"Nhược Vũ, chẳng phải em từng rất yêu anh sao? Chúng ta bỏ lại quá khứ bắt đầu lại được không?" Hải Lâm biết trước kết quả vẫn cứng đầu hỏi.
"Hải Lâm, mơ anh cũng đừng nghĩ tới, tôi không muốn ở bên cạnh một người không xem trọng tôi" Mạc Nhược Vũ giận dữ quát lớn.
"Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo cũng không xem trọng em, kết hôn rồi anh ta ngoại tình hết người này đến người khác" Hải Lâm cau có cãi lại, giọng vẫn giữ ở mức trung bình.
"Chuyện gia đình tôi không cần anh quản, ít ra anh ta không sau lưng tôi quan hệ bất chính với cô gái khác như anh"
"Nhược Vũ, anh sai rồi, em cho anh một cơ hội, anh thề sẽ không bao giờ tái phạm"
Mạc Nhược Vũ cười lạnh: “Cơ hội? Xin lỗi, tôi không còn yêu anh"
Hải Lâm khép mắt lại, bàn tay nắm cổ tay Mạc Nhược Vũ siết chặt như muốn bẻ anh ta gật gù với gương mặt đầy phẫn nộ: “Được, chúng ta không thể ở bên nhau, em với Kiều Chính Hạo cũng đừng hòng"
Dứt lời, Hải Lâm cúi xuống hôn cổ Mạc Nhược Vũ, chiếc váy cao kín đáo thêm sự vẫy vùng kịch liệt khiến Hải Lâm hành động khó khăn.
Nước mắt Mạc Nhược Vũ tràn khỏi khóe mi, Hải Lâm không tài nào cởi được váy của Mạc Nhược Vũ, mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa. Đừng nói là Hải Lâm, ngay cả Mạc Nhược Vũ cũng không biết được dây kéo của váy ở đâu bởi trước đó là Kiều Chính Hạo tự chọn tự mặc giúp cô.
"Buông ra..." Mạc Nhược Vũ lăn người qua lại phản kháng, vung chân đá lớp váy dày tung loạn xạ, kích động hét lớn: “Buông ra... Chính Hạo!!!"
ĐÙNG!!!
Hai mắt Hải Lâm trợn tròn, theo đà ngã về phía trước, gần đổ lên người Mạc Nhược Vũ thì bị một bàn tay kéo ngược vứt xuống sàn nhà, Hải Lâm kinh hãi nhìn Kiều Chính Hạo thong thả cầm súng ngắn nhìn anh ta bằng biểu cảm lạnh lẽo.
Máu ở bả vai phía sau thấm đẫm áo Hải Lâm, cái cong môi nguy hiểm của Kiều Chính Hạo khiến anh ta run lẩy bẩy.
Dáng vẻ uy phong của Kiều Chính Hạo lúc này khác hẳn với con người mà Mạc Nhược Vũ thấy trước đây, anh lúc này không chỉ đơn giản là lạnh lùng cao ngạo, trạng thái lại bình thản như đoán trước được hết mọi chuyện.
Trong tầm mắt hiện ra hình dáng ngạo nghễ của Hạ Liên, Hải Lâm kinh ngạc nhìn người mình tin tưởng về phe Kiều Chính Hạo.
"Hải Lâm, kẻ ngu ngốc như anh, mãi mãi vẫn là như vậy" Hạ Liên uất hận nhìn Hải Lâm chằm chằm: “Uổng công tôi đã yêu một tên khốn như anh"
ĐÙNG!!!
Phát súng thứ hai nổ ra từ tay Hạ Liên, trúng ngay ngực trái Hải Lâm, anh ta lập tức đổ gục.
Kiều Chính Hạo cởi áo vest ngoài đắp lên người Mạc Nhược Vũ, bế cô ra ngoài, dặn dò đàn em dẫn đến: “Xử lý cho sạch sẽ"
Tận mắt nhìn Hải Lâm bị bắn, Mạc Nhược Vũ sợ hãi chết sững, lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy cảnh này ngay trước mắt mình, do quá sốc mà cô ngất đi trong lòng Kiều Chính Hạo.
Môi Kiều Chính Hạo nhếch lên thỏa mãn, cái gai chướng mắt cuối cùng cũng đã dẹp gọn, từ giờ sẽ không còn ai cản lối.
Hạ Liên nhìn Hải Lâm máu me lênh láng, lòng tuy có đau đớn nhưng lại nhẹ nhàng thanh thản, gánh nặng bao lâu nay đã được trút bỏ, bản thân cô và gia đình đều đã được bình an.
Mi tâm khẽ cử động, Mạc Nhược Vũ hé mắt mơ màng, gương mặt ngủ say của Kiều Chính Hạo hiện rõ trước mắt cô.
Trước đó Kiều Chính Hạo đã nổ súng bắn người, bây giờ có thể ngủ ngon giấc như không có chuyện gì, sao lại có thể dễ dàng như vậy?
Mạc Nhược Vũ nhấc tay Kiều Chính Hạo đang gác trên eo cô ra khỏi, anh bất ngờ tỉnh dậy ôm siết kéo sát người cô vào anh, giọng anh trầm trầm bất mãn: “Đi đâu?"
Im lặng một lúc, Mạc Nhược Vũ thẫn thờ lên tiếng: “Tôi hỏi anh, mọi chuyện đều do anh sắp đặt đúng không?"
"Đúng vậy, thì sao?" Kiều Chính Hạo trả lời một cách dứt khoát, không hề lưỡng lự.
"Sao anh lại làm như vậy? Nhất thiết phải lấy đi mạng người?"
Bàn tay trên cơ thể Mạc Nhược Vũ siết chặt, Kiều Chính Hạo gằn thấp giọng: “Em lo cho hắn ta?"
Tiếng thở dài bất lựa vang lên trong không khí tĩnh mịch, Mạc Nhược Vũ đau đầu không muốn giải thích: “Kiều Chính Hạo, anh hết lần này đến lần khác nghi ngờ tôi gian díu với người đàn ông khác, anh giữ tôi bên cạnh để làm gì?"
Tay Kiều Chính Hạo bỗng rút về, luồn dưới lớp vải sơ mi mỏng tang trên người Mạc Nhược Vũ, vuốt dọc từ bụng dưới lên trên, nhướng mặt kề sát môi cô thì thào: “Dù em muốn hay không muốn, em vẫn phải chấp nhận tất cả mọi việc tôi đặt ra. Vẫn còn... ai dám bén mảng đến gần em, tôi nhất định cho hắn nếm mùi thảm bại"
Mạc Nhược Vũ giữ tay Kiều Chính Hạo đang sờ nắn ở ngực mình, cô cười nhạt trong màn đêm tối: “Kiều Chính Hạo, tôi bắt đầu ghê sợ anh rồi, hãy để cho tôi sống một cuộc sống đúng nghĩa"
"Mạc Nhược Vũ, em sống là người của tôi, em chết là hồn ma của tôi, vĩnh viễn không còn cơ hội cho em thoát khỏi tôi" Lời nói Kiều Chính Hạo nhẹ nhàng nhưng mang theo lời cảnh cáo rùng rợn.
Cảm giác thế giới dường như sụp đổ, lúc không có Kiều Chính Hạo bên cạnh Mạc Nhược Vũ lại nghĩ đến anh, khi ở cùng một chỗ cô lại ước có thể rời xa anh vĩnh viễn, mặt trái của Kiều gia đã dần được Kiều Chính Hạo hé lộ ra.