.--.- - -.--..- -.. -....-.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Khương Tiêu đã chủ động liên hệ trước với đối phương và nhận về một số bản thiết kế cũng như ảnh mẫu. Anh rất hài lòng.
Lần này, họ gặp mặt để anh chốt yêu cầu của mình, tiện thể cọc tiền.
Anh chưa nói với Phó Nhược Ngôn chuyện này. Một là vì chưa lấy được nhẫn, hai là việc cầu hôn luôn cần yếu tố bất ngờ. Mặc dù anh và Phó Nhược Ngôn không thể kết hôn trong nước nhưng vẫn nên có mặt hình thức.
Khương Tiêu lựa chọn giấu để tạo niềm vui bất ngờ cho Phó Nhược Ngôn.
Anh cũng từng nhận nhẫn rồi, nhưng ấy là nhẫn bà ngoại Phó Nhược Ngôn tặng, coi như món quà của người lớn. Hiện giờ tự tay chuẩn bị, món quà mang ý nghĩa khác hẳn.
Có lẽ đính hôn xong thì hai người sẽ sống bên nhau thật yên vui.
Khương Tiêu là một người rất dễ chiều. Anh không có yêu cầu rắc rối nào. Chi tiết trên cặp nhẫn nam khá đơn giản. Tuy nhiên, vì anh đưa rất nhiều tiền, nhà thiết kế cũng đặt ra yêu cầu với sản phẩm của mình nên đã hỏi kỹ lưỡng một lượt.
Hỏi xong, cô ấy nói với anh: "Thật tình cờ, tôi mới đặt mua một lô kim cương có đường cắt rất gọn và độ tinh khiết cao, đẹp lắm, hiếm nữa. Có điều phải đợi một thời gian mới nhập vào trong nước được. Tôi sẽ giữ lại mấy viên xịn nhất cho anh. Anh yên tâm, thành phẩm cuối cùng sẽ không khiến anh thất vọng."
Nhà thiết kế trẻ tuổi từng thiết kế rất nhiều cặp nhẫn cưới. Vậy nhưng hôm nay gặp Khương Tiêu, cô ấy vẫn thấy hâm mộ. Đây là một người đàn ông thành công và dịu dàng. Anh ấy trẻ trung đẹp trai, quan trọng hơn là khi nhắc đến nhẫn cưới, cảm giác mong chờ khó kìm nén xuất hiện rất rõ ở anh.
"Chúc mừng anh, chúc mừng cả người yêu của anh." Cô nói: "Chắc chắn hai người sẽ thật hạnh phúc."
Khương Tiêu gật đầu: "Cảm ơn cô."
Nói xong, tâm trạng anh cũng khá tốt.
Hai người họ hẹn nhau tại quán cà phê. Do đã trao đổi rõ ràng từ trước nên Khương Tiêu không dong dài gì, đưa ra quyết định cực nhanh, chi tiền còn sảng khoái hơn. Bọn họ chỉ ngồi với nhau khoảng mười mấy phút. Sau đó, nhà thiết kế đứng dậy đi về chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
Hôm nay, Khương Tiêu đặc biệt dành ra một buổi chiều cho cuộc gặp này. Anh cũng không về Lệ Thị vội.
Món bánh Tiramisu của quán cà phê này cực kỳ nổi tiếng. Chủ quán đã cất công học hành suốt mười năm. Đời trước Khương Tiêu từng muốn tự làm, tuy nhiên thử kiểu gì cũng không phục chế được đúng hương vị.
Ban nãy nhà thiết kế ở đây, anh chỉ gọi tách cà phê. Đến lúc đối phương đi rồi, anh mới cầm menu lên lần nữa, gọi món bánh Tiramisu yêu thích mà đã lâu rồi mình chưa được ăn.
Hai phần.
Khương Tiêu vẫn là người hảo ngọt. Anh cầm một chiếc thìa nhỏ xúc bánh ăn chầm chậm, mãi tới khi một người ngồi xuống đối diện anh.
