.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Khi đó nhận được cuộc gọi "Tới hỗ trợ, đánh nhau" từ Lận Thành Duật, Nhạc Thành còn thoáng ngẩn ra.
Tuy nhiên lúc trình diện, nhìn đám thiếu niên hư kia, chú lại thấy may mắn vì mình tới kịp. Lận Thành Duật ăn mấy gậy, may mà không bị thương nặng.
Có phải bé trai nào lớn đến tầm tuổi này cũng cầm gạch đánh nhau vì người mình thích không vậy?
Trong thời gian ngồi chờ ở đồn cảnh sát, Nhạc Thành tự hỏi về vấn đề này, đồng thời cân nhắc xem nên giải thích với ông cụ ở nhà thế nào.
Nhưng bất kể suy tính ra sao, hiện giờ che chở Khương Tiêu vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất.
Lúc được đưa tới bệnh viện, Lận Thành Duật còn khăng khăng hỏi tình hình của Khương Tiêu. Sau khi xác định anh thật sự không sao, y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi kiểm tra vết thương.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thành lại nhìn thoáng qua Khương Tiêu.
Ban đầu gặp đứa bé này, chú tuyệt nhiên không ngờ về sau sẽ xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Bị Lận Thành Duật thích không biết nên nói là tốt hay xấu.
Người bị thương được đưa đi viện trước. Khương Tiêu không sao, một mình ngồi đó ghi lời khai. Người nhà họ Lận được gọi tới hỗ trợ sau, không nắm rõ tình hình bằng chính anh.
Hiển nhiên, Nhạc Thành đứng về phía Khương Tiêu.
"Nếu tiếp đó còn tranh cãi nữa thì bên tôi có luật sư." Chú nói: "Tôi luôn giữ vững quan điểm rằng bạn học Khương Tiêu đây và đứa nhỏ nhà chúng tôi đều chỉ là người bị hại."
Đám học sinh cấp ba này nào chống lại nổi sự tra hỏi của cảnh sát, trong mười mấy người kiểu gì cũng có người căng thẳng đến lỡ lời.
Bên phía Khương Tiêu, chuyện này vốn cũng rất đơn giản, chỉ là phòng vệ chính đáng khi đối phương dọa nạt sau đó động tay động chân.
Tối hôm đó Hạ Uyển Uyển bị gọi đến đồn cảnh sát, suýt bị hù chết vì chuyện của Khương Tiêu, vội kéo anh qua quan sát trên dưới vài lượt mới bình tĩnh lại, về sau biết chuyện do Khương Thành gây ra thì nổi giận, nghĩ thôi đã thấy sợ.
"Cả cái nhà kia đúng là sao chổi mà!"
Tối nay là một buổi tối rối ren, tuy nhiên chuyện này không kéo dài suốt đêm, Khương Tiêu ghi chép đơn giản xong thì đi về luôn.
Hôm sau, Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật trị thương ở bệnh viện đã trở lại. Trường học cũng cử người tới, thậm chí cha mẹ Lâm Hạc Nguyên cũng gấp rút đi suốt đêm từ nơi khác về.
Vụ việc này đã được hỏi ra rất rõ ràng, huống hồ còn có nhà họ Lận ở đây, một đoàn phụ huynh bên kia có náo thế nào cũng đừng hòng trấn lột được một đồng tiền thuốc men từ chỗ Khương Tiêu.
Hiển nhiên các giáo viên nắm được tình hình ở trường THPT số 1 Hậu Lâm cũng đứng về phía hai học sinh hạng nhất khối này.
Nhưng từng đây thôi vẫn chưa đủ.
Khương Tiêu không muốn tha cho đối phương dễ dàng như vậy.
Đối phương dọa nạt cướp bóc ở trường cấp ba dân lập đã lâu, lần này coi như anh vì dân trừ hại.
Lâm Hạc Nguyên đã về từ bệnh viện. Lưng cậu bị gõ một gậy, ngoài ra có cả các vết thương khác. Phần lưng bị gậy đập vào thành một vết bầm đỏ tím, mặc dù tất cả đều không phải vết thương quá nghiêm trọng nhưng bôi thuốc xong trông vẫn rất đau.
Tuần sau cậu ấy còn phải đi thi mà!
Lâm Hạc Nguyên đã chuẩn bị rất lâu cho kỳ thi quan trọng này, dù chỉ bị ảnh hưởng chút thôi, Khương Tiêu cũng không chịu đựng nổi.
Nếu sự thật chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, đôi bên bị thương không nặng lắm thì dù phía Khương Tiêu chiếm phần lý, đối phương cùng lắm cũng chỉ phải bồi thường ít tiền thuốc men, nói sao cũng toàn là học sinh vị thành niên; nghiêm trọng thêm chút nữa thì tạm giam là kịch khung.
Lận Thành Duật coi bộ là người bị thương nặng nhất, hình như tay trái bị gãy xương phải bó bột.
Bên nhà họ Lận rất ủng hộ Khương Tiêu xử lý bọn trấn lột, song chỉ bồi thường tiền thôi thì hời cho chúng quá.
"Cháu có vấn đề khác muốn báo cáo ạ."
Khương Tiêu giơ tay.
Cảnh sát tới hòa giải ra hiệu cho anh lên tiếng.
"Cháu kiến nghị chú cảnh sát xét nghiệm nước tiểu bọn họ, đặc biệt là cậu kia ạ." Khương Tiêu chỉ vào một người trong đó: "Học sinh chúng cháu từng nghe một số lời đồn thổi. Tối qua lúc bị trấn lột, cháu thấy trạng thái tinh thần của người dẫn đầu nhóm bọn họ không bình thường lắm."
Anh suy đoán khả năng cao học sinh cấp ba kia từng động vào ma túy.
Đời trước hồi học ở trường cấp ba dân lập anh đã nghe phong thanh, cũng từng gặp bọn họ đi vào những nơi hơi tạp nham, hơn nữa số tiền đối phương đòi quá nhiều.
Muốn học sinh bình thường bị trấn lột lấy ra hơn trăm tệ là chuyện không thể, con số mười nghìn tệ thật quá đáng.
Có gì đáng giá để cậu ta đòi nhiều tiền như vậy?
Nếu kiểm tra thì kết quả sẽ không ra nhanh như vậy. Hiện giờ mọi người đều đang ở trong căn phòng hòa giải rộng lớn, Khương Tiêu nói những lời này xong, ban đầu đối phương sửng sốt, sau đó thái độ lập tức trở nên nóng nảy.
"Mẹ mày... Nói bậy gì đấy?!"
Vậy là đúng tám mươi, chín mươi phần trăm rồi.
Trước khi nói Khương Tiêu chỉ nắm chắc 50%, giờ ít nhất phải 80%.
Trông đối phương có vẻ cũng sốt ruột. Cậu ta biết đánh nhau không thành vấn đề, nhưng bị điều tra ra chuyện khác là xong đời nên cái gì cũng dám nói. Đầu tiên chỉ nhục mạ chửi bới lung tung một trận, sau đó chỉ vào Khương Tiêu mắng: "Các người cho rằng nó là người tốt lành gì chứ? Hai đứa chúng nó! Nam, yêu nhau! Tởm lợm chết đi được!"
Đã ghi chép xong, Khương Tiêu không hề sợ cậu ta nói ra chuyện này. Không có chứng cứ, đối phương lại như chó cùng rứt giậu, nói ra cũng chẳng ai tin.
Anh thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên rất đúng lúc, nhìn phụ huynh rồi lại nhìn giáo viên, tỏ ra khó hiểu.
"Cháu và Lâm Hạc Nguyên thường xuyên học nhóm cùng nhau." Anh nói: "Mọi người cũng biết điều này mà, cậu ta đang nói gì thế?"
"Mày nói đi Khương Thành! Khương Thành thấy, hai đứa nhất khối trường THPT số 1 chúng mày đứa sau còn tởm hơn đứa trước, đừng có giả đò ở đây!"
Người nọ lôi Khương Thành nấp ở trong cùng ra.
Cha mẹ Khương Thành cũng tới. Hạ Uyển Uyển và đối phương ghét nhau như chó với mèo, chỉ không tiện nhằm vào nhau trước mặt nhiều cảnh sát vậy.
Tuy nhiên, thái độ của Khương Thành lại khiến Khương Tiêu thấy là lạ.
Nhìn cậu ta có vẻ hơi căng thẳng, trái lại không sợ sệt như trước, mức độ căng thẳng nằm gọn trong phạm vi bình thường. Đầu tiên cậu ta nhìn thoáng qua Khương Tiêu, sau đấy lặng lẽ liếc qua Lận Thành Duật, để lộ chút cảm xúc sợ hãi, tiếp đó nói: "Không đâu."
"Mày nói gì đấy?!"
"Cháu không thấy... yêu đương gì đó." Khương Thành nói: "Trước kia bọn họ ép cháu, bắt nạt cháu, vả lại anh họ cháu có nhiều tiền, bạn anh ấy là Lâm Hạc Nguyên còn giàu hơn, cháu muốn lừa lấy một ít nên tiện miệng nói bậy. Quá lố như vậy mà bọn họ tin hết."
Không chỉ vậy, Khương Thành còn tiếp lời câu vừa rồi của Khương Tiêu: "Lúc trước... lúc trước cháu thấy bọn họ để thứ bột phấn kia lên mũi hít, không nhìn rõ, cháu cứ tưởng là hút thuốc, không ngờ... không ngờ..."
Cậu ta nói hơi lắp bắp, song vẫn thể hiện được ý chính.
Nghe Khương Thành nói vậy, các vị phụ huynh ở đây không hề nghi ngờ, lại chuyển sang tập trung vào đối phương.
Dù sao trong mắt nhà trường và thầy cô, đúng là thành tích có thể tượng trưng cho rất nhiều thứ. Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đều là con ngoan trò giỏi, khác hẳn đám người khiêu khích ẩu đả, còn có khả năng cao dính đến tệ nạn này. Hiện giờ thứ gọi là lời đồn lại bị người khởi xướng làm sáng tỏ, chuyện quá lố kia lập tức chẳng còn đáng tin chút nào nữa.
Đồn cảnh sát sẽ xử lý tiếp, không cần Khương Tiêu phải nhọc lòng thêm nữa.
Khương Tiêu cẩn thận hỏi han bác sĩ về vết thương của Lâm Hạc Nguyên, xác định thực sự không nghiêm trọng, đến khi thi vòng hai sẽ không còn vấn đề gì.
"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi." Lâm Hạc Nguyên an ủi anh: "Bác sĩ nói mấy ngày nữa là ổn rồi, bây giờ không cử động được tay cũng không sao. Cậu yên tâm, nó sẽ không ảnh hưởng đến kết quả thi của mình đâu."
Cậu chỉ cần Khương Tiêu không sao, vậy là đủ.
Hai người họ nói chuyện ngay trước mặt phụ huynh, có vẻ rất đường hoàng.
Người khác nói vậy, Khương Tiêu phủ nhận. Anh và Lâm Hạc Nguyên khép nép trái lại mới khiến mọi người thấy kỳ lạ, chẳng bằng cứ bình thường như khi ở trường.
Đây hoàn toàn có thể coi là lời giải thích cho hành động quan tâm của bạn bè.
Cha mẹ Lâm cũng hàn huyên vài câu với Hạ Uyển Uyển. Ngoài mặt họ rất khách sáo, còn tặng Khương Tiêu một ít sản phẩm dinh dưỡng.
"Hạc Nguyên nói với chúng tôi rằng lúc đấy chủ yếu do bên kia thấy nhà chúng tôi khá giả, còn bắt thằng bé về lấy tiền. Khương Tiêu bị liên lụy, về sau còn đánh nhau, nếu không có sự trợ giúp của bạn học Lận thì việc này không thể xong nhanh như vậy được."
Quả thực việc này cũng rất rõ ràng. Lận Thành Duật là bạn cùng bàn với Khương Tiêu, mối quan hệ của y và Lâm Hạc Nguyên như nước và lửa. Nhạc Thành cũng thể hiện rõ là mình chạy tới giúp Khương Tiêu.
Mặc dù cha mẹ Lâm đều tỏ ra cảm kích nhưng ánh mắt nhìn Khương Tiêu của bọn họ dường như đã chứa đựng chút nghi ngờ.
Khi nghe được chuyện này, dù sau đó nó đã bị phủ nhận thì cũng không ngăn được bản thân nghĩ nhiều.
Giải quyết Khương Thành sớm là được rồi. - Khương Tiêu nghĩ, tối đó không nên để nó chạy trốn, không thì sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Anh cúi đầu day huyệt Thái Dương.
Suốt quá trình, Lận Thành Duật chỉ lặng thinh như người vô hình, thế nhưng Khương Tiêu đã thấy ánh mắt liếc y của Khương Thành khi cậu ta nói.
Tính tình Hạ Uyển Uyển hiền hòa lương thiện, bà luôn không thích Lận Thành Duật ở nhà đối diện cho lắm. Từ lần đối phương định bụng đưa Khương Tiêu chuyển trường tới Liễu Giang, trực giác của bà đã nói với bà rằng đối phương còn có mưu tính khác.
Về sau, bà thường xuyên thấy y bên cạnh Khương Tiêu, nhìn sao cũng lạ thường, cảm thấy vẫn nên cách xa chút mới tốt. Đối phương thường xuyên mang vài thứ tới cho, bà chưa một lần dám nhận, tuy nhiên nói gì thì nói, lần này đúng thật người ta đã giúp mình một ơn huệ lớn.
Hơn nữa vết thương trên người Lận Thành Duật là nặng nhất, một tay gãy xương, trên đầu còn có vết bầm lớn, so với Khương Tiêu bình an, không tỏ thái độ gì cũng không phải phép quá.
Giải quyết xong việc ở đồn cảnh sát, trên đường về, Hạ Uyển Uyển mua một túi trái cây, định sang nhà đối diện cảm ơn, nên có lễ nghĩa tối thiểu.
"Để con đi thôi ạ." Khương Tiêu nói: "Mẹ không thân với bên ấy, con đi là ổn rồi."
Anh tự đến nói chuyện này với Lận Thành Duật.
Đó là bạn cùng bàn của Khương Tiêu.
Hạ Uyển Uyển suy nghĩ, gật đầu: "Vậy cũng được, con cẩn thận chút nhé."
Nghĩ đến đây, bà lại hết sức lo lắng, xoa đầu Khương Tiêu, nói: "Niên Niên của mẹ à, sao con cứ gặp phải những chuyện xúi quẩy này cơ chứ?"
Khương Tiêu lại có vẻ khá bình thản.
Từ khi sống lại tới nay, anh thuận buồm xuôi gió hơn hai năm, chuyện ngoài dự liệu gặp phải trong thời gian ngắn cũng không khó chấp nhận gì.
Ngoài việc Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật phải chịu những vết thương đó, một số chuyện đã nằm trong dự kiến của anh.
Ấy là mối quan hệ giữa anh và Lâm Hạc Nguyên.
Sau khi ở bên nhau, hầu hết thời gian bên nhau hai người đều ngoan ngoãn học tập, ngày thường nắm tay thôi đã là thân thiết lắm rồi, dù sao cũng chẳng thể làm gì trong trường học. Ở nhà họ Lâm có Lâm Tình Ngọc biết đã không dám thế nọ thế kia, ở bên ngoài càng không thể làm gì khác.
Tuổi này, hai người là học sinh cấp ba, đôi bên cũng rõ trong lòng lối đi nằm tại đâu. Lần này bị vạch trần, tuy qua cửa nhưng Khương Tiêu vẫn thấy rất khó chịu.
Anh và Lâm Hạc Nguyên thế mà lại bị người ta dọa nạt, thậm chí đánh hội đồng vì chuyện này.
Mặc dù cũng từng nghĩ tới rồi, song có lẽ thời gian chung sống trước kia giống chuyện cổ tích quá nên Khương Tiêu luôn có cảm giác sống trong giấc mơ. Giờ đây cổ tích bị hiện thực chiếu sáng một góc, anh cứ hơi lưỡng lự, không biết theo bên nào.
Chuyện này náo loạn từ tối qua tới giờ hết nguyên một ngày. Buổi chiều trở về từ đồn cảnh sát, Khương Tiêu tắm nước lạnh, tắm xong lại thấy lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.