- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Từ khi có thêm gian hàng của Diệp Miểu Miểu, tình hình kinh doanh bên cửa hàng nhỏ của anh càng tốt hơn, Khương Tiêu cũng bận rộn lên theo.
Nếu kéo người ta nhập hội rồi thì không chỉ đơn giản là mua hộ nữa. Khương Tiêu đang chờ một thời gian nữa ổn định sẽ dẫn cô ấy đi xem hàng.
Chu kỳ vận chuyển hàng xách tay nước ngoài khá dài. Tuy Diệp Miểu Miểu kinh doanh lâu rồi, kênh nhập hàng cũng rất ổn định nhưng xét cho cùng vẫn chưa mang tính chính quy. Phải lập thêm nhiều kênh khác mới được.
Hiện nay ngành hàng mỹ phẩm chưa phát triển trong nước, song chất lượng sản phẩm ở các cửa hiệu lâu đời vẫn đảm bảo, chẳng qua họ không thích quảng cáo mà thôi. Vả lại rất nhiều thương hiệu quốc tế cũng đã sở hữu cho mình một chuỗi dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh trong nước, đại lý của họ cũng là công ty nội địa, chỉ cần bỏ công tìm hiểu là sẽ tìm ra kênh nhập hàng phù hợp.
Diệp Miểu Miểu cũng biết điều này. Tiền đề thúc đẩy cô kinh doanh mỹ phẩm là vì bản thân cô cũng thích ngành sản xuất sản phẩm làm đẹp. Trước kia cô đã từng sử dụng bút kẻ mắt và chuốt mi nội địa, thậm chí thử cả dụng cụ trang điểm như cọ trang điểm, v.v chất lượng không hề kém cạnh nước ngoài. Do đó, lúc được Khương Tiêu dẫn đi chọn hàng, cô cũng rất nghiêm túc.
Một số thương hiệu nội địa không trưng bày sản phẩm nhiều, doanh số bán ra chỉ tàm tạm. Nếu chất lượng thực sự ổn và thương lượng được thì còn rất nhiều cơ hội kiếm lời.
Từng cọc chuyện gộp vào, năm nhất của Khương Tiêu vô cùng bận bịu. Vạn sự khởi đầu nan, Lận Thành Duật luôn thấy anh còn bận hơn cả mình, biết bao nhiêu lần vội vàng chạy đôn chạy đáo. Thỉnh thoảng bận còn đỡ, cứ vậy, y sợ Khương Tiêu ăn uống ngủ nghỉ thất thường thế này trong thời gian dài sẽ ủ thành bệnh nặng.
Buổi sáng bọn họ đều có lớp tiết đầu, Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu đăm đăm, hỏi anh có ăn sáng đúng giờ không. Anh thấy phiền phức cũng vô ích, Lận Thành Duật luôn mang theo đồ ăn trong cặp, anh mà không ăn thật thì kiểu gì cũng bị y quấn lấy suốt cả tiết, đòi anh ăn bằng được mới thôi.
Đến trưa, Khương Tiêu chạy mất hút vẫn không thoát, anh sẽ nhận được tin nhắn từ Lận Thành Duật. Thời này điện thoại di động còn chức năng gửi tin nhắn màu. Lận Thành Duật cứ thế làm hoa hòe lòe loẹt tin nhắn đó, sợ nhiều người tìm Khương Tiêu nên anh bỏ lỡ tin nhắn của mình... nói chung là cực kỳ nổi bật. Nhắc anh ăn cơm đúng giờ, hết sáng rồi chiều, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại giục người ta ăn.
Lận Thành Duật cũng biết nấu nướng, y sợ Khương Tiêu để thuận tiện mà ăn đồ ăn nhanh hại sức khỏe bên ngoài nên thường xuyên cầm hộp cơm tới ăn cùng Khương Tiêu.
Tới tối, khoảng 11 giờ, y sẽ nhắc nhở Khương Tiêu đi ngủ, muộn nhất không thể quá 11 giờ rưỡi.
