Dưới ánh đèn mờ, Mạc Nhược Vũ thấy được vẻ mặt tham lam của Kiều Chính Hạo, anh rút cạn không khí trong phổi cô, bàn tay dưới áo cô liên tục sờ nắn. Mạc Nhược Vũ trong người có cồn, lại bị Kiều Chính Hạo làm cho mê loạn khiến cô không thể khống chế bản thân đáp lại, quên mất đi sự tồn tại của những người còn lại.
Nụ hôn sâu đến mức không có điểm dừng, cho đến khi Kỳ Ngọc trở người nói mớ thì Mạc Nhược Vũ mới bừng tỉnh, vội vàng đẩy Kiều Chính Hạo ra.
Được vài giây, Kiều Chính Hạo giữ chặt hai tay Mạc Nhược Vũ ép ở bụng cô, tiếp tục nụ hôn còn dở dang, Mạc Nhược Vũ vì sợ phản kháng bất cẩn làm mọi người thức, cô đành phải nhẫn nhịn nhưng trong lòng lo sợ không yên.
Bỗng nhiên, Kỳ Ngọc lăn người rơi xuống đất, Mạc Nhược Vũ hoảng loạn ôm cổ Kiều Chính Hạo kéo sát vào người cô vì lo Kỳ Ngọc tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh. Kỳ Ngọc giọng cáu gắt chỉ "A" một tiếng rồi lại nghiêng người ngủ, qua khỏi tình huống nguy hiểm Mạc Nhược Vũ liền thở phào nhẹ nhõm.
Nãy giờ chú ý mỗi Kỳ Ngọc, lúc Mạc Nhược Vũ quay lại mới phát hiện Kiều Chính Hạo đang cắn mút cổ cô, bàn tay anh thuần thục kéo khóa quần.
Lúc này Mạc Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ kinh hãi, Kiều Chính Hạo muốn làm ở đây? Chẳng lẽ anh không sợ có người đột nhiên thức dậy?
Quần Mạc Nhược Vũ bị kéo xuống một đoạn ngắn, hai chân cùng xương chậu cùng lúc bị nâng lên, Kiều Chính Hạo cứ như vậy mà công khai chiếm lấy cô. Mạc Nhược Vũ cắn chặt môi dưới ngăn âm thanh phát ra, mắt dõi về những người nằm dưới sàn canh chừng.
Kiều Chính Hạo đạt được mục đích, Mạc Nhược Vũ còn tưởng anh sẽ thôi, nào ngờ anh ngồi dậy, giữ cô ngồi trên người anh. Kiều Chính Hạo tay ôm mông cô, ghé sát tai cô thì thào khiêu gợi: “Nhanh lên!"
Mạc Nhược Vũ cắn răng làm theo lời Kiều Chính Hạo, cố gắng làm thật nhanh kết thúc chuyện này, nếu bị phát hiện cô sẽ không còn mặt mũi nhìn ai.
Ngón tay Mạc Nhược Vũ bấu chặt hai vai Kiều Chính Hạo, cơ thể cô khẽ run rẩy gục đầu lên vai anh cầu xin: “Dừng lại đi"
Trong màn đêm, ánh mắt Kiều Chính Hạo sắc bén như lưỡi dao nhìn về Hải Lâm đang ngủ say không hay biết gì. Nghe lời Mạc Nhược Vũ nói, Kiều Chính Hạo cười lạnh, mang theo sự tức giận: “Nếu không là tôi, em sẽ cùng Hải Lâm buông thả đúng không?"
"Không có" Mạc Nhược Vũ khổ tâm gằn thấp giọng, không chút lưỡng lự dứt khoát.
"Được" Kiều Chính Hạo còn giận hơn lúc đầu, anh ép Mạc Nhược Vũ nằm xuống, giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, mạnh bạo điên cuồng luật động.
Tiếng va chạm xác thịt lớn hơn, rõ mồn một giữ không gian tĩnh mịch, Mạc Nhược Vũ bật khóc, vùng vẫy bất thành, mùi máu tanh xồng xộc trong miệng do cô tự cắn quá chặt vào môi, thi thoảng vẫn để lọt ra những âm thanh bị đè nén ở cổ họng.
