Chiều thứ bảy tan làm Kiều Chính Hạo ghé qua đón Mạc Nhược Vũ, sẵn tiện lấy luôn áo vest, quần áo khác đều để lại.
Đến khách sạn của Kiều gia, cũng là nơi tổ chức hôn lễ của Kiều Kiến Bang, Mạc Nhược Vũ theo Kiều Chính Hạo lên tầng cao nhất, vào phòng riêng của anh ở đây. Căn phòng được tách riêng phòng khách riêng và phòng ngủ riêng, được thiết kế theo phong cách châu Âu.
Đồ đạc đều đã được chuẩn bị sẵn trong phòng, Mạc Nhược Vũ tắm xong mặc áo choàng, để nhân viên trang điểm làm tóc. Sau một tiếng cũng hoàn thành, ngay khi nhân viên rời đi, cô quay đầu tìm kiếm Kiều Chính Hạo.
Anh mặc vest đen, nếu hôm nay Kiều Kiến Bang không phải nhân vật chính thì Kiều Chính Hạo chắc chắn đã mặc vest trắng. Anh đứng trước gương sửa lại mái tóc đã vuốt keo, vừa lịch lãm lại vừa quyến rũ.
Ánh mắt Kiều Chính Hạo chợt chuyển sang Mạc Nhược Vũ đang say sưa ngắm anh, cô bối rối đảo mắt tránh né. Kiều Chính Hạo đến gần giường cầm chiếc váy dài màu xám lên bước đến chỗ Mạc Nhược Vũ ở bàn trang điểm.
Ngón tay thon dài lướt ngang eo Mạc Nhược Vũ, sợi dây buột liền rời ra, Kiều Chính Hạo kéo áo choàng ra khỏi người cô chỉ còn lại đồ lót trên người, anh giúp cô mặc váy, kéo dây khóa ở dọc sống lưng.
Trầm tĩnh ngắm nhìn cô gái trước mặt, khóe môi Kiều Chính Hạo khẽ cong nhẹ, lâu lắm rồi mới nhìn thấy Mạc Nhược Vũ ăn diện như thế này.
Kiều Chính Hạo lấy trong túi quần ra một sợi cà vạt màu đỏ đô đưa cho Mạc Nhược Vũ, cô không cần hỏi tự động cầm lấy. Kiều Chính Hạo hơi cúi người xuống, khoảng cách hai gương mặt thu ngắn lại gần trong gang tấc, Mạc Nhược Vũ hít sâu giúp anh thắt cà vạt, đây là lần thứ hai trong gần hai năm qua mới thấy anh nghiêm chỉnh như vậy.
Lần đầu là hôn lễ của anh và cô, và lần này là hôn lễ của anh họ anh.
Xong xuôi, Kiều Chính Hạo lấy kẹp cài trong túi quần còn lại kẹp vào cà vạt, Mạc Nhược Vũ bất giác mỉm cười, hóa ra anh làm gì cũng có ý đồ.
Bảy giờ tối lễ bắt đầu, không gian ngập trong màu tím lãng mạn, khách mời không quá nhiều, chủ yếu là người thân thiết. Mạc Nhược Vũ chăm chú nhìn cô dâu chú rể trên khán đài, từng cử chỉ Kiều Kiến Bang dành cho cô dâu mới đều dịu dàng nâng niu từng chút một.
Khác hẳn với Mạc Nhược Vũ lúc trước, vì là cháu dâu được cưới đầu tiên nên cô đã phải chịu rất nhiều áp lực trước sự dòm ngó và đánh giá của nhiều người, may mà cô đã đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Kiều Dương ghé sát tai Mạc Nhược Vũ thì thầm: “Đừng khóc"
Mạc Nhược Vũ bật cười, nước mắt của cô dành cho hôn nhân đã cạn từ lâu.
Đang cười, Kiều Dương bị Kiều Chính Hạo lườm như muốn giết người, anh vội vàng ngậm miệng ngồi yên. Ngày trước chính Kiều Dương là người làm mai Mạc Nhược Vũ cho Kiều Chính Hạo, kết quả bị Kiều Chính Hạo ghen ngược lại.
