- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Phó Nhược Ngôn thấy anh nghe cuộc điện thoại này thì hỏi đầy hứng thú: "Bạn gái tra khảo à?"
Khương Tiêu lắc đầu, không nhiều lời.
Phó Nhược Ngôn chống cằm nghiền ngẫm, liên hệ với cảnh tượng hồi mới gặp, cảm thấy khả năng không phải bạn gái... mà là bạn trai.
Sự hứng thú của hắn lại tăng thêm.
"Tôi muốn hỏi anh một lần nữa." Khương Tiêu kéo chủ đề về công việc: "Vì sao lại tới ứng tuyển chỗ tôi?"
Mấy ngày không gặp, có lẽ Khương Tiêu đã hỏi han xung quanh một lượt về tình hình của hắn. Phó Nhược Ngôn cho rằng anh sẽ truy cứu chuyện quá khứ, nào ngờ anh vẫn hỏi một câu như vậy.
Phó Nhược Ngôn im lặng một lúc lâu, sau đó cất lời:
"Nếu tôi nói là coi như để cảm ơn cậu giúp tôi tối đó... thì có được không?"
Tối đó là một buổi tối cực kỳ tồi tệ.
Thời tiết xấu, hắn uống thêm mấy ly, do mâu thuẫn trước kia nên nảy sinh xung đột với người trong quán bar, vốn dĩ đối phương đã ngứa mắt hắn, nói rằng phải cho hắn một bài học ở đầu phố kia.
Đầu bị chai bia đập vào, đau đớn đến mơ màng. Phó Nhược Ngôn đã say sẵn, toàn thân mất hết sức lực, không đứng dậy đánh trả nổi. Hắn cuộn tròn ở nơi đó, cảm giác mình như một con chó không có nhà để về.
Hắn nghĩ rằng ở quán bar cũng chẳng vui, không muốn tiếp tục, thế nhưng khi nghĩ xem tiếp đó phải chuyển sang nơi nào, đầu óc lại trống rỗng.
Ngay lúc này, Khương Tiêu đã tới.
Mùa đông, cơ thể người này thật ấm áp.
Đó là một cảm giác rất khó hình dung. Bàn tay ấm áp ấy tựa nguồn nhiệt, sau khi tới gần, toàn thân hắn đã được anh sưởi ấm. Tiếp đó, Phó Nhược Ngôn được anh đưa lên xe ba bánh ngồi ổn thỏa rồi lại ngồi xe tới bệnh viện.
Kỳ lạ thay, Khương Tiêu vừa rời khỏi bệnh viện, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa to, căn phòng cũng lạnh dần.
Hôm sau Phó Nhược Ngôn ra viện, cả ngày nghĩ về người lạ đêm qua, vì vậy hắn thương lượng với chủ quán bar rằng chỉ hát mấy ngày nữa rồi chuẩn bị rời khỏi đây.
Lúc ngồi xe ba bánh, hắn thấy trên thùng hàng có nhãn hiệu cửa hàng của Khương Tiêu, ở đó ghi cả địa chỉ. Hắn đã quen với trường học, chẳng cần hỏi han, cứ thế tìm đến Khương Tiêu.
Kế tiếp là hành trình tìm hiểu nguồn gốc, cửa hàng mới mở ở trung tâm mua sắm kia dán thông báo tuyển dụng công khai, lúc đi qua hắn thấy được nên sang tìm người. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Khương Tiêu vậy mà lại không nhận ra mình.
Ngắm nghía người này dưới trạng thái tỉnh táo, Phó Nhược Ngôn thấy càng thú vị hơn.
Mấy hôm nay hắn cũng tìm hiểu về Khương Tiêu. Người này mới vào trường đã bắt đầu hoạt động, vừa có tiền vốn vừa có năng lực chấp hành, vốn tưởng là cậu ấm nhà ai lấy tiền gia đình trải nghiệm cuộc sống, tìm hiểu rồi mới biết đây chỉ là một người gia thế bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi.
Phó Nhược Ngôn nắm được lịch sử phát triển của mấy cửa hàng chỗ Khương Tiêu lại càng cảm nhận được sự khác biệt của người này.
Xuất thân từ gia đình bình thường mà có tầm nhìn như vậy, khá hiếm gặp.
