• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn gương mặt khổ sở của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo bật cười khổ, nghiêm túc nói sự thật đã luôn che giấu: “Anh biết, nó là con anh”



“Sao anh biết?”



Kiều Chính Hạo cảnh giác nhìn Mạc Nhược Vũ, khẽ thở dài nặng nề: “Về nhà nói”



Mạc Nhược Vũ nôn nóng bao nhiêu Kiều Chính Hạo lại tỏ ra bình thản bấy nhiêu, nhưng ít ra chính miệng anh đã thừa nhận đứa bé trong bụng cô là con anh, chứng tỏ...



Khi đến nơi Mạc Nhược Vũ ở để thu dọn đồ, Kiều Chính Hạo muốn ngất ngay tại chỗ, khách sạn cô ở chỉ ở ngay đầu hẻm vào nhà, làm anh trước đó lo đi tìm ở chỗ xa nên mãi chẳng tìm ra được.



Về đến nhà, vừa vào phòng ngủ cất đồ, Mạc Nhược Vũ nóng lòng bám theo sau Kiều Chính Hạo hỏi cho bằng được: “Rốt cuộc sao anh biết là con anh? Chẳng phải anh nói qua Tết mới điều trị hay sao?”



Kiều Chính Hạo dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Mạc Nhược Vũ, tay lấy quần áo cô treo vào tủ quần áo, điềm thản hỏi: “Nó có phải con anh hay không chẳng lẽ em không biết?”



“Em không phản bội anh, nhưng chẳng phải anh... thì làm sao có được?” Mạc Nhược Vũ ức chế mếu máo khóc trong oan ức.



Kiều Chính Hạo nắm tay Mạc Nhược Vũ dẫn cô đến sofa ngồi xuống, anh ngồi chổm trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Em có nhớ đã từng hứa với anh dù kết quả ra sao vẫn chấp nhận anh?”



Mạc Nhược Vũ vội vàng gật đầu khẳng định.



Kiều Chính Hạo nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhược Vũ, hít sâu một hơi lấy can đảm tiết lộ bí mật: “Trước khi kiểm tra sức khỏe trước kết hôn, anh đã thắt ống, hôm đó chúng ta bàn chuyện có con, anh đã đi nối lại, một tháng không làm gì là để hồi phục, sau đó...”



Còn chưa nói xong Kiều Chính Hạo lập tức bị Mạc Nhược Vũ đá vào ngực ngã ngửa ra sau. Anh đau đớn ôm ngực chồm dậy, bắt gặp gương mặt giận dữ của cô liền ngửi được mùi nguy hiểm, vội ôm chân cô cầu xin: “Công chúa nhỏ, anh sai rồi, em đừng kích động, sẽ nguy hiểm cho con lắm”



“Kiều Chính Hạo, anh hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi, anh vui lắm sao?” Mạc Nhược Vũ thở dốc, không có sức để quát.



“Anh sai rồi, anh thề đây là lần cuối cùng” Kiều Chính Hạo ôm chặt lấy chân Mạc Nhược Vũ nài nỉ, dáng vẻ vô cùng khốn đốn.



Mạc Nhược Vũ không còn hơi sức nổi giận, cô chỉ tức Kiều Chính Hạo lại trẻ con làm ra những chuyện như vậy, cô cũng đã đoán được ý đồ của anh muốn thử lòng cô, hại cô còn nghi ngờ chính bản thân làm chuyện có lỗi với anh mà không biết.



Nhớ đến những chuyện phải chịu vì Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ vừa ấm ức vừa tủi thân mà bật khóc.



Kiều Chính Hạo không ngờ chuyện ngày đó anh nghĩ đơn giản nhưng lại trở nên nghiêm trọng ở hiện tại. Anh áy náy ôm Mạc Nhược Vũ vào lòng dỗ dành, những trò đùa hay kế hoạch cũng đã đến lúc phải dừng lại.



Hôm sau Kiều Chính Hạo cùng Mạc Nhược Vũ đến bệnh viện kiểm tra, lúc siêu âm bác sĩ vừa chỉ tay lên màn hình siêu âm vừa nói: “Là sinh đôi”



Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ kinh ngạc nhìn nhau, anh vừa bất ngờ vừa vui mừng. Tuy là tin tốt nhưng Kiều Chính Hạo không vội thông báo với người lớn để tránh tạo áp lực lên Mạc Nhược Vũ, đợi mọi thứ ổn định sẽ báo sau.