Thỉnh thoảng Khương Tiêu ngủ ở phòng ký túc xá, y cũng theo anh về, dụ anh đi ngủ, không màng ánh mắt của Trần Lãng và Từ Lượng, dù sao hai người kia cũng quen rồi.
Đôi lúc Khương Tiêu không về trường vì anh học ngoại trú, ngủ ở nhà thoải mái, những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối cũng chưa từng vắng mặt.
Khương Tiêu không trả lời lại tin nhắn y. Có khi anh bận quá, người này còn đến thúc giục khiến giọng điệu anh trở nên hơi khó chịu. Tuy nhiên trên thực tế, anh cũng hiểu rõ rằng Lận Thành Duật thật lòng lo mình sẽ bị bệnh, vả lại cứ thế mãi làm cho anh cũng quen với việc có một người để ý mình sát sao.
Khương Tiêu biết đời trước mình chết thế nào. Đó là kết quả tích tụ từ những mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Vậy nên đời này anh đã chăm chỉ rèn luyện, kiên trì kiểm tra sức khỏe đều đặn. Nhưng ăn uống ngủ nghỉ không điều độ đúng là có hại cho cơ thể thật, đến lúc đó kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng vô ích.
Khi nào cần nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi.
Anh đi từng bước theo quy định bản thân đặt ra. Hết năm nhất, anh mở một chi nhánh khác ở làng đại học. Cuối năm 2007, Vô Hạn Ưu Tuyển của Khương Tiêu đã tiến vào và chiếm giữ một vị trí trong trung tâm mua sắm của làng đại học như kế hoạch trù tính.
Trung tâm mua sắm khác với trường học, Khương Tiêu dốc gần hết số tiền của mình vào. Hiện tại dưới tay anh đã có mười mấy nhân viên làm việc ở hai cửa hàng. Anh không phải tự lo liệu quá nhiều, bớt nhọc thể lực nhưng lại tăng công suất trí lực.
Tin tốt là Diệp Miểu Miểu đã chính thức tốt nghiệp vào giữa năm nay. Cô có thể dồn toàn bộ tâm trí vào việc kinh doanh. Ngoài mỹ phẩm, cô cũng giúp đỡ Khương Tiêu khá nhiều, phụ trách chi nhánh thứ hai ở làng đại học kia.
Chính Khương Tiêu cũng không kham xuể cả cửa hàng bên trung tâm mua sắm. Diện tích cửa hàng bên đây lớn hơn nhiều, lúc trang hoàng anh cũng phỏng vấn luôn cửa hàng trưởng và nhân viên bán hàng có kinh nghiệm.
Ngày phỏng vấn đó, Khương Tiêu tất bật tới khuya vẫn chưa tìm được người phù hợp, lại chạy sang quan sát tiến độ trang hoàng, ở lại trung tâm mua sắm đến tận hơn 11 giờ. Quả nhiên sau đó Lận Thành Duật gọi tới rất đúng giờ.
Khương Tiêu do dự một lát, bấm nghe.
"Tiêu Tiêu về nhà chưa?"
Hôm nay Khương Tiêu mệt đến hơi đờ đẫn. Anh lắc đầu với điện thoại, rồi mới nhận ra đối phương không nhìn thấy, bèn đáp lại một câu: "Vẫn chưa."
Hôm nay coi như xong chuyện trang hoàng. Anh xem qua giờ giấc, vẫn còn một chuyện chưa xong đây.
Một lô văn phòng phẩm đã đóng gói của anh vẫn đang được gửi tạm ở chợ. Tuy đã bàn với người ta là để lâu chút không sao rồi nhưng dự báo thời tiết nói tối nay mưa to, điều kiện bảo quản ở đó không tốt lắm, lại có một phần là sổ ghi vở ghi đựng trong thùng giấy, lỡ dính nước là hỏng hết.
Khương Tiêu vốn định xong trong hôm nay, bận tới bận lui lại thành muộn.
Anh kể sơ lược với Lận Thành Duật việc này, muốn người này đừng giục nữa, tối nay chắc chắn mình không thể ngủ đúng giờ. Nào ngờ đối phương im lặng một lát, bỗng nói: "Anh xuống dưới đi."