Hắn cảm thấy Khương Tiêu sở hữu một lực hấp dẫn vô hình kỳ lạ.
Hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, hắn phát hiện Khương Tiêu còn có hai chiếc răng nanh nhòn nhọn rất đáng yêu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hàm răng của Khương Tiêu rất trắng. Hình như cậu ấy đang trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nào đó, răng trên bất giác cắn môi, chiếc răng nanh kia thoắt ẩn thoắt hiện, tựa chút sắc trắng trên nền môi đỏ.
Phó Nhược Ngôn không hiểu sao mình lại nhìn đăm đăm người ta như biến thái quái gở vậy. Lúc đó chính hắn cũng chưa phát hiện, mãi đến khi Khương Tiêu lên tiếng.
"Tôi muốn ký hợp đồng với anh." Khương Tiêu nói: "Nhưng tạm thời phải đổi chức vụ."
Nếu giao luôn vị trí cửa hàng trưởng này cho Phó Nhược Ngôn thì hơi ảo diệu, mới có mấy ngày, anh vẫn chưa hiểu rõ, cứ nghĩ có lẽ người này chỉ làm mấy ngày rồi chạy luôn.
Vì vậy Khương Tiêu dự định tạm giữ chức cửa hàng trưởng, đành bận thêm chút, một số việc lo liệu không xuể thì giao cho hắn.
"Coi như là thời gian thử việc đi." Khương Tiêu nói: "Để xem anh nhận được hay không."
Anh muốn thử xem sao, song nhất định phải có phương án dự phòng, nếu không thực sự không chịu nổi tổn thất.
Phó Nhược Ngôn suy nghĩ một lát rồi cười với anh, đáp: "Được nha."
Nhận được câu trả lời này, Khương Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cửa hàng thứ ba của anh cũng đã có người quản lý.
Quyết định xong, anh dẫn người ta tới cửa hàng làm quen với các sản phẩm, bao gồm giá thành, kiểu dáng, loại hình, v.v xem như đào tạo ngắn hạn.
Cả trí nhớ và khả năng lĩnh ngộ của Phó Nhược Ngôn đều khá tốt. Mới đầu còn cảm thấy hắn thiếu đứng đắn, thế nhưng lúc làm việc hắn chưa từng nói đùa vui giỡn, rất nghiêm túc.
Tiếp xúc với hắn mấy ngày, Khương Tiêu đã yên tâm hơn chút. Anh đánh bậy đánh bạ lại tìm được cho mình một cửa hàng trưởng khá tốt thật.
Vài ngày sau, cuối cùng Lận Thành Duật cũng biết buổi tối Khương Tiêu không về phòng ký túc xá lại còn vội ngắt điện thoại của y là vì đi đâu.
Khương Tiêu không nhận ra người anh cứu nhưng Lận Thành Duật thì có. Vốn lúc đó lòng y đã hơi mất tự nhiên, vậy nên nhớ khá rõ. Thân hình rất giống, gồm cả mái tóc dài chấm vai kia, xem trên trán hắn có một vết thương, dù đã lành nhưng sẹo vẫn chưa tan.
Y biết ngay việc này không yên ổn mà!
Thậm chí Lận Thành Duật còn nghi ngờ đây là người được ông trời cố ý sắp đặt tới để nhằm vào mình. Nghỉ học tại Nam Liên, còn được Khương Tiêu cứu, gương mặt kia cũng thế. Y sớm đã biết chuyện Khương Tiêu hơi mê sắc đẹp, cộng thêm trên người Phó Nhược Ngôn còn mang rất nhiều điểm Khương Tiêu thích. Khương Tiêu tin tưởng duyên phận, anh thương xót người yếu, lại hơi ngưỡng mộ kẻ mạnh, khả năng động lòng với một người phù hợp với sở thích của mình sau thời gian dài bầu bạn cực kỳ cao.
Radar dò tình địch của Lận Thành Duật trước giờ cực kỳ nhạt bén, chẳng qua y cũng hết cách với Khương Tiêu.
Khương Tiêu đã ký luôn hợp đồng với Phó Nhược Ngôn rồi, tiếp đó lại có ấn tượng không tồi với hắn, hiển nhiên sẽ không từ bỏ người ta vì mấy câu của Lận Thành Duật.