"Chào Tiêu Tiêu."
Là Lận Thành Duật.
"Tình cờ quá." Y nói tiếp: "Lâu rồi không gặp anh."
Khương Tiêu thoáng ngừng lại, cảm giác thèm ăn lập tức vơi bớt hẳn. Anh đặt chiếc thìa sang một bên, hơi dựa lên lưng ghế, nhìn thoáng qua Lận Thành Duật: "Cậu có chuyện gì sao?"
Anh không tin đây là sự trùng hợp.
Đúng vậy, Lận Thành Duật đã ngắm anh một lát. Y cũng biết hôm nay Khương Tiêu đến gặp ai.
Lẽ ra y không nên tới, được trộm ngắm Khương Tiêu thôi đã tốt lắm rồi. Song,người kia đặc biệt quá. Đó là nhà thiết kế trang sức, hay nói là nhà thiết kế nhẫn cưới nổi tiếng ở Liễu Giang.
Khỏi phải nghĩ cũng biết Khương Tiêu tìm cô ấy để đặt nhẫn đính hôn.
Lận Thành Duật không có thời gian chuẩn bị. Y cũng biết Khương Tiêu chẳng hề kiên nhẫn với mình, đành phải đi thẳng vào vấn đề.
"Phó Nhược Ngôn của bây giờ không hợp với anh, Tiêu Tiêu à." Lận Thành Duật gần như nghiến răng nói những lời này: "Anh ở bên anh ta đã thiệt thòi lắm rồi, em sợ sau này anh..."
Khương Tiêu liếc y, trong ánh mắt chứa đựng đôi phần chế giễu: "Ai hợp với tôi... không đến lượt cậu phán."
Lận Thành Duật không có tư cách và lập trường nói với anh những chuyện này. Những việc cậu ta làm được thua kém Phó Nhược Ngôn nhiều.
Khương Tiêu không muốn nói thêm gì, cũng không muốn ở một chỗ với Lận Thành Duật. Anh đứng dậy định rời đi. Nào ngờ Lận Thành Duật bỗng kéo anh lại.
"Em không có tư cách nói những điều này... nhưng Tiêu Tiêu ơi, em thật lòng... lo lắng cho anh." Y chạm vào cổ tay Khương Tiêu, ngón tay cũng run lên mất kiểm soát: "Em biết... biết mình không thể ở bên anh. Tuy vậy... người đó cũng không thể là Phó Nhược Ngôn được."
Dẫu không có được Khương Tiêu, y vẫn mong người sánh bước cùng anh sẽ là một người xứng đáng, biết quý trọng Khương Tiêu, chứ không phải Phó Nhược Ngôn được voi đòi tiên bây giờ.
Sớm muộn gì cũng có ngày con người với tâm tư phức tạp ấy sẽ làm tổn thương anh.
Liệu giờ đã muộn rồi chăng?
Khương Tiêu tự đi đặt nhẫn cho Phó Nhược Ngôn.
Là nhẫn cưới đó.
Lận Thành Duật từng không cần nó, lúc này đây lại chỉ có thể ngóng trông hoài chẳng được. Y đã không còn mong mỏi thứ đó sẽ đến tay mình. Song, y cũng không muốn tình hình thành ra như bây giờ. Dù biết mình ngăn cản phí công, y vẫn muốn nói ra.
"Tiêu Tiêu ơi, em thật sự... chỉ mong anh được vui vẻ, anh đừng để mình bị uất ức, thật đó..."
Rõ ràng Khương Tiêu chẳng hề nghe lọt tai: "Bỏ tay ra."
Anh vận chút sức, Lận Thành Duật lập tức thả lỏng. Sức nắm tay Khương Tiêu của y rất nhẹ, tựa hồ không đủ tự tin giữ chặt anh.
Khương Tiêu định đi nhưng Lận Thành Duật nhanh chóng đứng dậy trước.