Trung tâm mua sắm này đã đóng cửa từ lâu, giờ không còn ai. Khương Tiêu một mình đi ra ngoài, tới cửa, anh thấy xe của Lận Thành Duật đỗ ven đường, đèn xe lóe lên.
"Em chở anh đi nhé." Lận Thành Duật nói: "Sau đó đưa anh và hàng về nhà, hôm nay đi ngủ sớm chút, được không?"
Khương Tiêu hơi bất ngờ, cũng khá do dự, đứng yên tại chỗ.
"Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian." Lận Thành Duật nói tiếp: "Tới cũng đã tới rồi."
Đây không phải lần đầu y theo Khương Tiêu tới chợ buôn sỉ, thành ra rất quen đường quen lối.
Đường xá về đêm không có xe cộ gì, cả quãng đường thông thoáng. Sau khi vào kho hàng cạnh chợ. Khương Tiêu tìm người, lái xe ba bánh ra.
Bên trong chợ có cả đường lớn và lối nhỏ, địa điểm Khương Tiêu gửi tạm hàng vốn cũng không phải kho hàng nghiêm chỉnh gì, lối vào hẹp, Lận Thành Duật khó mà lái xe vào trong, để anh lái xe ba bánh vào vẫn ổn hơn.
"Phiền cậu chờ tôi chút." Khương Tiêu nói: "Tôi sẽ ra ngay."
Chỗ gửi hàng của anh khá gần đường lớn, vận chuyển hàng qua lại tốn chừng hơn hai mươi phút. Lận Thành Duật tính toán, thấy hôm nay Khương Tiêu có thể ngủ sớm chút. Ngày mai là cuối tuần, không có tiết nên cũng coi như anh ấy được nghỉ ngơi tử tế.
Thế nhưng y chờ mãi, chờ mãi, chờ sắp 40 phút mà Khương Tiêu vẫn chưa ra.
Chợ lớn này nằm trong khu phố cũ, xung quanh có không ít công xưởng nhỏ, cách đó không xa còn có một phố quán bar và quán ăn khuya. Đêm hôm vẫn có kha khá người thoắt ẩn thoắt hiện tại đây, tình hình an ninh trật tự hơi kém, Lận Thành Duật bắt đầu lo lo.
Y nhanh chóng biết được cảm giác nôn nóng khi gọi điện thoại mãi không nối máy là thế nào. Đến lúc y thực sự không chờ thêm nổi nữa, định một mình chạy đi tìm người, Khương Tiêu mới lái xe ba bánh về.
Khoảnh khắc thấy ánh đèn mờ của xe ba bánh quét qua, tay Lận Thành Duật run hết cả lên. Y bình tĩnh lại, hút khí hỏi một câu: "Anh không sao chứ Tiêu Tiêu?"
"Tôi không sao. Ngại quá, gặp chút chuyện ngoài ý muốn." Khương Tiêu dừng xe, có vẻ không biết phải miêu tả tình hình hiện tại ra sao: "Bất cẩn làm chậm trễ thời gian đôi chút."
Chẳng mấy chốc, Lận Thành Duật đã phát hiện ra trên xe ba bánh ngoài hàng hóa còn có một người đang cuộn tròn.
Khương Tiêu nhanh chóng giải thích tình huống vừa rồi với y.
Lúc vận chuyển hàng, anh nghe thấy tiếng lao xao như bên kia tường có một đám người đang mắng mỏ ầm ĩ.
Chỗ lều có một cửa sổ nhỏ, Khương Tiêu bèn trèo lên ghế xem thử. Anh thấy dưới ánh đèn đường mông lung, có ba, bốn người bao vây một người, kèm theo đó là tiếng chai bia vỡ vụn.
Đang đánh nhau hay bắt nạt người ta đây?
Kính cửa sổ không được lau chùi lâu rồi nên mờ đục, đèn đường cũng mờ mờ, Khương Tiêu không thấy rõ. Anh chỉ nhìn ra người bị bắt nạt kia có mái tóc hơi dài, ở góc che khuất thân hình, nửa gương mặt lộ ra trắng như phản quang, làm mới đầu anh cứ tưởng đây là nữ.