"Cậu đừng quậy." Khương Tiêu chỉ nói một câu như vậy. Anh bị y làm cho mất kiên nhẫn, về sau thấy y là quay đầu đi luôn, giọng điệu cũng hơi khó chịu: "Dù là chuyện làm ăn hay tình cảm của riêng tôi... thì cậu đứng ở lập trường gì đòi quản lý tôi chứ?"
Anh mới quen biết Phó Nhược Ngôn bao lâu? Hoàn toàn không có ý trên phương diện đó, được chưa?
Lận Thành Duật bị lời này của anh chặn họng, không trả lời được. Cảm giác bực bội đến nghẹn tim lại xuất hiện.
Đúng là y không có lập trường này, thế nhưng vết xe đổ Lâm Hạc Nguyên nói với y rằng nếu không vội vàng thì chờ đến lúc thực sự có ý đã muộn mất rồi, nó chính là đòn cảnh cáo cho Lận Thành Duật.
Chẳng qua Khương Tiêu đã bực rồi, y không dám tiếp tục chủ đề này nữa.
Ngày khai trương, Lận Thành Duật tặng lẵng hoa chúc mừng như thường lệ. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, tuy nhiên hôm đó y lại thấy được chuyện khiến bản thân bực bội khó hình dung.
Mối quan hệ giữa Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn tiến triển quá nhanh.
Phó Nhược Ngôn cắt tóc ngắn, khí chất toàn thân cũng thay đổi đôi chút.
Trước kia hát ở quán bar, hắn để tóc dài đến vai rất phù hợp, nó đem đến cảm giác thanh xuân và nghệ thuật khó hình dung. Bây giờ cắt tóc ngắn lại có vẻ trưởng thành và dễ tiếp cận hơn.
Cùng ngày khai trương, Phó Nhược Ngôn cũng nhìn thấy Lận Thành Duật.
Tối đó người này cũng có mặt, Phó Nhược Ngôn cảm giác y khác với Khương Tiêu, xem vẻ không sẵn lòng cứu hắn. Hôm nay, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Mới đầu hắn cho rằng đây là bạn trai của Khương Tiêu, suy cho cùng Lận Thành Duật chưa từng che giấu ánh mắt và hành động của mình. Song khi thử Khương Tiêu, hắn phát hiện không phải, hai người không ở bên nhau.
... Thế này chẳng phải càng tốt hơn sao?
Hôm khai trương, Lận Thành Duật thấy Phó Nhược Ngôn thường xuyên kéo Khương Tiêu trò chuyện.
Đứng ở góc độ của Khương Tiêu, chuyện này không thành vấn đề, Phó Nhược Ngôn chỉ nói chuyện công việc với anh. Anh vốn muốn ở trong cửa hàng suốt mấy ngày đầu khai trương.
Vả lại Phó Nhược Ngôn thực sự cũng có một chút năng lực. Trước ngày khai trương đã thương lượng với quán cà phê dưới tầng để hợp tác vận hành, mua cà phê sẽ tặng phiếu giảm giá mua hàng ở cửa hàng của Khương Tiêu.
Tình hình kinh doanh ở quán cà phê kia tốt như vậy, người khác tới bàn chuyện hợp tác dĩ nhiên sẽ chẳng được quan tâm, vậy mà Phó Nhược Ngôn chẳng tốn sức bao nhiêu đã thâu tóm thành công, đây chính là niềm vui bất ngờ rất lớn với Khương Tiêu.
Ngày đầu tiên khai trương, không ít khách hàng cầm phiếu giảm giá từ quán cà phê tới mua hàng, hiệu quả dẫn lưu khá tốt.
Cửa hàng mới vừa khai trương, có rất nhiều hoạt động, ở giai đoạn đầu luôn cần thảo luận với nhau, căn cứ vào tình hình thực tế để quyết định lần sau phải nhập hàng gì, thế nhưng Lận Thành Duật nhìn cảnh này lại thấy chói mắt.
Y quá quen với thái độ của Phó Nhược Ngôn, rõ ràng khác xa một trời một vực với Lâm Hạc Nguyên, biểu cảm lộ ra khi nhìn Khương Tiêu lại quá giống.
Lận Thành Duật không hề trông gà hóa cuốc. Khương Tiêu tiếp xúc với người nam người nữ khác, người quen thân bên cạnh thì có Trần Lãng, Từ Lượng và cả Diệp Miểu Miểu, cô ấy từng thể hiện rõ ràng thiện cảm rồi, tuy nhiên lúc Khương Tiêu ở bên bọn họ, Lận Thành Duật không có cảm giác nguy cơ như vậy.
Nó giống như trực giác của một loài thú rằng người yêu hắn cẩn thận chở che sắp bị cướp đi.
Khương Tiêu cũng cảm giác được ý thù địch của Lận Thành Duật với Phó Nhược Ngôn, có điều anh không quản lý được kiểu thần kinh này của y, cũng không rảnh đi quản lý.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng thứ ba không tồi, Phó Nhược Ngôn đạt được đủ loại thành tích càng khiến Khương Tiêu rửa mắt mà nhìn.
Gần Tết, ngoài thưởng cuối năm, rất nhiều công ty cũng tặng chút quà nhỏ vào tiệc cuối năm hoặc họp thường niên, đắt có đồ điện gia dụng cỡ lớn, rẻ hơn chút thì là đồ dùng sinh hoạt, tỷ lệ trúng thưởng cao hơn, xem như lấy điềm có tiền.
Phó Nhược Ngôn tự giác đề cử cho anh vài nơi cung cấp phần thưởng họp thường niên cho công ty, thậm chí gồm một số món quà kỷ niệm các công ty đặt tặng đối tác, phần nhiều là những món đồ điện nhỏ được đóng gói tinh xảo như đèn xông hương, loa nhỏ, máy tạo độ ẩm, v.v, đặt thêm cả một số loại sản phẩm văn phòng như USB, rẻ hơn chút là ly cốc.
Hiệu suất chi phí của sản phẩm trong cửa hàng Khương Tiêu khá ổn, vẻ ngoài của quà tặng cũng tương đương với cấp bậc, trông thật đẹp đẽ.
Đơn hàng lớn cho tập thể công ty kiểu này hiển nhiên sẽ đem về số tiền lớn hơn bán lẻ bình thường rất nhiều, vả lại về sau loại quà kỷ niệm tặng khách hàng kiểu này còn được đặt định kỳ lâu dài thì khoản lợi nhuận cửa hàng thu về sẽ rất lớn.
Ngoài ra, Phó Nhược Ngôn cũng lo liệu rất ổn thỏa hàng bán lẻ bình thường trong cửa hàng.
Song cũng liên quan tới gương mặt của hắn, các cô gái vào cửa hàng dù không muốn mua thì cũng sẽ bằng lòng nghe vài câu đề xuất của hắn.
Khương Tiêu ở bên cạnh cũng xem qua, tuy chính anh thường xuyên được người xung quanh khen là khéo ăn nói nhưng anh cũng thật lòng bội phục Phó Nhược Ngôn.
Hắn không phải người rất ồn ào. Khi nói chuyện với khách hàng, thậm chí hắn chỉ nói mấy câu mà thôi, cho khách hàng cảm giác không đẩy mạnh tiêu thụ mãnh liệt, để họ có quyền tự chủ, trái lại khiến đối phương bất giác hứng thú với sản phẩm đang bán trước mắt, cảm thấy phù hợp và cần thiết, cực kỳ hào hứng mua về, lần sau còn tới nữa.
Sản phẩm trong cửa hàng của Khương Tiêu được đổi mới rất nhanh, anh có không ít khách quen nên doanh số của cửa hàng khai trương tại trung tâm mua sắm kia trước giờ luôn rất ổn. tì
Phó Nhược Ngôn làm được một tháng đã thành thạo. Đến lúc sắp nghỉ Tết Âm lịch, lượng người tới trung tâm mua sắm trở nên ít ỏi, hai cửa hàng ở làng Đại học của Khương Tiêu sớm đã tạm đóng theo kỳ nghỉ của sinh viên, vì vậy cửa hàng này cũng chuẩn bị được nghỉ ngơi.
"Ông chủ Khương ơi." Phó Nhược Ngôn vừa sửa soạn đồ trong cửa hàng vừa nói với anh: "Qua năm mới nhớ phải mở hội viên cho cửa hàng nhé."