"Chị dâu cả có thai rồi" Kiều Dương nói rồi bỗng quay sang Kiều Lục Nghị lạnh lùng từ đầu đến cuối: “Anh, khi nào tới anh?"
"Bận" Kiều Lục Nghị một chữ thay cho câu trả lời, thái độ từ đầu đến cuối đều một màu lạnh tanh.
Đột nhiên Kiều Dương nhắc đến chuyện chị dâu cả có thai, Mạc Nhược Vũ lo lắng nhìn Kiều Chính Hạo, sợ anh sẽ tủi thân, cô thẳng thừng nói với Kiều Dương, sẵn tiện nói đỡ cho cả Kiều Chính Hạo và Kiều Lục Nghị: “Mọi thứ cứ để tự nhiên diễn ra, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được, không có cái này sẽ có cái khác"
Môi Kiều Chính Hạo lén lút cong lên cao, Kiều Dương cười ngại ngùng vội gật đầu: “Phải, đúng vậy"
Ngồi một lát, sắc mặt Kiều Chính Hạo không được tốt, Mạc Nhược Vũ là người đầu tiên phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh có sao không?"
Ánh mắt Kiều Chính Hạo có chút đờ đẫn, anh lắc đầu: “Không sao"
Mạc Nhược Vũ không yên tâm giơ tay lên sờ mặt Kiều Chính Hạo, đang yên đang lành bỗng nhiên phát sốt, ngồi trong nơi lạnh lâu cũng không tốt, Mạc Nhược Vũ không chút nghĩ ngợi xin phép ông và người lớn đưa anh về trước.
Ra đến cửa, Kiều Chính Hạo tựa lưng vào tường, mệt mỏi lên tiếng: “Lên phòng nghỉ một lát"
Vào trong thang máy, vừa bấm số xong Kiều Chính Hạo ôm lấy Mạc Nhược Vũ, khom người để đặt cằm lên vai cô. Mạc Nhược Vũ sau vài giây lưỡng lự cũng vòng hai tay ôm lấy người anh.
"Ting" một tiếng, Mạc Nhược Vũ dìu Kiều Chính Hạo về hướng phòng anh, lấy thẻ trong túi anh quẹt mở cửa.
Để Kiều Chính Hạo nằm trên giường, Mạc Nhược Vũ cởi giày giúp anh, cô cũng đổi giày cao gót thành dép lê trong phòng, nhanh chóng lấy khăn lông đi nhúng nước nóng.
Ngồi lên bên cạnh Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ gấp khăn hai lần làm đôi đặt lên trán anh, tiếp đó tháo cà vạt, áo vest và nút áo sơ mi trên cùng cho anh thoải mái, cuối cùng kéo chăn lên người anh đắp lại.
Mạc Nhược Vũ nhất thời rối bời, cô đứng lên lấy đồ tẩy trang. Lát sau quay lại thấy Kiều Chính Hạo đã ngủ, cô lại đem khăn đang đắp trên trán anh làm nóng lại.
Mải mê chăm sóc Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ vừa đặt khăn lên trán anh lần nữa thì eo bỗng dưng bị ôm lấy, lật ngược cô nằm xuống giường, Kiều Chính Hạo thư thả vứt khăn, nở nụ cười vừa lưu manh vừa tức giận.
"Mạc Nhược Vũ, đêm nay em chết chắc rồi"
Mạc Nhược Vũ còn chưa kịp định hình, Kiều Chính Hạo đã tấn công môi cô, bàn tay nhanh lẹ vòng dưới lưng kéo một phát, giật mạnh váy liền bay ra khỏi cơ thể Mạc Nhược Vũ, tiếp theo sau là bộ đồ lót.
Đến khi Kiều Chính Hạo rút cạn oxi trong phổi thì Mạc Nhược Vũ mới tỉnh táo lại đẩy anh ra.
Kiều Chính Hạo cởi sạch quần áo trên người trong chớp mắt, giữ chặt hai tay Mạc Nhược Vũ trên đỉnh đầu khống chế, ngang nhiên độc chiếm lấy cô.