim cô đập mạnh hai cái, không kém gì việc bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt ma trắng bệch trong game kinh dị.
… Thôi, cậu đúng là ma thật.
Tên tiếng Anh thậm chí còn là “phantom” (Bóng ma).
Bạc Lỵ nghĩ một cách tinh quái, không biết có nên nói cho cậu biết, trên mạng Trung Quốc nhiều người gọi cậu là “Phạn Đồng” không?
(*)Nghĩa là “Thùng cơm”
Cô giả vờ như không nhìn thấy cậu, bình tĩnh đặt điện thoại xuống, chuyển sang mở nút chai sâm panh, rót hai ly rượu.
Sau đó, cô nâng ly champagne lên, nhìn thẳng về phía Erik và mỉm cười nói: “Uống một ly nhé?”
Cậu nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt lộ vẻ bối rối.
Bạc Lỵ cảm thấy hài lòng.
Cuối cùng cũng có điều gì đó mà cậu không hiểu.
Erik cầm lấy ly champagne, liếc nhìn điện thoại của cô, vẫn không hỏi gì, không nói gì.
Cậu đang kiềm chế sự tò mò của mình.
Bạc Lỵ không ngạc nhiên.
Cậu vẫn luôn như vậy.
Họ ở bên nhau đã lâu như vậy, cậu chưa từng hỏi về lai lịch của cô, cũng chẳng hỏi tại sao cô lại có ý tưởng mở ngôi nhà ma.
Bạc Lỵ không phải là người sẽ lấy nhạc hiện đại làm tác phẩm của mình, chỉ cần cậu hỏi, cô sẽ nói cho cậu biết đây không phải là sáng tạo của cô, mà chỉ là một trò chơi phổ biến ở quê cô.
Nhưng cậu chưa từng hỏi.
Cậu thậm chí còn chưa từng hỏi, tại sao cô phản ứng chậm một nhịp với họ Claremont.
Mọi phản ứng của cậu, dường như đều đang nói — Tôi không quan tâm đến cô, không lo lắng, không hứng thú.
Tuy nhiên, ánh mắt cậu lại lưu luyến trên môi cô.
Giống như đang dụ dỗ cô tiến tới, vượt qua ranh giới vô hình kia.
Nhưng chỉ cần cô tiến lên, cậu sẽ lùi lại, thậm chí biến mất không dấu vết.
Chỉ khi cô lùi lại, cậu mới áp sát cô.
Bạc Lỵ hiếm khi cảm thấy sự phấn khích bồn chồn như vậy.
Muốn khiến cậu tò mò.
Muốn khiến cậu mở lời.
Muốn cậu ép sát đến trước mặt cô.
Từ giờ phút này, điều cô phải đối mặt dường như không còn là một trò chơi kinh dị, mà giống một trò chơi cân bằng tinh tế hơn.
Vì vậy, sau khi nói xong câu đó, cô kìm nén xung động muốn nói tiếp, muốn xem cậu có thể nhịn được bao lâu mới mở miệng.
Ai ngờ, cậu chẳng nhịn gì cả, uống một ngụm champagne rồi rời đi.
Thậm chí không từ biệt.
Bạc Lỵ: “…”
Cô hít sâu một hơi, uống thêm một ngụm rượu, khao khát muốn khiến cậu cúi đầu và chủ động mở lời càng lúc càng mạnh mẽ.
Cho đến khi uống hết hai ly champagne, cô mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ, thay đồ ngủ, lau người qua loa rồi leo lên giường ngủ.
Cả đêm, cô ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Ánh mắt mạnh mẽ đến nỗi như muốn bóp gãy xương cô.
Trong lúc đó, không biết cậu nghĩ gì, đưa tay nắm cằm cô, ngón cái cạy môi răng cô ra, ấn vào.
Bạc Lỵ ngửi thấy mùi hương của Erik. Có lẽ cậu quên mất gần đây mình bắt đầu dùng nước hoa, mùi hương trở nên rất dễ nhận biết.
Đó là mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, thiêu đốt khứu giác, làm rung động thần kinh cô.
Cậu dường như muốn dùng ngón tay chạm vào đầu lưỡi cô.
Nhiều lần, cậu suýt chạm được, rồi lại nhanh chóng buông tay.