Mạc Nhược Vũ rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, Kiều Chính Hạo ôm cô đứng dậy, hai cơ thể vẫn liên kết với nhau không buông.
Hải Lâm chợt xoay người mơ màng mở mắt, đúng lúc cửa toilet vừa khép lại, Mạc Nhược Vũ chết trân một chỗ. Kiều Chính Hạo rời khỏi Mạc Nhược Vũ, đặt cô ngồi xuống thành bồn, kéo quần lửng lơ trên đầu gối cô ra khỏi chân đặt sang bên cạnh.
Kiều Chính Hạo cầm vòi sen định rửa cho Mạc Nhược Vũ, bên ngoài bỗng có tiếng Hải Lâm truyền đến: “Nhược Vũ, em có sao không?"
Dưới ánh đèn sáng, biểu cảm Kiều Chính Hạo đầy phẫn nộ, ánh mắt như những viên đạn xoáy sâu vào da thịt Mạc Nhược Vũ. Anh bỗng bỏ vòi sen xuống, bế cô lên tiến vào không một dấu hiệu báo trước khiến cô đau đớn suýt hét lên, hai tay bấu chặt vai anh chịu đựng cơn đau hành xé.
Không có tiếng trả lời, Hải Lâm lo lắng hỏi lại lần nữa: “Nhược Vũ, em ổn không?"
Cơ thể Mạc Nhược Vũ bị Kiều Chính Hạo xốc nẩy không ngừng, cô biết anh đang cố ý xả giận, khó khăn lắm mới phát ra được hai chữ không lạc giọng: “Không sao"
Nghe được câu trả lời, Hải Lâm an tâm dặn dò: “Cần gì thì gọi anh"
"Đượ..." Câu chữ nói ra không trọn vẹn, cảm giác đau rát lẫn thõa mãn khiến Mạc Nhược Vũ không kiểm soát được lý trí, cô vô thức cắn lấy vai Kiều Chính Hạo.
Ngoài cửa im ắng, Kiều Chính Hạo thở nặng nề, đắc ý nhìn cô gái trên tay đổ gục trên vai anh, anh khẽ thì thầm: “Nhược Vũ, đêm nay em không cần ngủ!"
Mạc Nhược Vũ dường như vừa chết đi sống lại, nghe Kiều Chính Hạo đe dọa dây thần kinh căng thẳng của cô như chuẩn bị sắp đứt ra, cô ôm cổ anh sướt mướt van nài: “Về nhà"
Kiều Chính Hạo cũng bất mãn khi phải làm mọi thứ trong im lặng, anh thả Mạc Nhược Vũ xuống đất, chân cô run lên đứng không vững. Anh cúi người lấy quần mặc vào cho cô, bế cô lên ra ngoài.
Mắt Mạc Nhược Vũ không chớp nhìn về những người ở phòng khách, Hải Lâm có vẻ quá say mà rất nhanh ngủ lại, không ai nhận ra điều khác lạ.
Về nhà, Kiều Chính Hạo vứt Mạc Nhược Vũ lên giường, trong chớp mắt đã cởi sạch quần áo, tiếp đó tiến đến cởi đồ Mạc Nhược Vũ. Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, ánh mắt Kiều Chính Hạo tăm tối: “Nếu ban đầu không phải là tôi, em vẫn sẽ để người đàn ông khác sờ soạng hôn em?"
Đầu óc Mạc Nhược Vũ bừng tỉnh, thông suốt hơn bao giờ hết, cô thất thần nói: “Kiều Chính Hạo, chúng ta ly hôn rồi, tôi làm gì không liên quan đến anh"
Con ngươi Kiều Chính Hạo hằn mạch máu đỏ, khóe môi nhếch lên thâm sâu: “Em thoát được tôi sao?"
Nói rồi Kiều Chính Hạo thô bạo chiếm lấy cô, bao nhiêu sức mạnh đều đổ dồn vào khiến Mạc Nhược Vũ không muốn cũng phải bật ra tiếng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng ngập trong mùi vị dục vọng không lối thoát.