Một đám người bao vây một cô gái, nghĩ thôi cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Bấy giờ Khương Tiêu không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Anh tìm một cây gậy gần lều rồi xông lên. Phía đối phương chỉ có vài người, về cơ bản đều đã say khướt. Khương Tiêu còn chưa kịp động tay động chân, mới vác gậy hù dọa đôi câu mà đối phương đã nói mấy lời hằm hè xong chạy biến.
Cuối cùng, anh đi tới nâng "cô gái nhỏ" đáng thương dậy, lại thấy có gì đó sai sai.
"Cô gái nhỏ" được anh nâng dậy còn cao hơn cả anh, ban nãy nép mình tại đó, anh không hề nhìn ra. Trên người đối phương thoang thoảng mùi rượu, bị đánh vỡ đầu, Khương Tiêu sờ rồi ngửi thử, có mùi máu.
Anh lay lay đối phương. Chẳng biết người này uống say bí tỉ hay bị đánh đến dại ra mà im ru, còn dựa thẳng vào người anh. Khương Tiêu không biết hắn có tỉnh táo hay không... nhưng cặp mắt kia đang mở to, nhìn chính mình.
"... Hỏi có phải anh ta sống ở gần đây không mà anh ta chẳng đáp lời nào. Sau đấy tôi tìm một mảnh vải băng bó sơ qua phần đầu cho anh ta rồi dẫn người về." Nói tới đây, Khương Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, đằng xa vang tiếng sấm, gió cũng đang lớn dần.
Xem vẻ sắp mưa to thật.
Người này vẫn rất nghe lời, Khương Tiêu dẫn hắn lên xe ba bánh, hắn cũng ngoan ngoãn đi theo, ngồi giữa một đống hàng hóa không nhúc nhích, giờ vẫn đang ở đó. Lúc nói chuyện, Khương Tiêu nhìn sang hắn, người kia cũng ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Hắn đã để tóc dài còn được Khương Tiêu băng bó nên không lộ rõ mặt.
Lận Thành Duật thấy anh không sao thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó nghĩ lại mới như chợt phát hiện gì đó, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng.
Đậu, sao câu chuyện này nghe quen thế nhỉ?
Mẹ nó, đây chẳng phải mình đời trước sao?
Đệt, có đứa bắt chước mình!
"Anh cứu hắn đã là tốt lắm rồi Tiêu Tiêu. Dù gì cũng là người lạ, giờ mình gọi cảnh sát tới xử lý là được rồi." Lận Thành Duật đề xuất: "Anh vẫn nên mau mau về nhà thôi."
Khương Tiêu lắc đầu, nói: "Đám người kia chạy sạch, cảnh sát đến cũng vô ích, huống hồ còn phải ghi lời khai, vậy sẽ càng chậm trễ thời gian hơn. Tôi dẫn anh ta đến bệnh viện rồi đi, ở ngã rẽ tại giao lộ phía trước có một bệnh viện nhỏ, để anh ta ở đấy đi."
Đã ra tay cứu người, anh cũng ngại ném người ta lại mặc kệ thế, cùng lắm hỗ trợ chút tiền thuốc men coi như hành thiện tích đức một hôm vậy.
Người đã khuya thế này vẫn chưa về nhà thì cuộc sống cũng khó khăn.
"Không thì cậu về trước đi. Cảm ơn cậu đã đưa tôi tới đây. Chuyện sau đó tôi tự giải quyết được rồi." Khương Tiêu nói.
Dù sao anh cũng khá thích can dự vào việc của người khác.
Nhưng mà hiện giờ đã thành thế này rồi, có cầm gậy đuổi Lận Thành Duật thì y cũng không đi.
Đưa đến bệnh viện thì đưa đến bệnh viện thôi, ít ra không dẫn về nhà. – Lận Thành Duật an ủi bản thân.
Nói chung vẫn khác mình, mình được Tiêu Tiêu dẫn về nhà.
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đừng vui mừng quá sớm ha.