Nếu không phải Bạc Lỵ nhắm mắt, bị bóng đè không thể cử động, gần như tưởng rằng, chính cô ép cậu đến bên giường nửa đêm, làm ra hành động quái dị này.
Cuối cùng, ngón cái của cậu vẫn không chạm vào đầu lưỡi cô, nhưng lau đi nước bọt vô tình chảy ra.
Sợ cô bị sặc nước bọt, cậu còn điều chỉnh tư thế ngủ cho cô.
Nhưng Bạc Lỵ nghĩ đến việc Erik nhìn dáng vẻ chảy nước dãi của mình hồi lâu, liền cảm thấy buồn bực.
Sáng hôm sau thức dậy, Bạc Lỵ không thèm nhìn chiếc váy cậu chuẩn bị, thay đồ nam vào, xuống lầu.
Bà Freeman đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, hai lát bánh mì kẹp trứng rán và thịt bò nướng, giữa là một lớp phô mai nướng chảy.
Bạc Lỵ ăn rất ngon miệng.
Sau bữa sáng, Thorne báo với cô rằng nhà Mitte có người mang thư đến.
Bạc Lỵ mở ra.
Trên thư xịt nhiều nước hoa, tỏa mùi oải hương nồng nặc, khiến người ta khó chịu.
Mitte dùng giọng điệu gần như khiêm nhường, mời cô tối nay 6 giờ gặp mặt tại Nhà hàng Garden.
Bạc Lỵ nói: “Đi nói với người hầu nhà Mitte, tôi sẽ đến.”
Thorne hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ấy không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của Bạc Lỵ, quay người đi ra.
Sau một đêm lan truyền, tin tức về việc Mitte, Wright và Davis thất bại trong bài kiểm tra lòng can đảm đã truyền khắp thành phố.
Mọi người — đặc biệt là giới thượng lưu, vừa tò mò vừa căm ghét Bạc Lỵ.
Tuy nói Mitte và những người khác tự chuốc lấy, nhưng dù sao họ cũng là người thượng đẳng, Bạc Lỵ chỉ là một người phụ nữ làm ăn, còn có gì đáng sợ hơn việc người sau làm mất mặt người trước?
Vì vậy, tất cả những gia đình thượng lưu ở New Orleans đều cảm thấy như bị Bạc Lỵ tát một cái vào mặt, nhưng không thể lên án cô — Chuyện này thực sự không thể đổ lỗi cho cô, mọi người đều thấy rõ ràng, chính Mitte và những người khác đã khiêu khích trước.
Nhưng người dân bình thường không cảm thấy người thượng đẳng bị mất mặt, dù sao họ vẫn ở trong biệt thự xa hoa, thưởng thức món ngon, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của họ.
Nhưng quả thật rất buồn cười, nhiều người dân sáng sớm đã lấy chuyện này làm đề tài bàn tán trong bữa ăn.
Trong các tin đồn và tin tức nổi lên, danh tiếng của Gánh xiếc Polly ngày càng lớn.
Ai cũng mong chờ gánh xiếc của cô khai trương, rồi đến thử thách lòng can đảm, hoặc xem náo nhiệt của người khác.
Lúc 5 giờ 30 tối, Bạc Lỵ đi đến buổi hẹn ăn tối với Mitte.
Cô đội mũ rơm vành cứng, mặc vest trắng. Hai người đàn ông trong biệt thự — Thorne và Theodore, đều không dám nhìn chân cô.
Bạc Lỵ thản nhiên ngồi vào xe ngựa nhẹ, bắt chéo chân, lật xem tạp chí trên tay.
Dọc đường, cô cảm nhận được nhiều ánh nhìn tò mò.
Mặc dù cô đã thắng lớn trước ba vị quý ông kia, nhưng vẫn không có nhiều người chào hỏi cô, mọi người đều mặc định cô là người phụ nữ tai tiếng xấu xa, chỉ khi cô cúi đầu đọc sách, họ mới liếc nhìn cô một cái thật nhanh.
Bạc Lỵ không để ý đến những ánh mắt đó.
Cô đang nghĩ về chuyện khác.
