Lên tầng mười bảy, Hải Lâm bấm mật khẩu cửa đẩy vào, đúng lúc Hạ Liên đang đi tới, Hải Lâm liền ép cô vào tường hôn ngấu nghiến, hai sợi dây mỏng manh trên đôi vai gầy tuột ra khỏi, bộ váy ngủ trượt xuống đất. Hạ Liên cũng rất hiểu chuyện mà cởi quần áo anh ta một cách thuần thục, bàn tay thon mịn sờ soạng cơ thể nam tính.
Hải Lâm nhấc bổng Hạ Liên lên, mạnh bạo chiếm lấy, từng hơi thở gấp gáp pha lẫn tiếng rên rỉ trong căn hộ dưới ánh đèn mờ không gian bỗng chốc chìm trong dục vọng.
Sau mấy tiếng buông thả, Hải Lâm ngồi ở phòng khách hút thuốc, ánh mắt bị lấp đầy bởi sự tức giận. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ lại xuất hiện của một đứa bé cản đường, nếu Mạc Nhược Vũ và Kiều Chính Hạo nảy sinh tình cảm nhờ Bánh Bao thì bao nhiêu công sức của anh ta đều đổ sông đổ biển.
Từ phòng ngủ, Hạ Liên bước chân uyển chuyển đến ngồi lên đùi Hải Lâm, hai cơ thể không một mảnh vai tưởng vô tình lại cố ý dán sát vào nhau. Hạ Liên ôm cổ Hải Lâm, hơi thở nữ tính phả vào cổ anh ta, cô dịu dàng cất tiếng hỏi: “Anh với Nhược Vũ xảy ra chuyện gì sao?"
Hải Lâm chưa vội trả lời, mắt nhìn đăm đăm phía trước, gương mặt hiện lên tia nguy hiểm, đưa tay kéo eo Hạ Liên sát vào người anh đưa ra lời đề nghị: “Em hãy quyến rũ Kiều Chính Hạo"
Đoán trước được ý định của Hải Lâm, Hạ Liên bình thản đáp: “Anh xem anh ta là đồ ngốc sao? Kiều Chính Hạo giữ mối quan hệ với Mạc Nhược Vũ là để lấy lòng chị ta giấu chuyện ly hôn, nếu Mạc Nhược Vũ biết em với Kiều Chính Hạo lén lút qua lại, không chừng chị ta sẽ thẳng tay mà phá bỏ tất cả"
Hải Lâm cười ẩn ý, bóp nắn bờ ngực căng tròn trước mặt: “Vậy thì càng tốt, tôi chính là muốn hủy hoại Kiều Chính Hạo, em chỉ cần làm Mạc Nhược Vũ hiểu lầm là được"
Nói rồi Hải Lâm liền ngậm lấy ngực Hạ Liên, đẩy cô nằm dài ra tận hưởng cuộc vui. Hạ Liên phát ra âm thanh hưởng thụ, nét mặt thoáng lên tia lạnh lùng dành cho Hải Lâm.
Nếu không phải Hải Lâm cứu cô và gia đình cô khỏi bọn cho vay nặng lãi, cô đã không phải theo anh ta, sau đó là động lòng rồi cam chịu bị anh ta xem như một món đồ chơi mà điều khiển.
Buổi sáng hôm sau, vợ chồng Kỳ Ngọc đã về, Bánh Bao đang ngủ say bị Kỳ Ngọc ôm hôn tới tấp. Mạc Nhược Vũ âm thầm thở phào, may mà Kiều Chính Hạo đã đi làm từ sớm mới không bị bắt gặp.
"Làm phiền cậu rồi" Kỳ Ngọc áy náy nói, không quên mang đặc sản ở quê lên trả ơn Mạc Nhược Vũ.
Trần Minh bế Bánh Bao đang ngủ về trước, Kỳ Ngọc nán lại một chút, tò mò hỏi: “Cậu với Hải Lâm thế nào rồi?"
Mạc Nhược Vũ cứng nhắc gượng cười: “Bình thường"
"Cậu còn chờ gì nữa mà không tiến tới?" Kỳ Ngọc bức xúc thúc giục.
"Mình tạm thời chưa nghĩ đến"
"Thật là..." Kỳ Ngọc thở dài chán nản thay, ra đến cửa vẫn luôn miệng nhắc nhở: “Đừng có lưỡng lự rồi lỡ mất một người tốt"
Mạc Nhược Vũ cười cho qua, chuyện tình cảm không thể một hai câu đã có thể quyết định cả chặng đường dài phía trước, huống chi nhờ Kiều Chính Hạo mà cô trở nên mất niềm tin với hôn nhân.
Đến công ty, khắp nơi đều đồn ầm việc Kiều Chính Hạo đang qua lại một cô người mẫu trên mạng nào đó, Mạc Nhược Vũ chính tai nghe nhân viên bàn tán với nhau. Bất lực và hụt hẫng là cảm giác của Mạc Nhược Vũ khi biết được chuyện này.
Ngang văn phòng của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ không nhịn được mà vào trong, Kiều Chính Hạo xem điện thoại rồi cười ngẩn ngơ một mình, nụ cười ngọt ngào khiến trái tim Mạc Nhược Vũ đau đớn.
Lấy lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, Mạc Nhược Vũ lên tiếng: “Vợ chồng Kỳ Ngọc về rồi, vừa đón Bánh Bao lúc nãy"
Lúc này Kiều Chính Hạo mới ngẩng đầu lên, ngón tay nhấn vào nút khóa màn hình điện thoại, thái độ nghiêm chỉnh: “Ờ, được"
"Tôi về phòng làm việc trước"
Mạc Nhược Vũ vừa quay lưng cất bước, phía sau truyền đến tiếng Kiều Chính Hạo: “Tạm thời tôi sẽ về nhà bố mẹ"
"Được" Mạc Nhược Vũ mở cửa đi thẳng không một lần ngoái đầu, Kiều Chính Hạo như thế có phải đang gián tiếp thừa nhận có quan hệ với cô gái trên mạng kia?
Đợi Mạc Nhược Vũ đi khỏi, Kiều Chính Hạo tiếp tục mở điện thoại lên ngắm nhìn bức ảnh mà cô và Bánh Bao chụp gửi cho anh.
Buổi trưa Kiều Chính Hạo cũng không sang ăn cơm cùng Mạc Nhược Vũ, cô thật sự không hiểu nổi anh đang làm gì, lòng dạ sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy? Cô sai rồi, Kiều Chính Hạo làm gì có tình cảm với cô để mà thay đổi.
Họp cuối tháng, Mạc Nhược Vũ đang chăm chú nghe đại diện các bộ phận báo cáo, điện thoại trước mặt bỗng run lên, cô mở lên xem, chưa kịp thấy tên thì nội dung tin nhắn đã đập vào mắt.
Không đến hai giây, Mạc Nhược Vũ bối rối, tay chân luống cuống tắt mà hình nhét dưới gầm bàn, còn chưa hoàn hồn thì nhìn sang Kiều Chính Hạo ngồi phía đối diện đang nhếch môi cười nhìn trên bảng chiếu. Cô ước mình có thể đọc được suy nghĩ của Kiều Chính Hạo, gần cả ngày nay không sang gặp cô, lại đợi lúc họp có mặt cấp trên cấp dưới thì anh lại gửi ảnh nóng của anh cho cô xem.
Mạc Nhược Vũ khổ tâm bóp ấn đường trấn tĩnh bản thân, cứ bị Kiều Chính Hạo quật qua quật lại thế này e là cô không chịu đựng được, con người anh đúng là mâu thuẫn, lúc nóng lúc lạnh khó mà lường.