Mười bốn tháng hai, Hạ Du sinh con trai đầu lòng, đại gia đình vui mừng vào viện thăm cháu. Kiều Chính Hạo nhìn cháu trai nằm trong nôi, anh liền biết con anh sau này sẽ như thế nào.



Kiều lão gia ngắm cháu cố xong liền cảm thán: “Rất giống Kiến Bang lúc nhỏ, y như một khuôn đúc ra”



Nghe ông nội nói Mạc Nhược Vũ liền nhìn qua Kiều Chính Hạo, biểu cảm anh như chột dạ, cô lập tức nảy sinh cảm giác sau này sinh con ra sẽ chỉ giống mỗi anh, công tình mang nặng đẻ đau con lại không giống mình thì có khác gì đẻ thuê.



Từ bệnh viện trở về nhà, Mạc Nhược Vũ cười cười ẩn ý, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ông xã, anh nói sau này con chúng ta sinh ra sẽ giống ai?”



Khẩu hình miệng Kiều Chính Hạo định nói “Anh” nhưng may là kịp chuyển sang: “Cả hai chúng ta”



“Vậy nếu con giống anh hết thì sao?”



Nghe giọng điệu như tra xét của Mạc Nhược Vũ khiến Kiều Chính Hạo đổ mồ hôi lạnh, anh cười gượng đáp đầy cẩn trọng: “Vậy đợi con lớn lên rồi hỏi nó sao không chịu giống em”



Mạc Nhược Vũ vừa siết tay hình nắm đấm thì Kiều Chính Hạo đã vội ôm đầu chuẩn bị đón cái đánh của cô như một phản xạ có điều kiện. Sau khi Mạc Nhược Vũ mang thai tính tình liền thay đổi, không khóc thì đánh, Kiều Chính Hạo vì lo cô bị stress nên chịu đựng để cô trút giận lâu dần thành thói quen.



Mạc Nhược Vũ hít sâu một hơi nhịn lại không đánh Kiều Chính Hạo, thật ra trước đây cô từng nghe mẹ chồng than thở sinh hai đứa con trai lại chẳng giống bà một chút nào, nghĩ kỹ điều đó vẫn không quá khó chấp nhận, gen đàn ông Kiều gia tốt như vậy, nếu Mạc Nhược Vũ sinh con trai cũng sẽ xuất sắc như Kiều Chính Hạo.



Nhưng tại sao con cô cực khổ mang nặng đẻ đau rồi lại sinh ra hai đứa con chỉ giống Kiều Chính Hạo? Anh chỉ sung sướng bản thân rồi được hai đứa con giống anh, điều này chẳng phải không công bằng sao?



Liếc mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Chính Hạo bên cạnh, Mạc Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy chướng mắt, không một dự báo trước lập tức đánh anh một cái thật mạnh trút giận.



Kiều Chính Hạo ngồi trên sàn ôm bên vai bị đánh, khổ tâm ngả người về trước lên ghế bên cạnh chân Mạc Nhược Vũ.



Cho dù hiện tại bị đối xử phũ phàng nhưng Kiều Chính Hạo không hề cảm thấy buồn hay tức, bởi đây đều là kết quả mà anh gây ra, trước đây đối xử tệ ức hiếp Mạc Nhược Vũ khiến cô thường xuyên buồn, nay chỉ là có báo trả báo.



Mỗi đêm nằm xuống, ngắm nhìn cô gái mình yêu say giấc bên cạnh, Kiều Chính Hạo lại có cảm giác của một người đàn ông thành công. Khi mới biết mình được làm cha thì cảm xúc rất khác với Kiều Chính Hạo từng nghĩ, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng đến khi biết chắc chắn lại nôn nóng căng thẳng chờ ngày con ra đời.



Kiều Chính Hạo đặt lên trán Mạc Nhược Vũ đang ngủ một nụ hôn, trải qua nhiêu thăng trầm chia xa, cô gái mười tám tuổi anh từng để ý năm đó lại trở thành vợ của anh và mẹ của con anh ở hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK