.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Trải qua kỳ nghỉ Hè ngắn ngủi này, lên lớp 11, Lâm Hạc Nguyên chuẩn bị chính thức tham dự cuộc thi học sinh giỏi Vật lý.
Thời gian rất gấp rút, sau khai giảng tháng 9 chưa tới mấy ngày, cậu đã phải tham gia vòng loại thi viết.
Vì chuyện này, Khương Tiêu căng thẳng hơn cả cậu. Không phải anh không tin vào trình độ của Lâm Hạc Nguyên, mà chính vì quá quan tâm nên mới không khỏi nghĩ nọ nghĩ kia.
Đợt nghỉ Hè, Khương Tiêu mang rất nhiều sách mới từ Liễu Giang về cho Lâm Hạc Nguyên. Lúc hai người tự học với nhau anh còn giám sát đối phương, không dám lơ là chút nào.
"Mới thi vòng loại đã trượt thì phí công mình học lâu như vậy rồi." Khi xuất phát, Lâm Hạc Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân Khương Tiêu đều đang run lên, cứ như chính anh là người bước vào trường thi: "Cậu yên tâm, bạn trai cậu rất giỏi, ít nhất cũng phải lấy cho cậu cái giải Tỉnh, được không nào?"
Dù Khương Tiêu không tham gia nhưng cũng hiểu biết phần nào về quy tắc.
Một khi đạt giải Tỉnh thì ắt sẽ có chỗ ở Đại học hàng đầu trong nước. Lâm Hạc Nguyên chưa bao giờ mạnh miệng cho có, Khương Tiêu tin cậu.
"Vậy cậu cố lên nhé." Anh ôm đối phương một lát, khụt khịt mũi, tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn chút: "Mình ở trường chờ cậu về."
Bạn trai nhỏ của anh quá trâu bò.
Khương Tiêu nhìn Lâm Hạc Nguyên rời đi, thầm nghĩ: Mình cũng không thể tụt lại.
Anh không có sở trường đặc biệt về phương diện kia, không thêm điểm nổi. Nếu Lâm Hạc Nguyên thi đỗ vào trường Đại học tốt nhờ kỳ thi này thì anh cũng phải nỗ lực thi đỗ vào trường đó trong kỳ thi Đại học mới được.
Bên kinh doanh, anh hợp tác với Trương Dương, đã dần chuyển dời trọng tâm công việc sang cho đối phương, đồng thời móc nối cho Lâm Trí Viễn trao đổi trực tiếp với anh ấy. Trương Dương cũng sẽ thử đến Liễu Giang một chuyến.
Hiện giờ Khương Tiêu chủ yếu góp ý về việc lựa chọn sản phẩm và đặt địa điểm bán hàng, ngày nào được nghỉ thì hỗ trợ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa. Trương Dương bây giờ càng ngày càng năng nổ, phạm vi kinh doanh sớm đã trải rộng tới vài phố huyện quanh đó.
Khương Tiêu từ từ bớt tham dự vào mặt này. Anh chủ động rời dần, tuy nhiên kinh doanh buôn bán với số lượng lớn nên dù mỗi máy Trương Dương chỉ chia cho anh vài tệ thì Khương Tiêu cũng kiếm đủ, lợi nhuận thu về còn tăng thêm rất nhiều so với hồi trước.
Tầm giờ là lúc dẫn Trương Dương tới Liễu Giang ký kết hợp đồng đại lý, giao hẳn mối làm ăn này cho anh ấy, sau đó anh sẽ không can dự vào nữa.
Mục tiêu tiền tiết kiệm sáu chữ số trước kia đặt ra đã đạt thành. Hiện tại trong thẻ của Khương Tiêu có khoảng một trăm năm mươi nghìn tệ, bên quầy nhỏ kia vẫn còn hàng tồn kiếm được thêm tiền, có bao nhiêu tính bấy nhiêu. Sau khi đạt mục tiêu, những thứ này lập tức không quan trọng bằng việc học nữa.
Khương Tiêu cũng muốn nỗ lực đuổi kịp bước chân Lâm Hạc Nguyên.
Chẳng qua từ lúc Lâm Hạc Nguyên đi thi, trong cuộc sống vẫn xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn.
Dạo này Khương Tiêu luôn về nhà một mình. Hôm đó, sau khi tan tiết tự học buổi tối, anh bị một người chặn ở hẻm nhỏ.
Anh đạp xe về nhà, có tảng đá chắn đường ở ngõ. Trong ngõ tối om, xe đạp của Khương Tiêu không dừng hẳn, cọ vài phát trên tảng đá rồi mới bất động.
Vừa ngẩng đầu, Khương Tiêu đã phát hiện người chặn đường anh là ai.
Khương Thành.
Đúng là lâu rồi chưa trải nghiệm cảnh này, cũng lâu rồi chưa gặp người này.
Đây là em họ bên nội trên danh nghĩa của anh. Sở dĩ nói trên danh nghĩa là bởi nhà anh đã xé mặt hoàn toàn với nhà đối phương vì chuyện tiền an ủi thân nhân. Và nếu Lâm Hạc Nguyên ở đây thì chắc chẳn cậu cũng sẽ thấy hơi quen quen.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Hạc Nguyên về Khương Tiêu là khi anh đang đánh nhau, hung tàn đến đòi mạng. Đây chính là người bị Khương Tiêu đánh.
Khi ấy Khương Tiêu đang rối bời, cũng chưa sống lại. Thế nhưng nếu sống lại đúng lúc thì anh vẫn sẽ đánh trận đó, thậm chí còn đánh mạnh hơn nhiều.
Khương Thành không phải hạng người tốt lành gì, bị người nhà chiều đến ngông cuồng ngang ngược, lúc còn ít tuổi đã cố tình bắt nạt hãm hại Khương Tiêu. Vì vậy từ nhỏ hai người đã không ưa gì nhau.
Hồi đó hai bên còn đang tranh chấp tài sản thừa kế, Hạ Uyển Uyển chỉ có một mình, bị đối phương bắt nạt đến không chịu đựng nổi. Bà nội nhà họ Khương thiên vị con trai nhỏ, cả nhà chú thím chẳng những gây rối tới tận đơn vị mà còn mưu đồ phá khóa nhà khiêng hết của cải đáng giá đi. Khi ấy Khương Tiêu được hàng xóm trợ giúp, cầm dao phay ép đối phương ra, còn xối cho chú thím ruột của mình hai chậu nước rửa chân.
Sau chuyện đó, Khương Thành nhỏ hơn Khương Tiêu một tuổi kéo bè kéo lũ một đám bạn xấu tới định dạy cho Khương Tiêu một bài học, kết quả là bị Khương Tiêu dẫn theo hội bạn của mình đè cả đám lên mặt đất đánh.
Do chuyện này mà Khương Tiêu suýt bị trường cho thôi học, đồng thời nhanh chóng bị chuyển từ lớp số 1 tới lớp số 15.
Tuy vậy, Khương Tiêu vẫn tìm ra cách. Anh lấy Khương Thành ra đe dọa, rằng nếu Hạ Uyển Uyển gặp chút chuyện gì thì anh sẽ xử chết thằng quý tử này của nhà bọn họ. Phía Diệp Binh cũng kịp thời chạy về từ nơi khác, tăng thêm cho Khương Tiêu không ít tự tin.
Đối phương ít ra cũng đã nhận được một phần tiền an ủi gần hai trăm nghìn tệ, đây là khoản tiền lớn ở đầu năm Thiên Hi. Khi đó năm trăm nghìn tệ đã đủ mua một căn nhà nhỏ ở phố huyện, cũng coi là được như mong muốn nên họ mới ngưng lại, không dám được nước lấn tới nữa.
Lẽ ra cả đời không dính dáng gì tới nhau nữa, đời này cũng không gặp hơn hai năm rồi, cộng thêm đời trước là mười bảy năm.
Ngọn đèn đường sáng mờ nơi ngõ nhỏ, mới đầu Khương Tiêu còn ngờ ngợ, sau nhìn kỹ bộ dạng lấm la lấm lét kia thì quả nhiên là Khương Thành.
Giờ vẫn còn dám thò tới trước mặt mình, lại ngứa da rồi đúng không?
Đời trước Khương Tiêu học trường cấp ba dân lập, nơi đó là tụ điểm học sinh cá biệt số một, bên cạnh cũng nhiều bạn bè cùng một giuộc, Khương Thành hận không thể vòng qua anh đi. Lần này là nhìn anh ngoan ngoãn học tập nên cảm thấy anh dễ bị bắt nạt sao?
Khương Tiêu đặt xe đạp một bên, bắt đầu khởi động tay chân.
Có điều suy nghĩ cẩn thận, trước kia anh đã đồng ý với Lâm Hạc Nguyên là không đánh nhau. Vì bạn trai nhỏ, lúc khởi động gân cốt Khương Tiêu đã thoáng do dự.
Anh có thể không chủ động gây sự, nhưng nếu đối phương ra tay trước thì anh cũng đâu thể đứng yên bị đánh được.
Lâm Hạc Nguyên sẽ theo phe mình.
Khương Tiêu lại hợp lý hóa chuyện này.
Khi Khương Thành nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên vẫn là sợ hãi.
Thực ra cậu ta đã canh me Khương Tiêu vài ngày rồi, chẳng qua trước đó luôn có một nam sinh đi theo Khương Tiêu từ rất xa, có thể là bạn của anh ta. Một đấu hai hơi khó thắng.
Người đó chính là Lận Thành Duật. Hôm nay hình như nhà y có chuyện gì đó nên đã rời đi vào tiết tự học buổi tối rồi. Hiện tại việc y không ở cạnh Khương Tiêu đã cho cậu ta cơ hội.
"Mày muốn làm gì?"
Trông Khương Tiêu còn giống kẻ xấu chặn đường hơn, lôi cổ áo Khương Thành kéo cậu ta tới. Khương Tiêu lớn hơn cậu ta một tuổi, hiện tại lại cao hơn cậu ta một cái đầu, chiếm hết ưu thế. Cậu ta cũng không rõ Khương Tiêu chặn đường mình làm gì cho lắm.
"Tôi tôi tôi..." Khương Thành từng ăn đòn bắt đầu hơi lắp bắp: "Tôi tới đòi tiền."
Thực ra cậu ta có cầm theo một con dao nhỏ tới, nhưng dưới sự áp bách của khí thế, đến can đảm rút dao ra cậu ta cũng chẳng có.
Từ lần bị đánh trước, cậu ta bắt đầu sợ Khương Tiêu.
Khương Tiêu đề cao âm lượng lên một độ: "Mày thử nói lại lần nữa xem?"
Khương Thành vừa bị anh dọa, quả nhiên không dám nói nữa.
"Khương Thành, bây giờ mày cút xéo luôn cho tao, tao còn có thể không chấp mấy lời nói ngu xuẩn này của mày." Khương Tiêu tự học buổi tối xong chỉ muốn về nhà ngủ, không rảnh đóng vai người thân gia đình với cậu ta ở đây.
Khương Thành sợ anh thật, song tối nay cậu ta thực sự hết cách rồi.
Trong mắt Khương Tiêu, cậu ta không đi.
Cậu ta vừa lên cấp ba, thành tích học tập kém nên vào trường dân lập. Vốn đang hùng hổ muốn làm một trận xác định thân phận trùm trường của mình, kết quả bị người khác xử ngược, còn bị đòi tiền. Cậu ta thực sự không có tiền, thế nhưng hậu quả của việc không có tiền chính là bị người ta xử gọn.
Khương Tiêu có tiền. Cậu ta thấy Khương Tiêu buôn bán, việc làm ăn bên quầy cực kỳ tốt, hơn nữa máy mp3 rất hot dạo gần đây trong phố huyện cũng liên quan tới Khương Tiêu. Cậu ta cũng thấy ông chủ kia qua qua lại lại, một máy mp3 đã vài trăm tệ, chắc chắn Khương Tiêu có rất nhiều tiền.
Lần này cậu ta tới tuyệt đối không phải để so bì giá trị vũ lực với Khương Tiêu.
"Tôi biết bí mật của anh." Cậu ta nghiến răng nói: "Anh cùng người hạng nhất kia... Lâm... Lâm Hạc Nguyên kia đang yêu nhau. Hai anh ở nhà cũ đó... lén lút... tôi thấy hết."
Hai người con trai ôm nhau thân thiết như vậy, cậu ta thấy rồi, chắc chắn là đang yêu nhau.
"Anh cho tôi ba nghìn tệ, tôi sẽ không nói ra ngoài." Khương Thành căng lá gan lên, lập tức tìm được nền tảng: "Hai nghìn... hai nghìn rưỡi thôi cũng được."
Khương Tiêu túm cổ áo cậu ta không buông tay, nhíu mày: "Nhà mày không có tiền cho mày à?"
Hồi đấy cướp tận hai trăm nghìn tệ cơ mà.
"Tiền nhà tôi bị cha tôi bồi thường vào việc làm ăn hết rồi." Khương Thành nhìn thoáng qua anh: "Đâu phải anh... anh không biết."
Khương Tiêu không biết thật.
Đây xem như đem đến một tin tốt, chọc cười Khương Tiêu.
Anh đã có chút kiên nhẫn, dừng xe ở một bên, lôi cổ áo đối phương, kéo đối phương ngồi lên ghế sau, bỏ thêm một câu: "Ba nghìn tệ đủ chứ?"
Khương Thành hơi không theo kịp tiến độ, cậu ta ngơ ngơ đáp lại một câu: "Không đủ cho lắm."
Nhưng ba nghìn tệ là số tiền không nhỏ, ít nhiều có thể bảo vệ bình an qua một ải.
"Khương Thành này, dù sao mày cũng tính là em họ tao, sao tao có thể nhìn mày bị bắt nạt được?" Khương Tiêu cười với cậu ta: "Ba nghìn tệ chắc chắn không đủ, vậy thì... tao cho mày ba chục nghìn tệ, được chứ?"
Khương Thành còn ngây dại nhìn anh, đáp lời một câu: "Được, được nha."
"Được cái đầu mày đấy thằng rác rưởi!"
Khương Tiêu nhấc tay đánh lệch đầu cậu ta, sau đó móc con dao nhỏ trong túi Khương Thành ra, nhìn thoáng qua rồi bỏ vào túi mình.
"Còn dám lấy cái này làm tao sợ à?" Khương Tiêu cười lạnh lùng một tiếng: "Có bản lĩnh thì mày nói ra đi, nói ra ngoài đi, có chứng cứ không? Không có chứ gì? Anh mày giờ hạng nhất khối, mày cho rằng trường học sẽ làm gì tao?
Còn nữa, tao nói cho mày nghe nhé Khương Thành. Nếu tao mà nghe thấy chút tiếng gió của việc này từ bên ngoài thì tao sẽ đưa năm nghìn tệ cho đám học sinh dân lập kia, để chúng nó đánh gãy tay mày. Cha mẹ mày không dạy được mày thì để tao dạy phụ. Không phải mày thấy tao qua lại với những dân buôn ngoài xã hội đó à? Muốn nhà mày sống thảnh thơi, còn thêm ba nghìn tệ? Nhà mày ngoan ngoãn đến dập đầu một cái trước mộ cha tao đi, ông đây ném ba mươi tệ cho mày đã là lòng dạ thiện lương rồi, nghe được chứ?"
Trong đây có lời Khương Tiêu nói thật, có lời là để dọa cậu ta.
Mặc dù anh muốn bảo vệ Lâm Hạc Nguyên, nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ vì vậy mà bị thằng ngu ngục Khương Thành này đe dọa.
Nếu có chứng cứ thì Khương Thành đã lấy ra từ lâu rồi. Nó gần như chỉ là nhìn thấy mà thôi.
Đời trước Khương Tiêu từng gặp kẻ cướp đường, ăn cắp, bắt cóc cả rồi. Nếu bị Khương Thành dọa sợ thì anh sẽ chẳng phải Khương Tiêu.
Một học sinh cấp ba ngu ngốc như Khương Thành bị anh dọa sợ đến sắp tiểu ra quần.
Đúng lúc này, một người đi từ đầu ngõ nhỏ tới đây.
Là Lâm Hạc Nguyên.
Cậu thi xong thì đi thẳng từ trường thi về luôn. Lúc về tới nhà đã hơi trễ, xem thời gian thấy vừa hết tiết tự học buổi tối, vì vậy cậu muốn đến tìm Khương Tiêu báo bình an, để anh đừng lo lắng. Không ngờ tới dưới nhà Khương Tiêu lại không thấy xe đạp của anh, ấy chính là chưa về.
Cậu đi dọc theo lối về, kết quả thấy được cảnh này.
"Niên Niên?" Lâm Hạc Nguyên hơi thắc mắc: "Sao vậy?"
Khương Tiêu vừa thấy cậu tới lập tức buông bàn tay đang túm cổ áo Khương Thành ra.
Sau đó, anh chớp chớp mắt nhìn đối phương, giọng điệu thoáng cái thay đổi: "Lâm Hạc Nguyên ơi... cậu ta bắt nạt mình."
Khương Thành bị dọa đến hồn lìa khỏi xác: "... Gì cơ?"