"... Em đi đây, anh ở lại đi." Y kéo Khương Tiêu ngồi về chỗ cũ: "Em xin lỗi, vốn hôm nay là em tới quấy rầy, em sẽ đi ngay."
Y đã nói hết những gì cần nói. Thực ra lúc đến đây, trong đầu y chật ních một đống lời muốn nói. Tuy nhiên, thấy điệu bộ sẽ rời khỏi bất cứ lúc nào của Khương Tiêu, y không phải nói nhiều nữa.
Khương Tiêu gọi hai phần Tiramisu nhưng chưa ăn được mấy. Hôm nay anh có vẻ rất vui, ăn chút bánh ngọt mà còn bất cẩn để vương lên khóe miệng. Lận Thành Duật thấy vậy, muốn lau giúp anh, nhưng bàn tay nâng lên sắp chạm tới mặt Khương Tiêu thì lại vô cùng xấu hổ rụt về.
... Thôi. Bây giờ y thực sự không có tư cách gì mà.
Y cười khổ một tiếng, lại không kìm được nhìn sang Khương Tiêu. Vốn cho rằng mình đã quen rồi, vậy mà tâm trạng ghen tị xen lẫn hối hận và đau đớn này vẫn đeo bám y dai dẳng.
Sau khi Lận Thành Duật đi, Khương Tiêu ngồi tại đó thở dài, tâm trạng hơi phức tạp.
Đây là thời gian làm việc buổi chiều, quán cà phê này khá vắng khách. Anh chống má, nghĩ về một số chuyện vu vơ, một lần nữa cầm thìa lên, ăn hết hai phần Tiramisu kia.
Anh đặt nhẫn vì xúc động nhất thời. Khương Tiêu cũng không rõ xúc động ấy là gì. Dường như anh đang mượn nó để tìm một đường lui cho mình, tiếp tục duy trì mối tình hiện tại.
Nhưng rốt cuộc có hợp thật không đây...?
Mấy câu Lận Thành Duật nói khiến Khương Tiêu không dám khẳng định.
Không phải do y gây ảnh hưởng đến anh. Thay vào đó, nó giống như việc thứ mình che giấu bị người ta vạch trần.
Buổi tối về nhà, Khương Tiêu có dáng vẻ đang đi vào cõi thần tiên. Vừa mở cửa, anh đã thấy Phó Nhược Ngôn đứng đó, bị dọa giật bắn người.
"Em đi đâu vậy?" Hắn nhìn Khương Tiêu, nở nụ cười: "Sao muộn thế này mới về?"
Mình phải giấu anh ấy chuyện đính hôn đã. Khương Tiêu ngẫm nghĩ, đáp: "Em đến Liễu Giang, bận chút chuyện ở công trường."
Phó Nhược Ngôn nghe câu trả lời này thì nụ cười càng thêm nở rộ, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ thấy quai quái, tựa hồ bên trong chứa đựng ý nghĩa sâu xa nào đó.
"Mệt mỏi cả ngày rồi. Tiêu Tiêu ăn chút gì với anh đi.".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Khương Tiêu ăn hai phần Tiramisu đến no rồi, anh lắc đầu.
"Không ăn đâu, em ăn rồi. Nhược Ngôn cứ ăn đi nhé, em còn có chút chuyện."
Trên đường về, thư ký gửi ít tài liệu cho anh, anh vẫn chưa kịp xem.
Nghiệp vụ của Vô Hạn năm nay khá phức tạp, có rất nhiều vấn đề cần xử lý. Trước đây, Khương Tiêu đã chia ít quyền hạn thực thi công việc cho cấp dưới nên được nhẹ nhõm hơn hẳn, không phải lo liệu quá nhiều thứ nữa.
Thế nhưng lại sắp tới cuối năm rồi. Bọn họ đã lên kế hoạch cho lễ hội mua sắm hàng Tết năm nay từ sớm. Dựa trên nền tảng và thành tựu của hai năm trước, năm nay bọn họ chuẩn bị thực hiện hoạt động thật lớn và đặc biệt. Hầu hết các trách nhiệm chính của Khương Tiêu nằm trên phương diện này, anh không rảnh lo đến những thứ còn lại.
Phó Nhược Ngôn cũng không níu kéo anh, gật đầu đồng ý. Nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng làm việc, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất.
Khương Tiêu nói dối. - Hắn nghĩ.
Khương Tiêu không biết Phó Nhược Ngôn đang nghĩ gì. Anh giấu rất kỹ chuyện nhẫn đính hôn. Phải chờ nhà thiết kế lấy kim cương. Cô ấy cũng chế tạo rất tỉ mỉ nên hơi tốn thời gian.
Khương Tiêu biết thói quen của cô ấy nên không vội. Anh định chờ qua lễ hội mua sắm hàng Tết. Dịp Tết Âm lịch hoặc Tết Nguyên Tiêu sinh nhật mình cũng rất hợp, nhân đôi sự vui vẻ.
Anh chỉ không ngờ rằng chưa đợi đến lúc đó, Phó Nhược Ngôn đã tặng cho anh một bất ngờ lớn -- Ngay trước lễ hội mua sắm hàng Tết, Khương Tiêu bỗng nhận được một phần văn kiện hội đồng thương mại Lệ Thị gửi tới.
Xem nội dung văn kiện thì đúng là một chuyện tốt.
Đây là kế hoạch cất nhắc một số doanh nghiệp trọng điểm của Lệ Thị lên sân khấu, dưới sự dẫn đầu của hội đồng thương mại địa phương và ban ngành chính phủ. Mục đích của kế hoạch là vạch ra con đường phát triển rộng lớn hơn cho những doanh nghiệp có tiềm năng. Các loại điều kiện rất đa dạng, Vô Hạn thế mà lại có mặt trong danh sách.
Tuy nhiên, đây là kế hoạch thời hạn 5 năm, lấy danh nghĩa Lệ Thị ghi Vô Hạn vào.
Điều này không phù hợp với quy hoạch của công ty Khương Tiêu.
Anh vốn định năm sau xây xong tòa nhà văn phòng mới thì sẽ chuyển nghiệp vụ của công ty đến Liễu Giang.
Lệ Thị quả thực là một thành phố rất tiềm năng. Có điều, Khương Tiêu phải xét đến chi phí kinh doanh, sự phát triển trong tương lai và nguyên nhân riêng của mình - anh hiểu Liễu Giang hơn. Sau khi được đi vào sử dụng, khu công nghệ cao kia tiếp tục nghênh đón một trung tâm thử nghiệm thông tin cấp quốc gia và phân hiệu của một trường Đại học nổi tiếng. Các công trình đồng bộ cũng rất hợp với một doanh nghiệp thương mại điện tử như Vô Hạn. Khương Tiêu làm kinh doanh, anh phải suy nghĩ cho lợi ích tổng thể.
Khương Tiêu không muốn gây thù với hội đồng thương mại Lệ Thị vì chuyện chuyển đi. Anh sớm đã trao đổi với cấp tỉnh, bởi chuyển tới chuyển lui thì cũng chẳng ra khỏi phạm vi tỉnh này.
Vô Hạn còn là doanh nghiệp nền tảng mạng, hợp tác với vô số thương hiệu tại Lệ Thị, cũng tốn rất nhiều công sức để nâng đỡ các nhà sản xuất ở Lệ Thị. Hàng loạt công xưởng nhỏ được mảng "Bán trực tiếp của Vô Hạn" đầu tư vẫn đang ở đây và sẽ không chuyển đi đâu.
Sự xuất hiện của văn kiện này hoàn toàn gây bất ngờ. Nếu thực sự đại diện cho Lệ Thị đi hưởng khoản lợi nhuận này thì Khương Tiêu đúng là không phải người. Hơn nữa văn kiện đã được công bố, muốn rời khỏi cũng không dễ.