Vào thời điểm này, New York hẳn đã nổ ra “Cuộc chiến dòng điện” nổi tiếng — nhân vật chính là Edison và Tesla, “Dòng điện một chiều và dòng điện xoay chiều, cái nào an toàn hơn”.
Cuối cùng, dòng điện xoay chiều của Tesla đã giành chiến thắng.
Nhưng điện thoại di động lại dùng điện một chiều 5V.
Vấn đề là, máy phát điện thời đại này, dù là điện một chiều hay xoay chiều, đều có điện áp cao đáng sợ, thường dùng cho các máy móc công nghiệp lớn, vượt xa khả năng chịu đựng của điện thoại.
Cô phải tìm một bộ chỉnh lưu và biến áp phù hợp mới có thể sạc điện thoại.
Không biết Tesla hiện có nổi tiếng không, liệu có thể nhờ ông ấy chế tạo một máy phát điện riêng không.
Theo ấn tượng, Tesla kém nổi tiếng hơn Edison vì không quan tâm đến kinh doanh, chỉ muốn chúi đầu vào phát minh mới.
Còn Edison giống một doanh nhân thành đạt hơn, có tài kinh doanh phi thường, giỏi quảng bá sản phẩm của công ty mình.
Ví dụ, Edison không ngần ngại quảng bá ghế điện, không tiếc sức thúc đẩy điện xoay chiều trở thành “dòng điện tử hình”, chỉ để giành chiến thắng trong “cuộc chiến dòng điện”.
Hơn nữa, là một thương nhân, Edison chắc chắn sẽ không quan tâm đến nhu cầu đặt hàng riêng của cô.
Nhưng Tesla là một nhà khoa học, có thể sẽ đọc kỹ thư cô gửi đến.
Xe ngựa dừng trước nhà hàng Garden.
Mitte đã đợi ở cửa từ lâu.
Anh ta mặc bộ vest đen may đo cầu kỳ, tóc chải gel bóng mượt, gương mặt trông vô cùng điển trai dưới ánh đèn pha lê.
Nói công bằng, đường nét khuôn mặt Mitte rất đẹp, như nam diễn viên điện ảnh cổ điển, hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường nét rõ ràng.
Nhưng không hiểu sao, Bạc Lỵ cảm thấy anh ta chẳng có chút nam tính quyến rũ nào.
Phải chăng trí tuệ cao thấp còn ảnh hưởng đến hình ảnh bên ngoài của một người?
Cô vẫn chưa từng nhìn thấy diện mạo của Erik, nhưng mỗi lần nhìn về phía cậu, đều cảm nhận được sức hút khác phái mãnh liệt.
Sức hút trí tuệ đó hoàn toàn không thể gói gọn trong hai chữ “điển trai”.
Trong bữa ăn, Mitte liên tục khoe khoang về việc gia đình anh ta giàu có, địa vị và mối quan hệ rộng rãi thế nào.
Bạc Lỵ tiện miệng hỏi: “Vậy anh có biết Nikola Tesla không?”
“Đó là ai?” Một câu của Mitte khiến cô không nói nên lời.
“… Vậy anh có biết ngài Edison không?”
“Tất nhiên là biết.” Mitte ngạc nhiên nói: “Không ngờ cô cũng biết ngài Edison, tôi tưởng phụ nữ đều nghĩ điện là một loại phép thuật. Tôi không có nhiều liên hệ với ngài Edison, nhưng đã mua cổ phiếu của công ty điện của ông ấy.”
Bạc Lỵ lập tức khen ngợi tầm nhìn của anh ta, khuyên anh ta mua thêm cổ phiếu Edison, càng nhiều càng tốt, sau này dù nghe tin đồn gì cũng đừng bán.
Mitte tưởng cô quan tâm đến Edison, liền tuôn ra một đống kiến thức về điện — có lẽ nghe rất thông thái với người thế kỷ XIX, nhưng đối với cô, còn không bằng bài học Vật lý cấp hai.
Bạc Lỵ bắt đầu suy nghĩ, việc ăn tối với Mitte vì Erik liệu có đáng không.
Bữa ăn này, không biết Erik có phản ứng gì không, vẫn là một ẩn số.
Còn cô thì đã chịu tổn thương tinh thần thực sự.