Anh cho rằng hội đồng thương mại địa phương không muốn anh đi. Dù sao thì một công ty có tiềm năng phát triển rất cao như Vô Hạn sẽ đóng vai trò quan trọng với một khu vực, đồng nghĩa mang đến nhiều lợi ích hơn. Vì vậy, bọn họ muốn dùng mưu giữ anh lại. Tuy nhiên, sau khi liên hệ, bên họ lại tỏ ra rất khó hiểu.
"Vô Hạn chủ động trình văn kiện mà." Đối phương nói: "Chủ tịch Khương à, đây là chuyện tốt người khác muốn cũng không được. Tôi đã tốn nhiều công sức lắm đó."
Khương Tiêu rất đỗi ngạc nhiên, song, anh không thể hiện cảm xúc ra mặt, nói mấy câu chuyển chủ đề rồi không đề cập thêm gì nữa.
Xem ra năm nay anh đã giao ra quá nhiều chuyện rồi. Kế đó, anh gọi mấy giám đốc và phó giám đốc dưới quyền lên làm rõ sự việc, từ đây mới tạm coi là biết rõ ngọn nguồn.
Mấy giám đốc và phó giám đốc cũng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Tuy nhiên, dưới áp lực của Khương Tiêu, một người đã đứng ra gánh trách nhiệm, nói rằng lúc đó không biết rõ ràng. Phía hội đồng thương mại chỉ nói là nâng đỡ cho các doanh nghiệp bình thường, nào ngờ lại thành thế này. Hội đồng thương mại phủ nhận, nói là Vô Hạn chủ động đệ trình. Bọn họ cũng không thể tra ra rốt cuộc đôi bên đã trao đổi kiểu gì, tạo thành hiệu ứng Rashomon*.
*Rashomon: hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Chuyện này đã xảy ra, Khương Tiêu nổi nóng cũng vô ích. Giờ phải nghĩ cách giải quyết, đồng thời không được để ảnh hưởng đến lễ hội mua sắm hàng Tết quan trọng nhất vào cuối năm.
Lỡ dính dáng đến chính quyền và hội đồng thương mại địa phương rồi. Khương Tiêu là dân kinh doanh, không muốn gây thù với bất cứ bên nào. Vì thế, anh phải xử lý khéo léo mới được.
Bên Liễu Giang cũng gọi điện tới hỏi bóng gió, sợ Khương Tiêu lật lọng.
"Phải đến năm 2014, Vô Hạn mới chuyển sang Liễu Giang, tôi đang xây dựng tòa nhà văn phòng rồi." Khương Tiêu nói với giọng lịch sự và bình thản: "Tôi đã nói là ắt sẽ làm, xin mọi người hãy yên tâm. Vô Hạn có quy hoạch của riêng mình."
Dẫu cho bây giờ rối ren đến mấy, bọn họ cũng phải bình tĩnh đối ngoại.
Khương Tiêu cố gắng ổn định chuyện trước mắt, khai trừ những người cần khai trừ, xử lý những ai cần xử lý, an ủi những người cần an ủi. Không thể làm to chuyện trước lễ hội mua sắm hàng Tết, tránh cho mọi người hoảng sợ.
May mà việc này không khẩn cấp. Khương Tiêu vẫn có thời gian xử lý cũng như hòa giải. Trao đổi xong, anh đã thấy được phương án giải quyết.
"Uỷ quyền" là con đường bắt buộc phải đi qua. Dẫu bị ngã sõng soài tại chuyện lần này thì nó cũng nhắc nhở Khương Tiêu kịp thời, rằng đôi khi anh ủy quyền hơi quá tay.
Mọi chuyện đều phải có giới hạn. Xem ra năm nay vì cuộc sống tình cảm của Khương Tiêu không suôn sẻ nên anh không tập trung nhiều vào công việc, mới gây ra vấn đề lớn thế này.
Xưa nay Khương Tiêu luôn biết sửa sai. Quyền uy trong công ty của anh vẫn còn đó. Kể cả khi một số người không dám nói thật, muốn dối trên gạt dưới, anh cũng có khả năng phát hiện điều sai, từ từ tiếp cận với sự thật đằng sau.
Vô Hạn là công ty do một tay anh sáng lập, tạm thời không bắt bẻ gì. Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh, không ai hiểu công ty hơn Khương Tiêu.
Bề ngoài trông có vẻ phẳng lặng êm ả.
Ngày diễn ra lễ hội mua sắm hàng Tết, Khương Tiêu chắc chắn phải tăng ca ở công ty. Phó Nhược Ngôn cũng biết dạo này anh bận rộn. Mấy tháng nay hắn rất dịu dàng, dịu dàng đến quái dị. Khương Tiêu bận mà hắn cũng không nói năng hay cáu kỉnh gì.
Qua mấy ngày bận rộn vì lễ hội mua sắm hàng Tết, hôm đó, Khương Tiêu đặc biệt sắp xếp thời gian để về nhà sớm. Anh đặt nguyên liệu nấu ăn giao về nhà, toàn là những thứ Phó Nhược Ngôn thích. Khương Tiêu làm một bàn tiệc lớn, chờ đối phương về.
Anh tắt đèn đốt nến, thậm chí còn mua một bó hoa hồng lớn, tạo thành bữa tối dưới ánh nến.
Phó Nhược Ngôn đi làm về, thấy cảnh này thì rất đỗi ngạc nhiên và vui mừng. Khương Tiêu đã ngồi sẵn trên ghế. Thấy hắn về, anh khẽ mỉm cười, sau đó ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Sao hôm nay Tiêu Tiêu lại có tâm trạng làm mấy thứ này vậy?"
Phó Nhược Ngôn ngồi xuống. Dưới ánh nến, trông hắn có vẻ không khác gì hồi mới quen, vẫn trẻ trung rực rỡ đến lóa mắt, khiến người ta vừa gặp đã thương.
Thế nhưng Khương Tiêu hiểu... suy cho cùng vẫn thay đổi rồi.
"Em nhớ hồi mới đến nhà anh, anh chuẩn bị cho em một bữa cơm như vậy. Ký ức của em hãy còn mới nguyên, vậy nên hôm nay em đã làm chúng." Khương Tiêu khe khẽ mỉm cười, nói: "Làm đến nơi đến chốn. Nhược Ngôn à, ăn xong bữa cơm cuối này, chúng ta tạm thời chia tay đi."
Phó Nhược Ngôn vừa mới cầm ly rượu lên thì nghe được lời này. Ly rượu tuột ra, rơi xuống đất "choang" một tiếng, vỡ nát.
"... Tiêu Tiêu?"
"Anh cài người vào Vô Hạn từ bao giờ? Mấy năm nay tuyển nhiều người quá, em đã lơ là rồi." Khương Tiêu nói tiếp, giọng anh vẫn dịu dàng: "Nhược Ngôn à, em không hiểu, anh thực sự không muốn em sang Liễu Giang đến mức đó ư? Dẫu phải dùng cách ấy, lừa gạt em, không nói trước với em, tự mình quyết định. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"
Phó Nhược Ngôn lập tức hiểu ra anh đang nói gì: "Tiêu Tiêu à, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện hại em."
Trong chính sách nâng đỡ kia, điều kiện nào cũng có lợi cho Vô Hạn.
"Anh không nghĩ tới chuyện hại em." Khương Tiêu nói: "Anh chỉ muốn kiểm soát em, kiểm soát... toàn bộ em."
Đã nói đến mức này rồi, Phó Nhược Ngôn không cách nào phản bác được nữa. Trái lại, hắn chẳng hề tỏ ra hoảng hốt.
"Tại sao anh lại làm như vậy ư?" Hắn nhìn Khương Tiêu đăm đăm: "Không phải chỉ mình anh dối gạt đâu Tiêu Tiêu. Em đến Liễu Giang, rõ ràng đã gặp Lận Thành Duật mà còn nói dối anh là đi sang công trường, anh..."
Hắn vẫn nhớ rõ tấm ảnh thám tử tư chụp được và gửi tới cho mình. Lận Thành Duật nắm tay Khương Tiêu, trông có vẻ rất thân mật.
Trước đây, Khương Tiêu chưa bao giờ nói dối, lần đó lại nói dối.
"Anh không thể để em rời đi," Phó Nhược Ngôn nói. Dẫu đã cố gắng kìm nén, giọng hắn vẫn run run: "Anh chỉ muốn em ở lại thôi."
Lận Thành Duật cũng làm được điều đó. Gã cũng lén lút nhúng tay vào chuyện kinh doanh của Vô Hạn. Tại sao một người yêu chính thức như hắn lại không làm được?
Hắn cũng chỉ muốn tốt cho Khương Tiêu và Vô Hạn thôi, ở lại Lệ Thị có gì không tốt chứ? Thậm chí hắn còn muốn tương lai Khương Tiêu chuyển tới Thâm Thành, đấy là đại bản doanh của Phó Thị, có rất nhiều lợi ích dành cho Khương Tiêu. Tóm lại là không thể sang Liễu Giang.
Từ khi nghe được những lời kia qua miệng Diệp Ảnh Ảnh, Phó Nhược Ngôn đã bắt đầu hành động. Về sau, thêm nhiều chuyện khác xảy ra khiến quyết tâm của hắn càng vững vàng hơn, vì vậy mới cho người đi đệ trình văn kiện.
Vô số chuyện đã làm không chừa đường lui.
Chuyện hắn nhắc đến khiến Khương Tiêu sững sờ hồi lâu. Ngẫm lại cẩn thận, anh mới hiểu hắn đang chỉ điều gì.
"... Anh cho rằng lần đấy em đi tìm Lận Thành Duật sao? Anh nghĩ em tìm cậu ta làm gì?" Khương Tiêu thở dài: "Phó Nhược Ngôn à, anh tìm người giám sát em mà lại không xem hết. Nếu trong lòng có điều nghi ngờ thì tại sao không hỏi thẳng em? Anh có biết rốt cuộc em đi làm gì không?"
Khương Tiêu mở điện thoại ra, cho hắn xem ảnh nhẫn mình mới nhận được cách đây không lâu.
"Bây giờ em sẽ nói rõ. Lần đấy em đến Liễu Giang tìm một người khác, chẳng qua chỉ tình cờ gặp Lận Thành Duật thôi. Em không muốn nói với anh vì định cho anh một bất ngờ." Khương Tiêu nhìn hắn: "Người em gặp trước Lận Thành Duật là nhà thiết kế trang sức em đã hẹn riêng. Em nói với cô ấy rằng em muốn đặt một cặp nhẫn cưới cho hai nam. Nhược Ngôn à, nhẫn sắp hoàn thiện rồi, đẹp lắm. Chỉ có điều... hai ta không hợp nhau. Em sai rồi, chúng ta chia tay đi."
Anh nói câu này khá quyết liệt.
Ấy chính là Khương Tiêu. Khi anh nhường nhịn bao dung, tính cách sẽ mềm mỏng có một không hai trên thế giới. Hiện giờ thấy rõ tất cả rồi, lúc đưa ra quyết định, anh lại cực kỳ bình tĩnh. Không một ai níu được anh lại.
Thời gian khó chịu và khó tin nổi đã qua. Khương Tiêu sống lâu vậy rồi. Sau khi trải qua vài mối tình, chia tay đã không còn là điều khó chấp nhận với anh.
Nào phải anh không cho người ta cơ hội? Nào phải anh không muốn cứu vãn? Nhưng đã không hợp nhau thật thì thôi, cứ chia tay đi, dễ hợp dễ tan.